Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1415



Chương 1415

“Ngực quá nhỏ, không có áp lực.”

Thực ra là có phát triển, tiếp tục cố lên, sẽ có làn dậy thì thứ hai.” Bạch Thư Hân trình trọng vỏ vai cô, nói một cách sâu xa.

“Đúng rồi, năm nay cậu đón Tết ở đâu? Ở nhà họ Có hay nhà họ Quý?”

“Tớ không biết, đợi mọi người sắp xếp đi. Tớ không có quyền lên tiếng, hai bên đều là nơi phải về hết.” Hứa Minh Tâm run rẩy nói: “Còn cậu thì sao? Cậu đi chỗ Ôn Mạc Ngôn hay anh ta tới đây.”

“Phương án thứ ba, tớ sẽ về quê ăn Tết một mình. Trước đây có Lệ Nghiêm, anh ấy ở đâu thì tớ ở đó. Năm nay không có anh ấy, tớ sẽ về quê tảo mộ cho bố mẹ, tiện thể đến thăm gia đình nhà bố mẹ ruột của Lệ Nghiêm. Tớ là em gái anh ấy, tớ cũng nên vì anh ấy gánh vác gì đó.”

“Bạch Thư Hân, hình như cậu đã trưởng thành rồi.”

Bạch Thư Hân nghe cô nói vậy chi mỉm cười, đáp: “Nếu vẫn không trưởng thành thận trong hơn một chút, vậy thì tớ sông cũng quá thất bại rồi, Hai ngày nữa tớ sẽ xuất phát, kỳ nghỉ đã bắt đầu rồi, xe rất đông rất tác, vì thế tớ đã xin nghỉ trước hai ngày”

“Vậy Ôn Mạc Ngôn phải tính sao đây? Không phải nhà câu ở Điện Biên sao?”

“Ừm, ở đó có một căn cứ chuyên dùng để huấn luyện binh chủng, trước đây bố tớ chính là cựu tư lệnh quân khu. Ở đó có rất nhiều người quen, vì thế khi về tớ cũng không thấy cô đơn. Còn Ôn Mạc Ngôn ấy à, anh ấy đi đâu làm gì đâu có liên quan gì tới tớ? Bây giờ trong chuyện yêu đương, tớ theo Phật hệ, ba không: Không quan tâm anh ấy có đi với cô gái khác không, không quan tâm anh ấy có đi chén chú chén anh không, không quan tâm anh ấy có còn yêu tớ nữa không?”

“Như vậy cũng được sao?”

“Là của cậu thì sẽ là của cầu, không phải của cậu thì cũng không cưỡng ép được. Thực ra cá nhân tớ muốn để anh ấy đi, Nguyễn Doanh và Cố Yên chưa quay về ngày nào thì ngày đó tớ vẫn không có tâm trạng để nói chuyện yêu đương. Tớ đang nghĩ, nếu Lệ Nghiêm thực sự đã chết ở bên ngoài, cả đời tớ sẽ sống trong áy náy hổ thẹn, không thể nào tha thứ cho bản thân, để bản thân hạnh phúc được.

“Đến cuối cùng vẫn là chia tay với Ôn Mạc Ngôn, chỉ bằng để bây giờ vui vẻ hơn một chút.

Sắc mặt Bạch Thư Hân trở nên âm trầm, trong mặt như có một tia sáng đã lập tức bị dịu tắt.

“Cậu làm như vậy không phải là theo Phật hệ mà cậu đang cố ý muốn chiến tranh lạnh, đúng không?”

“Phải, cậu cũng nhìn ra rồi đấy. Tớ muốn Ôn Mạc Ngôn cũng nhìn ra được. Nếu anh ấy biết ý thì nên đả tớ đi, có phải không?”

“Cậu không đau lòng sao?”.

“Đau chứ nhưng chuyện của Lệ Nghiêm và Cố Yên giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên ngực tớ. Bọn họ không ở bên nhau thì tớ không có tư cách để được hưởng hạnh phúc. Ôn Mạc Ngôn có thể tìm được người tốt hơn, còn tớ không xứng với anh ấy câu hiểu không? Đây là một món nợ, nợ lương tâm, tớ không vượt qua được.”

“Tớ biết rõ như vậy là rất không công bằng với anh ấy, nhưng tớ lại không kiềm chế được bản thân. Có lẽ tớ là một cô gái tồi tệ, vì thế cuối cùng ông Trời đã trừng phạt tới bằng sự cô độc tới già, tớ cũng chấp nhận ”

Bạch Thư Hân nhẹ nhàng nói, nhưng từng câu từng chữ lại đè nặng lên trái tim Hứa Minh Tâm.

Cô thấy bọn họ đã trải qua quá nhiều thứ, cả hai nhân cách của Ôn Mạc Ngôn đều thích Bạch Thư Hân khó khăn lắm bọn họ mới được ở bên nhau, nhưng lại không thể đi đến cuối cùng.

Cô biết Bạch Thư Hân vẫn canh cánh trong lòng chuyện của bác sĩ Nguyễn Doanh, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

“Thư Hân, bác sĩ Nguyễn Doanh sẽ không sao đâu. Bọn họ cũng sẽ được ở bên nhau thôi, cậu và Ôn Mạc Ngôn cũng sẽ hạnh phúc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.