Chương 690
Nghĩ đến kẻ trộm đã làm mẹ cô ta hơn hai mươi năm, làm sao Chử Gia Mỹ có thể nuốt trôi sự căm hận này?
Thế nhưng, những hận thù sâu thẳm trong lòng này, không thể bị người khác phát hiện!
Vi vậy, trước những nghi ngờ của Tân Bảo Nga, cô ta chỉ có thể phủ nhận.
Tân Bảo Nga thu hết phản ứng của cô trong tầm mắt, dường như phát hiện ra điều gì đó.
“Giai Mỹ, làm sao cô mà kích động như vậy? Thử nghĩ kỹ lại xem, cả ngày cô ở trong phòng bệnh của dì Lưu, muốn hạ độc thì dễ như trở bàn tay. Còn có, dì Liễu trước đây bị trúng độc mãn tính, nếu như thật sự là cô, cô tiếp xúc lâu ngày với chất độc, cơ thể nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi độc tố, phải không?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Chử Gia Mỹ lập tức tái nhọt, vô thức vặn vẹo đầu ngón tay.
Móng tay sáng bóng của cô ta có một vòng tròn màu tím tía mờ nhạt, là do đã bị ăn mòn bởi chất độc. Vì không thể rửa sạch nên cô ta chỉ có thể làm móng tay thật dày để che bớt màu.
Mặc dù vậy, cô ta vẫn kịch liệt phủ nhận: “Tôi không có, không phải tôi…”
Tân Bảo Nga cười nhạt, nắm lấy tay cô ta.
Chử Gia Mỹ sững người như bị điện giật, lo lắng nhìn cô ta.
“Được rồi, nói ra lời này cũng không có tác dụng, tôi chỉ là muốn khuyên cô. Cô đừng phạm sai lầm nữa, bởi vì cho dù thế nào, tôi đều sẽ chữa khỏi bệnh cho dì Liễu. Hơn nữa, anh của cô sẽ bảo vệ tốt dì Liễu, cô cũng không có cơ hội ra tay đâu.”
Tân Bảo Nga nói với một giọng điệu chân thành và tử tế, trong mắt có một ánh sáng yếu ớt vụt qua.
Nghe tháy lời này, Chử Gia Mỹ biết rằng bản thân không cần phải che đậy nữa, chỉ có thể thừa nhận với sắc mặt khó coi: “Tôi, được rồi… là tôi.”
Tân Bảo Nga mỉm cười, thu tay về: “Tôi biết là như vậy, nếu không, cô cũng không đặc biệt đến đây. Là bởi vì ở trong bệnh viện, cô đã nhận ra tôi nghi ngờ cô, đúng không?”
Sắc mặt Chử Gia Mỹ khó coi mà gật đầu, cảnh giác nhìn cô: “Cô sẽ nói cho anh trai của tôi sao?”
“Sẽ không.”
Tân Bảo Nga bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó nói: “Chỉ là những chuyện vừa rồi của tôi và Tần Hoài An, tôi cũng mong cô đừng nói cho người khác biết.”
Chử Gia Mỹ kinh ngạc nhìn cô ta một cái, rồi phản ứng lại.
Cô ta vội vàng gật đầu: “Được, vậy chúng ta coi như thỏa thuận, giúp đỡ nhau giữ bí mật!”
“Ừ. Vậy tôi phải về bệnh viện trước, hơn nữa, đề nghị vừa rồi của tôi cô nên nghiêm túc suy nghĩ, từ bỏ đi.”
Tân Bảo Nga nói xong thì thu hồi ánh mắt, sau đó lên xe rồi rời đi.
Mãi đến khi xe của cô ta đi xa, Chử Gia Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, cô ta vẫn nắm chặt lấy lòng bàn tay, nhất quyết không buông.
Từ bỏ báo thù?
Để có ngày hôm nay, cô ta đã chuẩn bị suốt ba năm, làm sao có thể từ bỏ đây?
Có điều những gì Tân Bảo Nga nói không sai, bây giờ trong bệnh viện có vô số ánh mắt nhìn vào Liễu Giai Tâm, nếu xuống tay thì rủi ro quá lớn.
Cô ta chỉ có thể nhẫn lại chờ đợi và chờ đợi.
Trong lòng Chử Gia Mỹ đã định, từ từ bình tĩnh trở lại.