“Nhóm người mạo hiểm bao gồm cậu Bát, cậu Tam, cậu Ngũ và cậu Lục đã bị người ta bắt đưa đến Cục An Ninh của chúng tôi” Hạ Kiến Quốc trở lại chuyện chính.
Nhiên Hoàng Minh hơi ngẩn người nhưng vẻ mặt lập tức bình tĩnh, nhếch miệng một cái rồi nói: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Cục trưởng Hạ, chúc mừng ông! Không phải tốn chút công sức nào để bắt họ”
"Cậu cảm thấy là ai có bản lĩnh này? Giả mạo tội danh cho đám người này rồi bắt họ đưa đến chỗ của tôi?” Hạ Kiến Quốc hỏi ngược lại.
Cục An Ninh rất xem trọng việc bắt người dựa trên nhân chứng vật chứng.
Nhiên Hoàng Minh xòe hai tay từ chối hiểu: “Nhóm mạo hiểm từng chế tạo bom hẹn giờ đe dọa an toàn của người dân, và còn tạo ra viruss độc hại nhằm mục đích kiếm tiền từ việc bán vắc xin.Bây giờ chúng đã bị bắt không phải là quá tốt sao? Ông cứ dứt khoát giao chúng cho cảnh sát để cảnh sát giao cho bên tòa án giải quyết, bớt được bao việc.
Sau đó ông có thể tuyên bố với bên ngoài là Cục An Ninh bắt được người, như vậy người lập công và được thưởng lớn lần này còn ai khác ngoài ông nữa”
“Điều tôi muốn biết chính là cậu cảm thấy kẻ nào đứng sau vụ việc này” Vẻ mặt Hạ Kiến Quốc không vui khi nói câu này.
Nhiên Hoàng Minh bặm môi rồi vỗ tay một cái: “Liệu có phải là cái kẻ đã phản bội lại tập đoàn mạo hiểm, tên là cậu Thập kia? Tên đó đã từng là quản lí cấp cao của băng đảng mạo hiểm.Sau khi anh ta phản bội liền bị tập đoàn phát lệnh đuối cùng giết tận.Thay vì bỏ mạng nơi bốn bể, không bằng áp dụng thủ đoạn, tự cứu lay mình, ông nói phải không?”
“Để giờ được thủ đoạn này cần số tiền khổng lồ, cậu cho rằng cái tên cậu Thập kia có nhiều tiền như vậy sao?” Hạ Kiến Quốc nhíu mày.
Nhiên Hoàng Minh tỏ vẻ khó tin: Ông sẽ không nghi ngờ Quận Tiêu đấy chứ?”
“Trừ nó ra thì còn ai dám làm việc này!” Giọng nói của Hạ Kiến Quốc lộ ra sự tức giận.
Tập đoàn Phó Thị không có bất kì hành vi vi phạm pháp luật nào nên Cục An Ninh không có cách nào đóng băng quỹ của họ.Như vậy tức là tập đoàn Phó Thị vẫn hoạt động bình thường.Nói theo cách khác thì nó đang thay Phó Quân Tiêu kiếm tiền.
Nhiên Hoàng Minh nhún vai: "Ông đã phát lệnh truy nã với Quận Tiêu, lệnh truy nã vẫn chưa hủy bỏ thì cậu ấy làm gì có thời gian để làm loại việc này”.“Nếu như nó chủ động tìm đến cậu thì tôi hi vọng cậu sẽ khuyên nó dừng tay lại” Đây mới là trọng điểm mà Hạ Kiến Quốc muốn nói.
Nhiên Hoàng Minh đưa tay lên day vẫn về đuôi tóc trước trận rồi đáp: “Vậy phải đợi cậu ấy liên hệ với tôi rồi hẵng nói”
Ngừng một chút Nhiên Hoàng Minh mới hỏi: "À phải rồi, ông mai táng Đồng Kỳ Anh ở đâu rồi.Là một người bạn, tôi cảm thấy tôi nên mang hoa hay gì gì đó đi thăm viếng cô ấy một chút.”
Nửa năm trước Đồng Kỳ Anh bị rơi xuống vách núi, khi Nhiên Hoàng Minh đưa người tới đó tìm kiếm thì đúng lúc người của Hạ Kiến Quốc cũng đến.Sau đó bọn họ đã tìm thấy Đồng Kỳ Anh, cô bị nước biển tạt vào một bãi đá ngầm trên biển.Sắc mặt cô trắng bệch, tình trạng lúc đó cho thấy cô vừa mới tắt thở.
Nhiên Hoàng Minh kiểm tra mạch và mũi của Đồng Kỳ Anh cuối cùng kết luận vùng cổ sau gáy của cô bị va đập vào bãi đá gây chấn thương sọ não, mất máu nhiều dẫn đến tử vong.
Nhiên Hoàng Minh lẩm bẩm một hồi, đa phần là cảm thán.Sau khi Nhiên Hoàng Minh trở lại ngồi vào trong xe, anh ta nhìn thấy một người mặc áo đen từ gương chiếu hậu lướt qua.Nhiên Hoàng Minh chỉ biết nhếch môi cười.Bí mật theo dõi anh ta không chỉ có người của Cục An Ninh mà còn có cả người của Phó Quân Tiêu.
Anh ta đã gián tiếp nói cho Phó Quân Tiêu biết địa chỉ phần mộ của Đồng Kỳ Anh.Xem ra, đêm nay nghĩa trang này không yên bình rồi.