“Cô ấy là người tình mới của Phó Quân Tiêu kiêm thư ký nữ!” Cậu Bát hời hợt đáp.
“Không phải Phó Quân Tiêu đã chết rồi sao?” Đồng Kỳ Anh không cho là đúng nói.
Cậu Bát vừa nghịch khẩu súng trên tay, vừa nhếch mép nói: "Hừ, tôi cũng tưởng rằng anh ta đã chết rồi, nhưng anh ta vẫn chưa chết.
Cậu Bát nói tiếp: "Bởi vì cậu Thập đã phản bội ông Mạo và lựa chọn sát cánh với Phó Quân Tiêu.Dù gì hai người đó cũng là chú cháu, người trong nhà đứng chung phe cũng là chuyện bình thường.Tuy nhiên, một khi hai người họ bắt tay với nhau, đối với ông Mạo mà nói còn là mối đe họa nguy hiểm hơn cả Cục An Ninh.Bắt hai người xong, chúng tôi sẽ bố trí cạm bẫy, chỉ chờ đến lúc bọn họ cắn câu.Ông Mạo hận nhất những kẻ phản bội, lần này tôi không thể giúp gì cho cậu Thập.Có điều, cô yên tâm, sau khi cậu Thập và Phó Quân Tiêu chết, tôi sẽ để có được chôn cùng hai người, coi như nể tình anh em một thời giữa tôi với cậu Thập".
“Thì ra người như cậu Bát cũng biết nói chuyện nghĩa khí cơ đấy!" Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.
Nghe đến đây, Lạc Minh Ánh lập tức không ngoan ngoãn mà kêu lên “a...a...a” đầy kích động.
Thấy cô ta dường như có chuyện muốn nói, cậu Bát vươn tay xé miếng băng dính ra khỏi miệng Lạc Minh Ánh.
Đồng thời, đến tận giờ phút này, Đồng Kỳ Anh mới nhận ra, mình mới chính là kẻ đã ép Phó Quân Tiêu phản bội người thân của mình.
Môi của Lạc Minh Ánh bị băng dính làm rách da, vết máu tươi dọc theo khóe miệng mà chảy xuống khiến cô ta đau đớn cau mày.
Một giây sau, cô ta bắt đầu tố cáo Đồng Kỳ Anh: “Tôi chẳng qua chỉ là thư ký của tổng giám đốc Phó thôi, còn cô ta mới là người phụ nữ thực sự của Phó Quân Tiêu!"
“Cô nói cái gì?" Cậu Bát kinh ngạc.
Lạc Minh Ánh hung dữ nhìn Đồng Kỳ Anh, tiếp tục nói mà không suy nghĩ: "Cô ả Đồng Kỳ Anh này mới là người phụ nữ thực sự của Phó Quân Tiêu! Hơn nữa còn là người vợ hợp pháp của anh ta! Anh bắt cóc tôi vốn dĩ không thể dụ dỗ được Phó Quân Tiêu, chỉ có Đồng Kỳ Anh mới thực sự có bản lĩnh này!"
Đồng Kỳ Anh nghe thấy lời tố cáo của Lạc Minh Ánh, trong lòng vẫn lặng như nước, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Cậu Bát hoài nghi nhìn Đồng Kỳ Anh: "Những gì cô ta nói là sự thật?"
“Đúng vậy!” Đồng Kỳ Anh không chút sợ hãi mà thẳng thắn trả lời: "Cho nên, anh có thể thả cô ta ra được rồi"
“Không phải cô nói mình là em dâu của Phó Quân Tiêu sao?” Cậu Bát vẫn chưa thể nào tin nối.
Đồng Kỳ Anh cười lạnh: "Trước kia là thế, bây giờ thì không!"
"Con đàn bà này, dám đùa giỡn tạo!" Cậu Bát lập tức phẫn nộ, móc khẩu súng lục đang giặt bên hông ra, dí thẳng vào trán Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh chỉ nghe thấy Lạc Minh Ánh hét lên một tiếng “A” thảm thiết, tuy rằng cô ta sẽ rất đau vì cú ngã này, nhưng vẫn còn tốt hơn là bị bắt cóc và chờ đợi lăng trình
"Người phụ nữ kia đã bị đẩy ra khỏi xe, sống chết thế nào thì phải xem mệnh trời.
Thế nào, tôi đã cho cô một cái ơn, đồng ý với suy nghĩ của cô, tha cho người phụ nữa đó.Cô định cảm ơn tôi như thế nào?" Cậu Bát dời họng súng ra khỏi trán Đồng Kỳ Anh, trực tiếp nhét xuống phần cổ áo phía bên dưới, chạm vào xương quai xanh của cô.
Đồng Kỳ Anh gặp nguy không loạn mà vẫn thăm dò cất tiếng: "Vì sao anh lại hận Phó Quân Tiêu?"
“Bởi vì, người phụ nữ mà tôi hết lòng yêu thương đã chết vì anh ta" Chân mày cậu Bát cau lại, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng lộ ra một tia lạnh lẽo: "Nhưng mà, tôi đã hứa với cô ấy, sẽ không giết anh ta.Nếu đã không thể giết, vậy thì đành chơi đùa một chút vậy! Tạo chút bạo loạn, cho anh ta cơ hội làm anh hùng, nhân tiện giao sự sống chết của anh ta cho ông trời định đoạt.
Nào ngờ, mỗi lần anh ta đều mạng lớn mà thoát!”.