Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1432



Chương 1432

“Là anh đien, hay là em điên rồi? Gia đình anh sẽ không ép buộc anh kết hôn sao? Sẽ không thức giục anh sinh con sao? Tại sao anh lại lặng phí thời gian vào em?”

“Nếu em cho rằng anh yêu em là lãng phí thời gian, vậy thì anh không còn gì để nói. Em đã đáp ứng ở bên anh, cho anh một cơ hội, tại sao bây giờ em lại làm vậy với anh. Bạch Thư Hân, em cho rằng anh không phải con người bằng máu thịt, anh không biết đau có đúng không?” Ôn Mạc Ngôn cực kì phẫn nộ, anh ta siết chặt nắm đấm, hung hăng mà vung tới…

Cô ấy không né tránh mà cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại.

Cô ấy không sợ đau mà sẵn cho anh ta hung hãng đánh mình một trận đòn nhừ từ để trút giận.

Nhưng…

Cơn đau đã đoán trước lại không rơi xuống người, mà lại có một tiếng nổ vang lên từ sau tai.

Cô ấy sợ tới mức lập tức mở mắt ra, đã nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn dùng nắm tay đấm ẩm ẩm vào tường.

Phòng ở đã hơi cũ cũ, lớp vôi trắng đều đang loạt xoạt rơi xuống.

Trên tường xuất hiện những vết rạn, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Tây của anh ta. Lấy tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy được nó đang nhanh chóng sưng đỏ lên, thắt chặt trái tim cô ấy.

“Anh điên rồi, anh cứ đánh em là được, anh đập tường làm cái gì? Hay là anh nghĩ xương của anh còn cứng hơn tường đây?”

Bạch Thư Hân tức giận nói, trong lòng đau đớn kinh khủng như sắp chết đến nơi, vội vội vàng vàng kéo anh ta ra khỏi phòng bếp.

Ngay vào lúc mấu chốt quan trọng này, Ôn Mạc Ngôn vẫn nhớ tới việc phải tắt bếp.

Cô ấy kéo anh ta về phòng, rất lâu sau mới tìm được rượu thuốc mà năm ngoái mình đã để dự bị ở trong nhà.

Trước tiên cô ấy rửa sạch vết thương bằng thuốc khử trùng một chút, sau đó thoa rượu thuốc lên.

Ôn Mạc Ngôn không nói gì, để yên cho cô ấy tùy tiện băng bó.

Bầu không khí bỗng trở nên im ắng… Cô ấy không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta, bởi vì không biết phải nói cái gì.

Dường như cô ấy đã trở thành một người phụ nữ xấu xa.

“Chúng ta hãy luôn yêu thương nhau có được không?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng mở miệng nói, giọng nói trầm thấp nặng nề, có phần khàn khàn,

Cô ấy nghe vậy, ngón tay hơi cứng lại, cuối cùng bất lực nói: “Anh không sợ người nhà nói gì sao? Em sợ bố mẹ anh sẽ mang con dao rựa dài năm mươi mét đến giết em mất, từ bé đến lớn em đã không làm được chuyện gì thành công rồi, không muốn tiếp quản tập đoàn, không muốn sống theo ý muốn của bố mẹ, nhưng ở trong chuyện yêu anh này, em muốn làm thật tốt và trở nên hoàn hảo, miễn là anh sẵn sàng cho em một cơ hội, anh không cần lo lắng về phía bố mẹ em, anh chỉ cần cho em một câu trả lời rõ ràng là được “Em sợ phải nói về chuyện yêu đương cả đời với anh sao?”

“Em… Em mới không sợ gì hết, chủ yếu là em sợ anh hối hận mà thôi, dù sao anh cũng không còn trẻ nữa, cũng nên lập gia đình, lập nghiệp rồi.”

Cô ấy ấp ủng nói, giọng nói hơi không lưu loát.

Bên tại cô ấy, truyền đến lời nói trầm thấp của anh “Anh chỉ muốn lấy em, kết hôn rồi bắt đầu một gia đình với em, sinh con đẻ cái, chỉ vậy thôi là đủ rồi.”

Trái tim cô ấy run lên dữ dội, bị dao động bởi tiếng lòng của ai kia.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.