Vợ Nhà Người Ta

Chương 26: Đau đớn



Người bước vào là y tá, cô ta nhìn lọ thuốc một chút, sau đó nhìn tôi: “Có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”

“Con của tôi có sao không vậy?” Tôi vội vàng hỏi.

“Thật sự xin lỗi, tổn thương mà cô chịu đựng quá lớn, đứa nhỏ không còn nữa, hi vọng cô có thể suy nghĩ thoáng một chút.” Y tá tiếc nuối nói.

Nước mắt của tôi lập tức dâng lên, rốt cuộc cũng không nói ra lời, trong lòng của tôi dâng lên một sự căm thù mãnh liệt, tôi cảm thấy mình đang nghiến răng nghiến lợi.

“Lần sau cẩn thận một chút, đừng nên đau buồn quá.” Y tá an ủi tôi.

Tôi không nói gì, bởi vì tôi đau đến nỗi không thể nói nên lời, hơn nữa y tá cũng không biết không phải là do tôi không cẩn thận, mà là do con của tôi bị người khác ép buộc đá một đá nên không còn nữa.

Y tá thở dài, lại an ủi tôi vài câu rồi đi ra ngoài.

Sau khi cô ta đi ra ngoài thì người đàn ông kia đi vào.

Anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu đen, nhưng chắc chắn không phải là chiếc áo đã cởi ra cho tôi, anh ta mang một chiếc mắt kính gọng vàng, nhìn trông càng lịch sự hơn: “Cô có cần liên lạc với người thân của cô không?”

Đương nhiên là tôi muốn gọi cho Hoa Tử Việt nhất, thế là tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó anh ta liền đưa điện thoại qua, tôi nhấn dãy số của Hoa Tử Việt, nhưng mà vẫn không có cách nào kết nối được với số điện thoại đó, tôi không thể làm gì khác hơn là trả điện thoại lại cho anh to.

“Không liên lạc được hả? Người mà cô muốn liên lạc tên gì vậy, tôi có thể nghĩ cách để giúp cô liên lạc một chút.” Anh ta nhẹ giọng nói.

Tôi do dự một chút, cảm thấy anh ta đáng để tin tưởng, tôi nói: “Anh ấy tên là Hoa Tử Việt, người khác gọi anh ấy là anh tư.”

Anh ta không nói gì, nhưng mà rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của anh ta hơi thay đổi một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

“Anh ấy ở căn số bốn của Phong Lâm Biệt Uyển.” Tôi lại bổ sung thêm một câu.

Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà cũng không nói gì nữa.

Nguyên nhân mà tôi nói ra địa chỉ là tôi nghĩ đã không gọi điện thoại được, nếu như thuận tiện thì có thể trực tiếp đến nhà tìm.

“Bác sĩ nói cô cần phải theo dõi, cho nên cô tạm thời không thể rời khỏi bệnh viện được, đến lúc thích hợp thì tôi sẽ đưa cô về nhà.” Anh ta nói.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn anh, cho hỏi có thể xưng hô với anh như thế nào?”

Hình như là anh ta hơi do dự một chút: “Tôi tên là Trì.”

Cái tên này nghe hơi lạ, nghe không giống như là tên thật, tôi cũng không hỏi lại.

“Cô có muốn ăn chút gì không? Tôi đi mua cho cô.” Anh ta hỏi.

“Cảm ơn, tôi không muốn ăn.”

Rốt cuộc anh ta cũng không nói cái gì nữa, sau đó quay người đi ra ngoài.

Thẳng cho đến giữa trưa ngày hôm sau, anh ta cũng không xuất hiện nữa. Bởi vì kim tiêm vẫn còn chưa rút ra, chỉ là đổi bình nước, cho nên tôi cũng không xuất hiện ra tình trạng gì khác thường.

Lúc chiều, tôi hơi lo lắng một chút. Bởi vì tôi vẫn không liên lạc được với Hoa Tử Việt, tôi không biết rốt cuộc là Tiểu Phong có an toàn hay không.

Tôi hỏi y tá có thể xuất hiện hay không, y tá cũng nói là có thể, nhưng mà sau khi trở về thì cố gắng tĩnh dưỡng.

Tôi không kịp chờ đợi liền chuẩn bị xuất viện, lúc này Trì lại trở về.

“Quyết định xuất viện à?” Anh ta nhẹ giọng hỏi.

Anh ta luôn nói chuyện rất nhẹ nhàng, cực kỳ phù hợp với hình tượng của anh ta, không hiểu sao tôi lại cảm thấy nghề nghiệp của anh ta chắc có lẽ là dạng như giáo viên, bởi vì cả người của anh ta làm cho người ta cảm thấy không có tính xâm lược tí nào.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Tiền thuốc men là do anh đã trả hả? Lát nữa tôi sẽ trả lại cho anh, tôi cần có phương thức liên lạc của anh.”

“Không cần đâu, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Tôi đưa cô về nha, thay quần áo đi.” Anh ta đưa quần áo mới cho tôi.

Sau khi cảm ơn thì tôi vào phòng bệnh để thay quần áo, thay bộ quần áo mà anh ta đã mang đến.

Vẫn là chiếc xe Jeep màu đen kia, anh ta im lặng mở cửa xe ra cho tôi, chạy về phía Phong Lâm Biệt Uyển.

“Anh Trì, thật sự rất cảm ơn anh, hôm qua may mắn là anh xuất hiện kịp thời, nếu không thì tôi sẽ thê thảm hơn… Thật sự rất cảm ơn anh, tiền thuốc men và tiền mua quần áo cho tôi, tôi nhất định phải trả lại cho anh.”

“Thật sự không cần đâu, ngày hôm qua tôi đã cảm thấy cô hơi không đúng, nhưng mà lúc đó tôi lại có việc gấp phải đến một nơi khác, cho nên không có đi vào cùng với cô, đây là lỗi của tôi, nếu như tôi đi vào thì con của cô….”

Nói đến đây, anh ta dừng lại không tiếp tục nói nữa, anh ta ý thức được lời nói này sẽ khiến cho tôi đau lòng, cho nên anh ta không nói tiếp, sau đó nhẹ nhàng nói thêm một câu thật sự xin lỗi.

Nhắc đến con, quả thật tôi cảm thấy đau lòng. Nhưng mà anh ta không hề có lỗi với tôi, là tôi nghe thấy Tiểu Phong có chuyện liền hoảng sợ, cho nên đã bị người khác lừa.

Một đường im lặng chạy đến cổng Phong Lâm Biệt Uyển, anh ta dừng xe lại, ra hiệu cho tôi xuống xe.

“Anh Trì, tôi thật sự muốn trả tiền lại cho anh, đã làm phiền anh rất nhiều rồi, sao có thể còn để anh bỏ tiền ra. Nếu không thì anh cho số điện thoại đi, lát nữa tôi sẽ trả lại cho anh, nếu không thì tôi sẽ rất bất an.”

Anh ta suy nghĩ một chút, lấy giấy và bút từ trong hộp ra, sau đó viết một dãy số cho tôi: “Nếu như cô nhất định phải trả lại thì cứ chuyển tiền vào tài khoản này đi, tiền thuốc men là mười một triệu, về phần quần áo thì không cần đâu, coi như là có duyên gặp nhau, tôi tặng cho cô đó.”

Tôi thấy thái độ của anh ta chân thành, nếu như tôi vẫn cứ khăng khăng muốn trả tiền quần áo, ngược lại cảm giác như tôi làm trò, thế là tôi liền đồng ý.

Tôi đứng ở ven đường, vẫy vẫy tay với anh ta, anh ta kéo cửa sổ xe lên, sau đó lái xe đi khỏi, tôi quay người đi vào trong việc thự.

Mở cửa chính là chị Trân, là người giúp việc, chị ta nhìn thấy tôi thì thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mợ chủ, mợ đã trở lại rồi ư? Chúng tôi gấp đến chết rồi đây, mợ đi đâu vậy hả?”

“Tiểu Phong đâu, Tiểu Phong đang ở đâu?” Tôi vội vàng hỏi.

“Cậu chủ nhỏ đi học rồi, cậu chủ phái người đưa đón, sao vậy mợ chủ?” Chị Trân hỏi.

“Tiểu Phong có bị làm sao không? Hôm qua thằng bé có an toàn về nhà không?” Tôi lại xác định lần nữa.

“Không có vấn đề gì đâu, chỉ là tối ngày hôm qua cứ không chịu đi ngủ, vẫn cứ luôn hỏi tại sao mợ lại không về nhà. Chúng tôi cũng không có cách nào khác, đành phải lừa gạt nói mợ với cậu chủ đã đi ra ngoài, chúng tôi gọi điện thoại cho mợ nhưng mà lại không có ai nhận, sau đó tôi phát hiện điện thoại di động của mợ bị rơi ở góc tường. Mợ chủ à, không phải là tôi nói mợ, nhưng mà cậu chủ đã liên tục căn dặn mợ không được đi ra ngoài, kêu chúng tôi coi chừng mợ, sao mợ có thể lén lút chạy đi được chứ?”

Tôi không giải thích, Tiểu Phong không có việc gì, tôi yên tâm rồi. Đứa con ở trong bụng đã không còn nữa, nếu như Tiểu Phong lại xảy ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ điên mất.

Tôi mang theo thuốc mà bệnh viện đã kê chậm rãi đi lên lầu, nằm ở trên giường, tôi cảm giác mình không muốn nói cái gì cả, cái gì cũng không muốn làm.

Từ từ ngủ thiếp đi, cuối cùng tôi lại bị tiếng kêu của Tiểu Phong làm cho tỉnh dậy: “Mẹ ơi, mẹ đã đi đâu vậy? con nhớ mẹ lắm đó.”

Tôi xoay người thức dậy, ôm chặt lấy thằng bé, nước mắt lại rơi xuống.

Tôi chỉ lo ôm Tiểu Phong, nhưng mà không chú ý Hoa Tử Việt đang đứng ở ngoài cửa.

“Tiểu Phong, con đi xuống dưới chơi đi, một lát nữa phải ăn cơm rồi.” Hoa Tử Việt nói với Tiểu Phong.

Tiểu Phong khéo léo nhẹ nhàng gật đầu, đi ra bên ngoài, đặc điểm lớn nhất của đứa nhỏ này chính là không dính người, lúc mà người lớn có việc, từ xưa đến nay thằng bé đều không bám theo, cực kì độc lập.

Tiểu Phong vừa đi ra ngoài, sắc mặt của Hoa Tử Việt liền trở nên lạnh lùng khác thường, bỗng nhiên lại đánh tôi một bạt tay.

Tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ta, nhưng mà tôi còn chưa kịp nói ra sự sỉ nhục và đau đớn của mình thì anh ta lại tát vào mặt của tôi một cái.

Con cũng đã không còn nữa, thiếu chút nữa tôi đã bị người khác cưỡng hiếp, nhưng mà lúc đó anh ta đang ở đâu? Bây giờ anh ta lại không hỏi rõ phải trái mà lại đánh tôi!

Trong lòng của tôi lạnh lẽo, tôi cũng đánh trả lại một cái tát.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.