[Ừm.] - Áp điện thoại lên tai, Thượng Quan Dao đôi mắt khẽ híp ngắm nhìn bình minh lên.
[Cô Thượng Quan, ngài Nhiếp mời cô đến nhà một chuyến. Tiểu thư nhà chúng tôi bị sốt cao rồi ạ.] - Giọng nói có chút xa lạ vang lên ở đầu bên kia.
[Tôi là đang ở thành phố A, bay đến đấy cũng phải mất hai tiếng, các người đang giỡn mặt với tôi đấy à. Huống chi ở thành phố S không có bác sĩ sao?] - Tay cầm ly nước vừa đưa lên môi đã vì tức giận mà run lên, nước bắn cả ra ngoài, mấy cái kẻ này.
[Lão An tôi thật không muốn giỡn với cô đâu. Ngài ấy nói mời cô đến…] - An quản gia đầu chảy đầy mồ hôi hột bên kia. Thật oan ức, lão cũng là vì nghe lệnh của thiếu gia nhà mình thôi mà.
[Hừm… tôi…] - Còn định phản bác, nhưng chợt nghĩ Nhiếp Khuynh Ngang cũng là một trong số "công thần" có công giữ anh ở lại thành phố S, cô là đã đồng ý nếu hắn cần cô sẽ đến. Nhưng hình như làm vậy là cô lỗ thì phải. Hắn ta còn nợ cô hai việc lận đấy.
[Cô Thượng Quan?] - Thấy cô định nổi giận nhưng lại im bặt ngay sau đó, tưởng Thượng Quan Dao không còn nghe máy nữa nên An quản gia lại hỏi.
[Được rồi.] - Cô hừ lạnh rồi ngắt kết nối.
Thật là, mới sáng sớm đã bắt đầu bóc lột…
"Thanh Thanh, gọi người chuẩn bị trực thăng tôi muốn sang thành phố S một chuyến." - Cô đã ăn mặc gọn gàng, trên tay còn không quên xách theo một cái túi thuốc lớn. Đi từ trên lầu xuống nói với người hầu thân cận của "Tôn Dao".
"Phu nhân lại định đi nữa ạ?" - Không kiềm được lại hỏi một chút. Đây là thế nào, vừa về tháng trước tháng này lại qua đấy. Chẳng lẽ là giống như trong lời đồn, phu nhân cùng đại thiếu có gì đó mờ ám?
"Cô thật sự muốn biết?" - Thượng Quan Dao híp mắt nhìn cô ta, người này quá phận như vậy từ khi nào không biết.
"Thanh Thanh không dám, tôi đi gọi người chuẩn bị đây." - Cô ả có chút giật thót, biết mình vừa có thái độ sai trái nên cúi đầu lùi về phía sau, ngậm miệng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cô giao.
Năm phút sau, một chiếc trực thăng xuất hiện. Cô không chần chừ nữa mà trực tiếp đi lên chỉ để lại một người lái trực thăng.
"Đi nhanh hết sức có thể." - Ngồi ổn định vào vị trí, cô phất tay ra lệnh cho người kia.
"Vâng, thưa phu nhân."
…
Thượng Quan Dao không để người kia trực tiếp đưa mình đến nhà họ Nhiếp mà cho hắn quay sang đáp xuống sân nhà "Tôn Bách".
"Cậu ở đây đợi đi, Tôn Bách có hỏi gì cũng không được nói." - Trước khi đi ra ngoài, cô còn căn dặn tên kia.
Rồi mới chạy đi đón một chiếc xe taxi đi thẳng đến địa chỉ Nhiếp gia, ngồi phía sau cô dùng nước thuốc gỡ lớp mặt nạ thay đổi trở về thành Thượng Quan Dao. Khiến cho người lái taxi xém tí nữa là giật mình "ngã ngựa", lúc nãy là một cô gái bình thường lên xe. Sao hiện tại lại trở thành một đại mỹ nhân vậy.
Cô đi vào trong biệt thự riêng của Nhiếp Khuynh Ngang, được An quản gia tiếp đón rất nồng hậu. Ông ta thật sợ cô tức giận mà tìm mình đấy có được không. Lão từng tuổi này rồi, còn bị đánh nữa thì còn gì là mặt mũi, còn gì là thân xác.
"Cô Thượng Quan." - Khuôn mặt già nua cười tủm tỉm rất săn đón, rồi đưa cô vào trong lên lầu bước đến gần một căn phòng xinh đẹp.
"Thiếu gia ở bên trong cùng Tiểu Lạc, cô mau vào đi." - Nói rồi cúi đầu đi giật lùi về phía sau.
Thượng Quan Dao khẽ nhún vai như không có chuyện gì to tát rồi trực tiếp mở cửa bước vào.
"Cô đến rồi, mau đến xem con bé thế nào?" - Nhiếp Khuynh Ngang vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn về phía này, thấy cô thì đứng lên hối thúc.
"Biết rồi, không cần phải nhanh lẹ như vậy." - Cô khó chịu đi đến bên cạnh giường đặt túi đồ của mình xuống. Rồi khi nhìn qua sắc mặt, đưa tay vạch xem vết thương trên của cô bé nằm trên giường mà càng tức giận.
"Anh có biết chăm sóc người không thế hả, con bé bị thương nặng thế này mà còn không biết tìm kiếm xem những thứ gì nó nên kiêng cữ sao?" - Cô mắng.
"Chẳng phải là cần có chế độ ăn rất thanh đạm, tôi không có cho con bé dùng những thứ có hại cho sức khỏe. Dầu mỡ lại càng không." - Hắn suy tư, như đang suy nghĩ điều gì đó rất "ly kỳ".
"Hừ, mau đi ra ngoài đi, tôi còn cởi đồ bôi thuốc cho con bé." - Cô không muốn đôi co quá nhiều với người này nên trực tiếp "đuổi khách".
"Ồ, được." - Nhiếp Khuynh Ngang khi nhắc đến con gái lại có vẻ ngu ngơ, ngốc nghếch này. Thật là đáng suy ngẫm...
Sau khi anh ta đi ra ngoài, cô nhìn xuống khuôn mặt bánh bao trắng trắng mềm mềm của Nhiếp Anh Lạc mà không tự chủ được đưa tay lên nựng một cái, xúc cảm mềm mại làm cô thấy rất thích thú. Nhưng Thượng Quan Dao cô là loại người như thế à, cô có thích cũng cố kìm nén lại quay về lấy vài lọ thuốc trong túi sách, rồi đến cởi đồ cho Nhiếp Anh Lạc muốn xử lý vết thương, bôi thuốc cho con bé.
Nhìn vết thương ở lưng mà cô giật mình, một người trông yếu ớt chỉ cần cô đánh một cái liền có thể ngất, mà lại để mình bị thương thành thế này, thật là... kiên cường.
Đeo găng tay vào xử lý vết thương tỉ mỉ, chậc thế này thì không khéo sẽ để lại sẹo mất.
Làm xong tất cả mọi thứ, Thượng Quan Dao cũng không muốn ở lại lâu nữa. Nếu còn đứng đây không biết khi về, Lăng Thiếu Phàm bắt gặp thì sẽ thế nào nữa.
"Tôi trở về đây." - Xách túi trên vai đi ra ngoài, nhưng trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhún vai nói.
"Mà này, anh nên đến học tập cách chăm sóc bệnh nhân của Tôn Bách một chuyến đi." - Nhắc đến anh khiến tinh thần ai đó khá vui vẻ, lại nhớ về lúc trước mình bị ốm anh đã chăm sóc mình cần mẫn, tỉ mỉ như thế nào.
"Tôi mà còn cần học hỏi thằng nhóc đó ư?" - Nhiếp Khuynh Ngang rất khó chịu vì bị chê không biết chăm sóc người bị bệnh, mà nhíu mày.
Vừa trở về không thấy anh có ở nhà, đang còn cảm thấy rất may mắn đi thẳng đến trực thăng thì bên eo bỗng bị một bàn tay vững chãi, mạnh mẽ kéo lấy vào trong lòng.
"Vừa đến đã đi, em vô tâm thật đấy." - Giọng nói quyến rũ chết người thì thầm bên tai khiến cô hơi rụt cổ.
"Cậu biết khi nào mà về thế?" - Cô không đáp lại câu nói vừa nãy của anh mà hỏi.
"Ban nãy, người lái trực thăng đưa em đến đây có đến báo cáo với tôi." - Lăng Thiếu Phàm nói.
"À, ra là vậy." - Cô trừng mắt nhìn cái kẻ đang cố gắng nấp sau trực thăng, cái tên này lúc nãy cô đã dặn dò rồi cơ mà.
Người kia thật sự khóc không ra nước mắt, lúc ban nãy đại thiếu từ đâu chạy đến "hỏi" tôi đấy. Rất đáng sợ tôi không thể không bán đứng phu nhân được mà, tuy cô cũng rất đáng sợ nhưng chắc chắn giữa hai người có chuyện gì đó, tôi làm như vậy chắc sẽ không sao đâu. Cứ nhìn xem, đại thiếu ôm phu nhân chặt như thế cơ mà…
"Ở đây còn có người, hành sự cẩn thận đấy." - Cô nhắc nhở, quả thật xung quanh đây có người của Mộ Dung Đức, phía đối diện lại có người của Tôn Thành Thắng.
"Tôi muốn về thành phố A." - Anh bỗng nói một câu khiến sống lưng cô cứng đờ.
"Thì cứ về thôi, tại sao lại báo cáo với tôi." - Cô vẫn không để biểu cảm rối rắm lộ ra bên ngoài, khẽ cười nói. Cứ để mặc anh ôm lấy eo mình từ phía sau.
"Dao Dao, em đã giấu tôi rất nhiều chuyện." - Anh nỉ non, ánh mắt cương nghị thoáng chút đau thương. Người anh yêu chưa từng đặt niềm tin ở nơi anh, có những chuyện anh biết rất rõ, nhưng có những chuyện anh lại mơ hồ đoán được. Và cả những chuyện anh không thể đoán ra, nhưng chắc chắn có liên quan mật thiết với cô. Cô không ngốc, anh lại càng không, mọi chuyện anh đều tôn trọng cô. Nhưng nếu cứ mãi đứng yên như thể không biết chuyện gì xảy ra. Liệu khoảng cách của họ đã xa lại càng xa vời hơn đúng không?
"Thiếu Phàm, cậu…" - Cô có chút khó lên tiếng.
"Được rồi, em trở về đi." - Nhưng anh lại cắt ngang buông eo cô ra, để cô đi.
Thượng Quan Dao có chút bất ngờ, có chút thẫn thờ. Trái tim đau thắt, cô cảm nhận được dường như anh đã biết, biết rất nhiều.
'Đau, đau quá. Nhưng… mình không thể làm khác để thay đổi cục diện này được.' - Nước mắt đã trào đến khóe mắt, nhưng lại bị cô cắn răng nén lại. Rất khó khăn, thứ gọi là nước mắt này rất rắc rối, cô… cả đời này cũng không muốn nó rơi xuống như lúc nhỏ nữa.
Cô không quay đầu, cũng không nói lời tạm biệt như mọi lần. Trực thăng cất cánh, hai con người, hai suy nghĩ. Một người đau thương, người còn lại càng đau hơn.
Thượng Quan Dao không thể trả anh về quân đội, cũng không thể để anh trở về thành phố A ở gần cạnh mình. Nước W, sắp tra ra cô rồi. Người đó đã nói, cô phải hành sự nhanh lên, không thể để mấy lão già đó nhanh tay hơn.
Lăng Thiếu Phàm tay đút túi quần, đôi mắt hướng lên nhìn trực thăng dần bay nhanh trở về thành phố A. Trên đó chở người anh yêu, mang cô dần rời xa anh.
Anh biết, biết không phải mọi chuyện nhưng cũng được rất nhiều. Cô những năm này đã làm gì, anh đều biết. Một mình người con gái anh yêu đã trải qua những gì. Cô cứng rắn, kiên cường vượt qua tất cả mọi chuyện. Một mình đương đầu với cả một nước lớn đối địch với thành phố A, vừa trốn chạy, vừa bảo vệ những người mình yêu thương. Cô mang thương tích đầy mình nhưng vẫn không chịu buông bỏ một ngày, không chịu buông bỏ một khắc. Cô bảo vệ anh, bảo vệ thầy, bảo vệ anh trai. Cô lặng thầm làm tất cả, mấy ai có thể biết, mấy ai có thể xót thương.
Giọt nước mắt lặng thầm rơi trên khóe mắt, anh giận cô. Giận cô rất nhiều, cô nhìn cô xem cứng rắn, mạnh mẽ như thế để làm gì chứ. Chẳng phải bên cạnh còn có anh sao, anh không thể can dự vào bảo vệ cô một đời an yên sao. Những chuyện này, anh cũng chỉ biết mới đây qua lời kể của thím Ngọc. Bà ấy thân thế quả thật rất đặc biệt, chỉ là hiện tại rất ít người biết. Nghe từng lời, từng câu bà ấy kể, mà lòng anh rối như tơ vò...