“Đừng ngưỡng mộ tôi, tôi chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.”
“Nói không chừng đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở nên ngốc nghếch như vậy.”
Bên này, tình bạn giữa hai cô gái bước đầu được thiết lập.
Còn trên bàn ăn…
Hai người đàn ông đợi bạn gái mình quay lại mà không nói một lời.
Cuối cùng, Ôn Mạc Ngôn là người phá vỡ sự trầm mặc.
“Anh Gia Huy, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Nói gì đây? Đây là con đường mà chính cậu đã chọn lựa, nên chính cậu cũng phải tự bước đi. Tôi chỉ là một người ngoài, trừ việc chúc phúc cho cậu, tôi không có gì để nói nữa.”
Câu nói này nằm ngoài dự đoán của Ôn Mạc Ngôn, nhưng có vẻ… cũng có lý.
Cố Gia Huy luôn nói chuyện đúng vào trọng tâm, vậy nên rất khó để có thể nghe được những lời khách sáo thốt ra từ miệng anh.
Tuy rằng những lời thẳng thắn của anh khiến cho người ta nghẹn họng, nhưng phải công nhận những gì mà anh nói là đúng, “Em còn tưởng rằng anh sẽ khuyên em chứ.” Ôn Mặt Ngân nói với vẻ bắt đặc đi “Tôi khuyên thì có hữu dụng không?”
“Không có “
“Vậy thì cần gì tôi phải phí tới?” Anh hôi ngược lại.
Lời này khiến Ôn Mạc Ngôn không thể phản bác, cuối cùng anh ta nở nụ cười: “Thôi đi, chuyện đã quá rồi, không cần nhắc lại nữa. Bây giờ em chỉ muốn quản lý tốt Ôn Phước, không hơn.”
“Có một số việc, theo thời gian sẽ trôi qua. Nhưng trong lòng lại không thể vượt qua được.”
“Chậc..” Ôn Mạc Ngôn tức cười nói: “Anh Gia Huy, mỗi lần anh nói chuyện có thể đừng nói trúng tim đen của người khác như thế không?”
“Tôi lại nói trúng thật hả?”
“Anh đang tiếp tục dùng lời nói thật để công kích em đấy, OK?”
“Tôi tưởng là cậu đã đổi bạn gái rồi nên sẽ cảm thấy tốt hơn. Hóa ra là cậu miễn cưỡng tươi cười, giả vỡ mạnh mẽ suốt cả buổi à?”
Ôn Mạc Ngôn cảm thấy mình không thể trò chuyện với anh thêm được nữa, từng câu từng chữ của anh như đang đâm vào tim anh ta vậy.
Ngay lúc anh ta không thể đáp lời thì các cô vừa văn quay lại, lúc này anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hon.
Hai cô gái nhanh chóng kết thành một nhóm, sau khi ăn xong thì cũng trở về cùng nhau.
“Hy vọng lần sau chúng ta có thể gặp lại.” Christie cười nói.
“Mong là vậy.” Cô hy vọng lần sau sẽ thấy Ôn Mạc Ngôn và Bạch Thư Hân đi cùng nhau.
Nhưng chuyện lần này nghiêm trọng như vậy, cô cũng cảm thấy cơ hội tái hợp rất mong manh.
Christie rất tốt, nhưng… mà con người thì sẽ luôn thiên vị