Tôi lấy điện thoại chụp được biển số xe của Cao Kiều.
Qua một lúc sau, tôi đến trường mẫu giáo đón Tiểu Phong, sau đó tự nhiên ngồi lên xe tài xế về Phong Lâm Biệt Uyển.
Hoa Tử Việt đã sắp xếp đội thi công, có lẽ muốn sửa chữa lầu ba. Thật ra lửa cháy cũng không gây thiệt hại nhiều, cho nên mức độ sửa chữa cũng không lớn.
Hoa Tử Việt tan làm về nhà đã khuya, trở về nhìn thấy tôi và Tiểu Phong chơi trong sân. Ánh mắt anh có chút kinh ngạc, có lẽ anh không ngờ tôi mặt dày trở về.
Nhưng anh cũng không để ý đến tôi, chỉ sờ đầu Tiểu Phong rồi hỏi vài câu, sau đó xem tôi như không khí đi lướt qua.
Tôi biết trong lòng anh chán ghét mình, nhưng nể mặt cậu bé nên không đuổi tôi đi, nếu tôi không đưa cậu bé về, anh chắc chắn sẽ không cho tôi ở lại đây.
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Đóa cũng ở đây, tôi thăm dò được hôm nay cô ta đi ra ngoài mua đồ ăn. Nhưng chỉ có tôi biết ngoại trừ mua đồ ăn còn gặp Cao Kiều.
Tôi không hề nghi ngờ Cao Kiều đã sắp đặt chuyện này. Tôi không biết Cao Kiều mua chuộc được Tiểu Đóa từ lúc nào. Có lẽ lần trước cô ta đến thăm hỏi gia đình đã nhân cơ hội làm quen Tiểu Đóa, cũng có thể đã sớm quen biết. Cô ta không ra mặt, sau đó sai Tiểu Đóa phóng hỏa, không cần cháy lớn, chỉ cần có thể đạt được mục đích vu oan cho tôi là được.
Phóng hỏa không giống như chuyện hiểu lầm khác, tôi phóng hỏa đốt những đồ vật Hoa Tử Việt quý trọng, chuyện này mang tính chất rất xấu xa. Chỉ cần tôi chứng minh được bản thân vô tội, Hoa Tử Việt sẽ không tha thứ cho tôi. Nếu là người khác cũng không khó tha thứ cho một người phóng hỏa đốt nhà mình.
Cho nên chiêu này của Cao Kiều đúng là chiêu lợi hại, lợi hại nhất là cô ta không cần ra mặt, cho nên dù Hoa Tử Việt thông minh cũng không thể nghĩ chuyện này có liên quan đến Cao Kiều.
Còn tôi có thể nghĩ đến cũng không phải tôi thông minh hơn Hoa Tử Việt. Bởi vì tôi cũng là phụ nữ. Hơn nữa tôi biết Cao Kiều là diễn viên, tôi biết nếu một diễn viên ghen ghét sẽ sử dụng thủ đoạn gì.
Bữa tối vô cùng ngột ngạt, sau khi Hoa Tử Việt ăm cơm xong lại lái xe ra ngoài. Có lẽ anh nhìn thấy tôi thì lại khó chịu, lại không thể đuổi tôi trước mặt cậu bé, cho nên anh tự tránh đi.
Ngày hôm sau tôi đưa Tiểu Phong đi học rồi lại về biệt thự, trò chuyện với chị Trân rất lâu.
Mặc dù Hoa Tử Việt cho rằng tôi làm, nhưng cũng may anh chưa bao giờ trừng phạt tôi trước mặt người hầu. Cho nên người hầu cũng không biết mâu thuẫn giữa tôi và anh. Cho nên tôi hỏi cái gì, chị Trân cũng không đề phòng nói hết ra, tôi hỏi địa chỉ nhà của Tiểu Đóa, sau đó còn hỏi tình hình của Tiểu Đóa.
Mẹ của Tiểu Đóa bại liệt, anh trai là dân cờ bạc, chưa bao giờ ở nhà, ba ở trong thôn vừa làm việc nhà nông vừa chăm sóc cho người mẹ tàn tật của Tiểu Đóa, Tiểu Đóa chưa tốt nghiệp trung học đã bị ép đi làm công. Gần như tiền lương mỗi tháng đều gửi về nhà mua thuốc cho mẹ.
Sau khi tôi biết được tình hình thì trong lòng cũng đã hiểu sơ sơ.
Một lát sau, tôi tìm một cơ hội nói Tiểu Đóa đi ra ngoài mua đồ với mình, cô ta có chút do dự nhưng không dám cãi lời nên đồng ý.
Ra khỏi biệt thự, tôi tìm một chỗ yên tĩnh trong khu sinh hoạt chung, ra hiệuTiểu Đóa ngồi xuống.
“Bà chủ, không phải muốn mua đồ sao, vì sao lại không đi?” Ánh mắt Tiểu Đóa lấp lánh, cô ta bắt đầu lo lắng.
“Tiểu Đóa, tôi có thể không nói cho ông chủ biết chuyện phóng hỏa, cô cũng biết tính tình của ông chủ, nếu anh ta biết cô phóng hỏa, chỉ sợ không chỉ cô mất công việc của mình, chân cũng bị đánh gãy.” Tôi lạnh giọng nói.
Tiểu Đóa lập tức trắng bệch: “Bà chủ, bà có ý gì?”
“Cô cũng không cần phủ nhận, tôi biết chuyện này Cao Kiều sai cô làm. Nhà cô khó khăn cần tiền, tôi có thể hiểu được. Nhưng Tiểu Đóa, cô còn trẻ, cô không thể làm bất cứ chuyện gì vì tiền được, lấy ví dụ chuyện này, nếu tôi nói cho ông chủ biết thì cô bị đánh gãy chân, cô còn có thể chăm sóc cho mẹ sao?”
Mặt Tiểu Đóa càng tái nhợt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Cô ta cũng không biết tôi nắm giữ chứng cứ nhiều hay ít, có lẽ trong lòng đang đấu tranh, rốt cuộc là thừa nhận hay là phủ nhận.
Hiện tại chỉ cần tôi lại cho cô ta một cọng rơm, cô ta sẽ sụp đổ.
Tôi lấy điện thoại ra: “Được rồi, tôi đã cho cô cơ hội, nếu cô vẫn ngu ngốc bướng bỉnh, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi sẽ gọi cho ông chủ để anh Long tới xử lý chuyện này.”
Tiểu Đóa vừa nghe vậy thì bịch một tiếng quỳ xuống: “Bà chủ, cầu xin cô tha cho tôi đi.”
Tôi đưa tay đỡ cô ta lên: “Chỉ cần cô nói thật cho tôi biết, tôi sẽ giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng cô phải nghe lời tôi.”
“Tôi nhất định nghe lời bà chủ, cô giáo Lâm sai tôi làm chuyện đó. Cô ta nói mình và tôi là đồng hương, còn nói bà chủ cướp ông chủ của cô ta, cho nên cô muốn tìm lại tình yêu của mình, cô ta chỉ cần tôi giúp cô ta làm việc thì sẽ giới thiệu bác sĩ tốt nhất cho mẹ tôi chữa bệnh. Ma xui quỷ khiến tôi, tôi thật sự xin lỗi cô, cô tha cho tôi đi, tôi không thể xảy ra chuyện, nếu tôi xảy ra chuyện thì mẹ tôi cũng sẽ chết.”
Cô ta khóc lóc, không giống như diễn mà thật sự sợ hãi.
Sau đó cô ta nói quá trình tiếp xúc với Cao Kiều.
Cao Kiều rất lợi hại, sau khi cô ta có messenger thì thường xuyên nói chuyện phiếm với cô ta, còn nói là đồng hương. Sau đó không có việc gì, còn gửi cho cô ta một bao lì xì ba trăm nghìn, nhanh chóng lấy được ấn tượng tốt và sự tin tưởng của Tiểu Đóa.
Cô ta nói với Tiểu Đóa rất đau khổ, nói Hoa Tử Việt vốn vợ chưa cưới của mình, nhưng tôi đã cướp đi, mỗi lần ở trường mẫu giáo nhìn thấy tôi và Hoa Tử Việt đi đón Tiểu Phong, thì trong lòng cô ta giống như dao cắt.
Tiểu Đóa trẻ tuổi mềm lòng, hơn nữa có ấn tượng tốt với Cao Kiều nên tự nhiên cũng tin. Sau đó Cao Kiều nói cô ta giúp mình một chuyện, sau khi xong chuyện sẽ cho Tiểu Đóa ba mươi triệu, chính là chuyện phóng hỏa.
Lúc đầu Tiểu Đóa không dám đồng ý, sau đó không chịu được Cao Kiều luôn cầu xin và dụ dỗ nên đồng ý.
Với Tiểu Đóa làm chuyện này không chỉ vì tiền mà còn giúp bạn bè, hơn nữa Cao Kiều vẫn luôn sắm hình tượng kẻ yếu bị cướp người yêu, làm cho Tiểu Đóa yếu đuối càng đồng cảm với Cao Kiều. Cho nên cô ta làm theo lời Cao Kiều nói.
Ngày hôm qua Cao Kiều kéo Tiểu Đóa đi dạo phố một bòng, thực hiện lời hứa ba mươi triệu, còn mua cho cô ta một bộ quần áo, nói Tiểu Đóa báo cáo tình hình của tôi và Hoa Tử Việt bất cứ lúc nào.
“Bà chủ, tôi biết mình đáng chết, mong cô tha cho tôi một lần, sau này tôi sẽ nghe lời cô. Cầu xin cô tha cho tôi.” Tiểu Đóa lại quỳ xuống.
“Được, vậy cô cũng đồng ý với tôi một chuyện, tôi đưa cho cô bút ghi âm, lúc cô và Cao Kiều gặp nhau nhất định phải khéo léo nói chuyện phóng hỏa, sau đó mang bút ghi âm về cho tôi. Nếu cô phản bội tôi thì tôi sẽ nói anh Long xử lý chuyện này, cô phóng hỏa đốt nhà, rốt cuộc gãy tay hay là gãy chân cũng rất khó nói.”