“Không có, đừng suy nghĩ lung tung. Anh khẽ sở đầu cô một cái, cười nói.
“Thật ra thì em biết anh có rất nhiều chuyện phiên lòng nhưng cũng không nói với em. Tuy nhiên anh nên biết, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Em thấy Thư Hân và Ôn Mạc Ngôn trở thành như vậy, em cũng đã biết sợ rồi, em thật sự rất sợ sau này chúng ta sẽ chia cách”
Cô ôm lấy Cố Gia Huy thật chặt, rất dùng sức, cứ như rất sợ những gì trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Cố Gia Huy cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, thật ra anh cũng là một người lo được lo mất.
Anh cảm thấy Ôn Thanh Vân kêu anh qua đó chính là để anh xem một vở kịch.
Một vở kịch khá chân thật, nhằm để nhắc nhờ anh rằng sẽ có một ngày anh cũng phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, Mà câu trả lời chỉ có thể là buông tha tình yêu, bảo vệ sự nghiệp của gia tộc.
Anh vuốt ve đầu cô vô cùng kiên nhẫn, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
“Chúng ta sẽ không đi tới bước đường đó đầu anh sẽ liều mạng để bảo vệ em.
“Em hy vọng mình có thể đến hai mươi tuổi nhanh một chút, có thể gả cho anh sớm một chút, như vậy em sẽ không cần phải lo lắng để phòng nữa.
“Anh cũng vậy mà, bé con ngốc.”
Anh bắt đắc dĩ nói.
“Được rồi, chuyện đã đến nước này thì chúng ta cũng không còn cách nào cứu vẫn nữa. Mấy ngày nay cứ việc vui chơi thỏa thích đi, thả lòng một chút, qua mấy ngày nữa thì đã phải trở về Đà Nẵng rồi.”
“Không có tâm trạng chơi…”
“Cứ coi như nghỉ phép cùng với anh đi, anh không thể lo chuyện của người khác được, chỉ muốn lo chuyện của chúng ta mà thôi.”
“Vậy cũng được.”
Cô khẽ gật đầu, chuyện của người khác vô cùng rắc rối, đúng là không lo được.
Chính vì bọn họ đã biến thành như vậy nên cô càng cảm thấy tình cảm rất đáng trân trọng.
Có sẽ cố gắng quý trong mỗi một ngày được ở bên Cố Gia Huy. không cần rầm rầm rộ rộ, khác cốt ghi tâm, chi muốn tiếp tục dài lâu, mỗi một ngày đều hạnh phúc vui vė.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến London nên cũng biết khá nhiều nơi nổi tiếng.
Cố Gia Huy dẫn cô đến rất nhiều địa danh nổi tiếng, hai người cũng đã ăn rất nhiều món ăn đặc sắc.
Cô không thèm nghĩ đến chuyện của người khác nữa, chỉ muốn cố gắng lo cho chuyện tình cảm của mình thật tốt mà thôi.
Lúc cô và Cố Gia Huy đi dạo trung tâm thương mại, vô tình lại gặp được Ôn Mạc Ngôn.
Bên cạnh là một cô gái mắt xanh tóc vàng thân mật kéo tay anh ta, hai người họ đang xem nữ trang.
Chính tại cô nghe được, cô gái kia kêu một tiếng anh yêu.
Chắc hẳn cô gái kia chính là Christie Biellmann.
Lúc Christie nhìn về phía Ôn Mạc Ngôn, trong ảnh mắt lóe lên tia sáng vô cùng rực rỡ Đó là ánh mắt nhìn người yêu,
Thế nhưng ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn nhìn đối phương lại rất khác, trong đó xen lẫn chút tối tăm và phức tạp.
Ánh mắt trong suốt trước kia đã không còn nữa, hiện tại bên trong chỉ còn lại đầy rẫy gai nhọn.