Thế Giới Vô Hạn

Chương 304: Bản sắc Ứng Long



Trong lúc chủ lực Trung Châu đội và Ác Ma đội điên cuồng đối chiến, ngoài cuộc đấu của hai tên Sở Hiên biến số cực lớn, uy lực cực mạnh ra, nếu chỉ nói riêng về mặt uy lực thì còn có một chiến trường khác cũng không thua kém gì trận đấu của hai Sở Hiên, đó là cuộc quyết đấu của tu chân giả.

Người tu chân.... Đó là một con đường phát triển khác với mở cơ nhân tỏa. Nếu căn cứ theo tất cả các manh mối đã biết cho tới nay để suy luận thì thủy tổ của người tu chân chính là một trong các Thánh nhân. Tuy trong số các tu chân giả sau này không tồn tại Thánh nhân nhưng chỉ với uy lực của tu chân đã đủ để đối phó với các Thánh nhân rồi, hơn nữa còn làm bộc phát đại chiến Hồng Hoang, sau này buộc Thánh nhân chỉ có thể đình chiến. Từ đó có thể thấy, uy lực của tu chân đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Nếu như sự phát triển của Thánh nhân thuộc về khai mở sức mạnh bản thân, lấy tự thân dẫn động uy năng của vũ trụ thì tu chân lại giống như khoa học, dùng công nghệ văn tự ký hiệu chế tạo ra đủ loại pháp bảo uy lực cực mạnh, dùng công pháp tu chân rèn luyện bản thân, đạt tới mức độ không thua kém gì Thánh nhân. Trong tất cả các lĩnh vực, sức mạnh lớn nhất của pháp quyết tu chân nằm ở những tri thức bản nguyên... Công nghệ văn tự ký hiệu! Đó mới là tinh hoa chân chính.

Trong hai nhân vật đại biểu cho tu chân hiện tại, La Ứng Long chỉ có được công pháp rèn luyện tự thân của tu chân, nhưng lại cực kỳ chính tông, là điển tịch của người tu chân lấy được trong thế giới luân hồi, người ngoài làm thế nào cũng không thể có được. Người còn lại thì không những có pháp quyết rèn luyện bản thân mà còn có vũ khí clone Sở Hiên dùng khoa học kỹ thuật thay thế cho công nghệ văn tự ký hiệu chế tạo ra, chỉ là những thứ có được lại không chính tông, pháp quyết không toàn vẹn, vũ khí cũng không hoàn chỉnh. Nhưng cho dù như vậy thì trận đấu giữa hai người cũng khiến phạm vi mấy chục dặm hoàn toàn biến thành tro bụi, thật sự giống như đầu đạn hạt nhân công kích.

Lại nói nam tử đạp kiếm lợi dụng đạo cụ thần bí dẫn phát sức mạnh thiên đạo, đánh cho La Ứng Long đang không kịp phòng bị ngập sâu vào trong lòng đất. sau đó hắn càng thân hợp thiên đạo lôi đình, phảng phất như tự bảo, dùng sức mạnh cuồn cuộn không dứt đánh về phía La Ứng Long. Sau khi tất cả công kích chấm dứt, mặt đất đã xuất hiện thêm một hố sâu khổng lồ rộng hơn nghìn mét, sâu không thấy đáy giống như thiên thạch cực lớn đâm trúng. Nhưng khiến cho người ta phải kinh ngạc là nam tử đạp kiếm vậy mà vẫn chưa chết, đang sắc mặt trắng bệch lơ lửng giữa không trung, nhưng nhìn bộ dạnh hắn thật sự đã không còn cách cái chết bao xa nữa.

"Chân nguyên lực tiêu hao quá nhiều, đến cả sinh mệnh lực lẫn ánh sáng tâm linh cũng đều dốc tận, tối đa chỉ còn sống được vài phút nữa thôi... Sở Hiên nói quả không sai, thiên đạo lôi đình này uy lực vô cùng, ta tối đa chỉ có thể phát huy được một phần trăm sức mạnh của nó. Nếu đã độ kiếp thành tiên thì không biết chừng một kích này đánh xuống có thể khiến cả đại lục chấn động, không hổ là vũ khí tu chân đỉnh cao có thể sánh ngang với Ma động pháo... La Ứng Long chắc là đã chết rồi? Như vậy sự sống của em gái có thể..."

-...Chúng ta đều chỉ là quân cờ mà thôi, hà tất phải thế? Tại sao lại phải khổ như vậy?

Một giọng nói thâm thúy chợt vang lên trong đầu nam tử đạp kiếm, cũng không biết nó từ đâu truyền đến. Theo giọng nói đó xuất hiện, một luồng thanh quang như điện bắn ra khỏi miệng hố sâu, dừng lại trước mặt nam tử đạp kiếm, sừng sững bất động. Luồng thanh quang đó chính là một cây phi kiếm, La Ứng Long thì bình yên vô sự đứng trên phi kiếm.

Cũng không thể nói là hoàn toàn bình yên vô sự, ít nhất quần áo trên người La Ứng Long đã gần như vỡ nát, mấy lá cờ hộ thể của hắn cũng đều rách tan. Ngoài đó ra thì nhìn bộ dạng hắn cũng tốt hơn nam tử đạp kiếm nhiều, chỉ là ánh mắt hắn lại đầy vẻ hư ảo, khiến cho người ta phải kỳ quái. Đó không phải ánh mắt vô thần khi mở cơ nhân tỏa mà phảng phất như trong mắt có cả đại thiên thế giới tồn tại, sâu không thấy đáy, rộng lớn vô biên. Thần sắc hắn lúc này lại càng nghiêm túc chưa từng thấy, không còn một chút nào dáng vẻ nhơn nhơn chơi đùa khi trước nữa.

- Bỏ đi, nếu đã để lộ thực lực thì hắn chắc chắn cũng đã biết, sao phải khổ sở tiếp tục giả làm kẻ yếu nữa?

La Ứng Long thở dài, hai tay đột ngột miết lại, phóng ra hàng nhìn luồng thanh quang, mỗi luồng thanh quan đều là một đạo kiếm khí sắc bén vô song. Trong vài giây ngắn ngủi, thanh quang đã bao trùm khắp phạm vi hơn nghìn mét, không cần biết là đá tảng hay sắt thép, tất cả mọi thứ đứng trước mặt thanh quang đều bị cắt thành bột phấn, nam tử đạp kiếm càng không kịp kêu lên một tiếp, trực tiếp bị chém nát, biến thành tro bụi.

"Đáng chết, trận chiến này bị thương quá nặng, đến cả pháp bảo bản mệnh cũng bị hủy hết, không bày ra được Đô thiên thần đại sát trận nữa. Mặc dù đã biết trước ta sẽ chết trong trận chiến cuối cùng này, sau đó dựa vào số mệnh "vai chính" của Trịnh Xá hồi sinh lại trong Trung Châu đội, tiếp đó hợp lực với mấy người Trịnh Xá, đánh với hắn một trận cuối cùng, không chừng có thể thoát thân ra được trở thành người khống chế... Vốn cứ tưởng sau khi luyện thành được Đô thiên thần sát bản mệnh kỳ này có thể dựa vào thần thông cường hành vượt qua kiếp nạn, ai mà biết thần thông chung quy vẫn không chống nổi số trời. Còn chưa phân thắng bại với khắc tinh La Cam Đạo đã phá hỏng mất cờ bản mệnh ở đây, ai, xem ra rút cuộc vẫn phải chết một chuyến rồi..."

La Ứng Long trong lòng suy tư trăm mối, cũng không biết rút cuộc là đang nghĩ cái gì nữa, hơn nửa ngày sau chung quy cũng nghĩ tới tử kiếp của mình sắp tới, trong lòng liền có chút thấp thỏm bất an. Dù sao thì số mệnh "vai chính" của Trịnh Xá vẫn còn có chút trúc trắc, cả hai tên đều là Trịnh Xá, ai là "vai chính" cũng không phải chắc chắn không đổi. Trận chiến cuối cùng này tuy không hẳn là cuối cùng thật sự nhưng đối với việc xác định vị trí "vai chính" thì lại đúng như tên gọi. Nếu như hắn lựa chọn sai lầm, "vai chính" là clone Trịnh Xá thì chuyện hắn hồi sinh cũng chỉ như trăng trong nước, vì thế biện pháp tốt nhất vẫn là không chết. Chỉ có điều bây giờ chỗ dựa lớn nhất của hắn, Đô thiên thần sát kỳ đã bị phá, có trời mới biết là phải nghênh chiến với tử kiếp này thế nào đây?

"Ai, nếu như vẫn còn trận đồ bát quái thì tốt rồi, nếu có thể sử dụng Đâu suất bát quái lô thì cũng không kém gì Đô thiên thần sát trận. Hơn nữa dùng Chu tước chân hỏa của Bát quái trận thiêu đốt con EVA kia, không biết chừng hiệu quả còn tốt hơn triệu hồi Đô thiên thần mà một ít. Ôi, chẳng biết Trịnh Xá có bảo quản tốt mấy lá cờ bát quái trận đồ ấy không nữa?"

La Ứng Long lại không biết, tám lá cờ ấy Trịnh Xá sớm đã dùng vào thí nghiệm thành tựu chân nguyên lực. Đây chính là tu tiên có đường dễ như lấy đồ trong túi, tu tiên không lối khó như lên trời, Trịnh Xá vừa không có công pháp tu chân lại vừa không có thể chất tu chân, cố gắng thông qua trợ giúp của Sở Hiên thành công sử dụng chân nguyên lực, công lao của tám lá cờ đó là không thể phủ nhận.

"Bỏ đi, bỏ đi, còn có một đoạn nhân quả chưa kết thúc. Tuy đã tính ra cô ấy chắc chắn phải chết... nhưng nếu Adam đã hoàn thiện thành công thì sao vẫn thua? Cũng tốt, nếu Adam không chết hắn nhất định sẽ không yên phận, không biết chừng thế giới này cùng chúng ta sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt. Hơn nữa Adam không chết, những linh hồn bị hắn hấp thu cũng không cách nào hồi sinh, chung quy cũng là chuyện tốt... bỏ đi, trước tiên tới xem thử chỗ Adam, cắt đứt đoạn nhân quả này, sau đó toàn lực liều một trận."

La Ứng Long lại thở dài, tiếp đó nhìn về phía xa, điều khiển phi kiếm bay sang hướng đó.

Trong lúc La Ứng Long thể hiện hoàn toàn thực lực của bản thân, ở cách đó rất xa, Adam đang bị La Cam Đạo cắn nuốt. Các thành viên sống sót của Trung Châu cũng đội bắt đầu tiến về phía những sợi dây thừng bay đi, trên bãi chiến trường chỉ còn lại EVA 01 đang được một quả cầu sáng bao trùm.

- Ngao!

EVA 01 vốn là sinh mệnh thể vỏ ngoài máy móc, nội bộ nửa máy móc nửa sinh vật, thân hình khổng lồ cao tới mấy chục mét. Lúc này lớp vỏ máy móc bên ngoài cơ thể EVA đã mở ra phần lớn, ngoài một số khớp nối cùng các bộ phận quan trọng vẫn còn tồn tại máy móc thì toàn bộ thân thể đã tràn ngập cơ bắp màu tím, cùng với hơn mười đôi cánh ánh sáng sau lưng lúc này này đã mở rộng ra tới ba bốn mươi mét.

"Đây là đâu? Ta nhớ lúc trước mình dung nhập vào trong EVA, sau đó chuẩn bị đánh một trận với La Ứng Long cùng đám người Trung Châu đội, bọn chúng bị ta giết rồi sao? Hay là đã chạy trốn rồi?"

La Cam Đạo thử cử động tay chân, nhất thời có vẻ còn chưa hoàn toàn tỉnh lại khỏi hỗn loạn. Hắn ngước nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía đều đổ nát tan hoang, tựa hồ đã trải qua một cuộc chiến cực kỳ tàn khốc, mà tràng diện hình như cũng không phải do EVA 01 của hắn tạo thành.

"Đúng là kỳ quái, ta đánh nhau với ai vậy? Là ánh sáng tâm linh của ta tiêu hao hết nên mới thoát ly EVA tỉnh lại sao? Đối phương vậy mà lại không giết ta? Hay là ta triệt để tiêu diệt đối phương rồi?"

La Cam Đạo có chút mê mang, hắn lại cử động chân tay một chút, bấy giờ mới đột ngột nhận ra mình không ngờ lại đang lơ lửng giữa không trung, hơn nữa cánh tay hai mắt đang nhìn cũng không phải là tay của con người mà là một cánh tay khổng lồ màu tím. Đây rõ ràng là tay của EVAm không ngờ lại biến thành thân thể của hắn, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

"...Sức mạnh này, sức mạnh trong cơ thể ta đến cùng là thứ gì?! Ánh sáng tâm linh cuồn cuộn không dứt từ sâu trong linh hồn phát ra, trời ơi! Sức mạnh này... Đây là sức mạnh mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm sao?"

La Cam Đạo nhìn lại hai tay mình vẻ không dám tin, nói chính xác là đôi mắt của EVA 01 đang nhìn vào cánh tay của nó. Chỉ thấy hắn khẽ vung tay lên, trên cánh tay EVA 01 lập tức xuất hiện một khối trường lực AT hình vuông, cánh tay hất lên ném khối trường lực AT to khoảng mười, hai mươi mét khối đó xuống mặt đất. Khối trường lực AT vừa chạm đất liền phát ra ánh sáng chói chang như mặt trời, sau đó phát nổ mãnh liệt, biến tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trăm mét thành tro bụi. Bụi đất bắn lên thậm chí còn bao trùm hoàn toàn La Cam Đạo đang ở giữa không trung, đến khi EVA giống như một tia chớp màu tím bắn ra xa, tro bụi đã bao trùm lên khoảng không cao tới hơn trăm mét.

- Ha ha, ha ha ha ha... Ta cuối cùng cũng có thể báo thù rồi! Sức mạnh này! Dùng sức mạnh chắc chắn có thể tiêu diệt tất cả thành viên Trung Châu đội, không ai có thể ngăn cản được ta nữa, ha ha ha, không ai có thể ngăn cản được ta nữa!

La Cam Đạo bật cười cuồng loạn, có lẽ đột nhiên có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi đã khiến trạng thái tinh thần của hắn thật sự phát điên. Sau khi hét lên, hơn mười đôi cánh ánh sáng sau lưng hắn vụt mở rộng, bộc phát ra trường lực AT dày hơn mười mét. Tiếp đó dựa vào sức mạnh phát nổ của trường lực AT, EVA khổng lồ dùng tốc độ nhanh như thiểm điện, thoáng cái đã bắn về phía chân trời phía xa, đột ngột biến mất.

Sau khi La Cam Đạo hấp thu Adam liền lâm vào trạng thái ngủ say, quãng thời gian này khá dài, đến sau khi hắn rời đi khoảng nửa phút, từ ngược hướng hắn bay đi liền có một tia chớp xanh phóng thẳng tới, chính là La Ứng Long đạp phi kiếm nhanh chóng tiến đến. Nhưng hắn thật sự đã chậm mất một chút, ít nhất là Adam đã bị nuốt chửng, còn La Cam Đạo cũng thuận lý thành chương trở thành tử kiếp chân chính của hắn.

"Quả nhiên là thần thông không chống được số trời, không ngờ La Cam Đạo vậy mà lại nhân họa được phúc, phát triển tới tận trình độ này, đây chắc cũng là tính toán của "hắn"...."

La Ứng Long cũng không vội vã truy đuổi La Cam Đạo, hắn ngược lại dừng hẳn phi kiếm, hạ xuống chỗ Adam lập trận đồ hoàn thiện lúc trước. Chỉ thấy hắn lấy trong người ra một chiếc mai rùa, lại lấy mấy khối tròn không phải gỗ cũng chẳng phải thép, ngồi dưới đất bày bố những thứ đó.

Chỉ thấy hắn đặt những khối tròn vào trong mai rùa rồi nhẹ nhàng rung lắc mai rùa, dần dần càng lúc càng nhanh, thần sắc cũng càng lúc càng nghiêm túc. Khoảng mấy phút sau, hắn chợt phun ra một ngụm máu tươi, vừa khéo phun trúng mai rùa, cả người đổ vật xuống đất. Một lúc lâu sau hắn mới ngồi dậy, cất mai rùa đi, còn các khối tròn đã biến thành bột phấn, theo gió bay tung lên, nhất thời quanh người La Ứng Long tràn ngập tro bụi.

- Là như vậy, là hoàn thiện theo cách này sao? Biến sinh vật sống thành đơn vị sự sống cơ bản nhất, amino axit, chuỗi gen, các loại tế vào, vân vân, hình thành một loại vật chất giống như nước ối. Sau đó hấp thu ánh sáng tâm linh của bản thân sinh vật sống, những ánh sáng tâm linh đó sẽ thông qua hợp nhất để trở thành sinh mệnh thể tối cao độc nhất vô nhị... Mở cơ nhân tỏa tầng thứ sáu. Chỉ là sinh mệnh thể tối cao này lại không hoàn chỉnh, hoặc có thể nói là Adam ngay từ giai đoạn hoàn thiện ban đầu đã bị trọng thương, khiến hắn cần phải hấp thu rất nhiều ánh sáng tâm linh mới có thể hoàn thiện lần nữa, mà đúng lúc này lại bị La Cam Đạo...

La Ứng Long lẩm bẩm tự nói, hắn khẽ vung tay lên, số tro bụi bay quanh người lại biến thành những khối tròn rơi vào lòng bàn tay, bấy giờ La Ứng Long mới đứng dậy.

"Adam bị trọng thương ngay từ lúc đầu là trùng hợp, vũ khí bí mật của Trung Châu đội sau đó là trùng hợp, lại thêm La Cam Đạo xuất hiện vừa đúng lúc cũng là trùng hợp. Nếu như hắn đến sớm một chút, hoặc là chậm một chút đều chỉ có thể bị Adam hấp thu, tất cả mọi trùng hợp đều phát sinh cùng lúc, xác suất để khả năng này xảy ra thật chỉ có thể gọi là kỳ tích... Có điều, trên thế giới này căn bản không tồn tại kỳ tích nào cả, tất cả mọi chuyện xảy ra đều chỉ có thể là hành động của một ý chí, "hắn"... "Hắn" quá sợ hãi cơ nhân tỏa tầng thứ sáu của Adam, quá sợ Adam phá vỡ không gian vũ trụ này, cho nên..."

La Ứng Long thở hắt ra một hơi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một giả thuyết.

"Chẳng lẽ... Hắn chỉ là tồn tại chí cao độc nhất vô nhị trong riêng một thế giới này của chúng ta thôi, còn đối với thế giới hắn đang ở thì chỉ là một kẻ yếu ớt?"

Tuy vậy bây giờ có nghĩ nhiều như thế cũng vô dụng, La Ứng Long đã tiêu tốn quá nhiều thời gian ở đây rồi, cũng không biết La Cam Đạo rút cuộc đã tới chỗ Trịnh Xá và clone Trịnh Xá chiến đấu hay chưa. Cuộc chiến đó sẽ quyết định sự tồn tại của số mệnh "vai chính", tuyệt đối không được để người ngoài quấy rầy. Mặc dù không thể khẳng định La Cam Đạo đã có thực lực để đối phó với Trịnh Xá và clone Trịnh Xá hay chưa, nhưng hắn tuyệt không dám mạo hiểm để La Cam Đạo tới quấy phá cơ hội sống sót duy nhất của mình. Chính vì thế, cho dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng nhất định phải tới ngăn cản tên sát tinh này.

...........................

Cả trận chiến cuối cùng đã tiến tới thời khắc nóng bỏng, giao chiến ở các phía đều đã bắt đầu, thậm chí có nơi còn kết thúc. Liên minh Thiên sứ, một trong ba lực lượng có tính quyết định đã bị tiêu diệt hoàn toàn, kế hoạch hoàn thiện của Adam khởi động một cách không hoàn chỉnh, hắn trở thành sinh mệnh thể tối cao cũng bị nuốt chẳng, tất cả biến động này đều đủ để thay đổi kết quả... Đương nhiên, nơi thật sự quyết định kết cục vẫn là cuộc chiến của hai kẻ thù định mệnh.

-...Cuối cùng cũng gặp lại!

Thời gian quay lại lúc Trịnh Xá và clone của hắn gặp mặt nhau. Trước đó, clone Trịnh Xá liên tục thủ ở sơn cốc chỗ dẫn vào phòng thí nghiệm số 7, không chỉ dùng ngọn lửa màu đen của hắn phong tỏa cả lối vào cốc mà còn bao trùm toàn bộ đỉnh núi nhỏ chỗ hắn đang ngồi, người bình thường căn bản đừng mơ đến chuyện tới gần chỗ này. Đến khi Trịnh Xá xông tới chém mạnh một nhát, phá tan màn Hắc viêm vô biên, clone Trịnh Xá mới không phóng lửa ra nữa, ngược lại bình tĩnh nhìn Trịnh Xá đi tới trước mặt hắn. Hai người cứ như vậy đứng đối mặt nhau.

- Đã lâu lắm rồi, ngươi cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân ta... Lúc trước ta luôn nghĩ rằng chẳng còn ai có thể theo kịp được ta nữa, không ngờ kẻ đầu tiên đuổi kịp ta lại chính là bản thân từ bị ta giết chết...

Clone Trịnh Xá ngồi trên một tảng đã lớn, nhìn Trịnh Xá nói.

- Không, không phải đuổi kịp... Ta đã từng liên tục đuổi theo bước chân ngươi. Lúc ấy ta cứ tưởng rằng chỉ cần có thể vượt qua sức mạnh của ngươi là ta sẽ không cần phải mất đi điều gì nữa. Nhưng ta đã lầm, thậm chí là hoàn toàn sai lầm... Sức mạnh không phải tất cả của ta. Ta chỉ cần có sức mạnh đủ để bảo vệ niềm tin của ta là được rồi. Ta không cần thiết phải đuổi theo bước chân ngươi, bởi vì điều quyết định ta có thể chiến thắng ngươi hay không cũng không phải mức độ thực lực mà chúng ta nắm giữ... Mà là ta có niềm tin bảo vệ hay không!

Trịnh Xá nắm chặt Hổ hồn đao, trầm tĩnh nói.

Hắn ngừng một chút rồi lại tiếp:

- Càng tiếp cận ngươi, ta lại càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của ngươi. Thực lực chúng ta vẫn cách biệt nhau xa như thế, có lẽ so với trong Resident Evil 2 thì đúng là đã thu hẹp lại không ít, nhưng ta vẫn chỉ có thể ngước nhìn ngươi... Nhưng đó không phải là lý do để ta thua, ta không có lý do nào để thua ngươi được! Ta có người ta muốn bảo vệ, cùng với quyết tâm của chúng ta nhất định phải đưa Trung Châu đội đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới luân hồi! Ta không thể thua, ta không có lý do để thua! Clone của ta, chiến đi!

Clone Trịnh Xá một mực yên lặng nhìn hắn, đến khi hắn nói xong tất cả mới khẽ lắc đầu, ngước nhìn lên trời, thở dài nói:

- Vốn cứ nghĩ chúng ta là cùng một người, sau khi trải qua một lần đoàn diệt, người cũng sẽ mạnh mẽ lên giống như ta, ai mà biết... Ngươi không ngờ lại bước lên con đường hoàn toàn ngược lại với ta. Quên hết tất cả đi! Cái gọi là tinh cảm, niềm tin, bảo vệ gì đó chẳng qua chỉ là cái cớ của những kẻ yếu ớt mà thôi. Đó chẳng qua chỉ là để che giấu sự hẹp hòi nhỏ nhen của bản thân mà thôi. Tới đi, để ta cho ngươi biết cái gì mới gọi là sức mạnh chân chính!

Vừa dứt lời, clone Trịnh Xá đã nhảy vọt lên khỏi tảng đá, trường kiếm Hắc viêm to lớn lăng không chém xuống. Choang một tiếng thanh thúy, trường kiếm Hắc viêm và Hổ hồn đao mạnh mẽ va chạm vào nhau, nhưng kết quả lại khiến người ta phải kinh ngạc. Clone Trịnh Xá mượn lực từ trênh đánh xuống lại bị Trịnh Xá không chút động đậy một đao chấn văng, nếu chỉ nói riêng về sức mạnh thì Trịnh Xá thật sự mạnh hơn clone của hắn nhiều.

- Dùng Hắc viêm của ngươi đi. Nếu chỉ nói về sức mạnh thì mười kẻ như ngươi cũng không phải đối thủ của ta, dù sao thì con đường phát triển của chúng ta cũng không giống nhau, đường của ta chỉ có sức mạnh mà thôi...

Trịnh Xá cũng không truy kích, hắn khẽ rung Hổ hồn đao, nói. Trên lưỡi đao sắc bén không ngờ lại bao trùm một tầng lửa màu đen tự động bốc cháy, ngọn lửa bị hắn rung một cái lập tức biến thành hư vô.

Clone Trịnh Xá bị đánh bay ngược lại liền mở rộng hai cánh, cả người lăng không dừng lại giữa không trung. Hắn cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngước nhìn bầu trời. Đến khi hắn cúi đầu xuống, ngọn lửa màu đen trên người bỗng trở nên mãnh liệt, phạm vi hai mét quanh người đều bị lửa đen bao trùm. Ngọn lửa màu đen này phảng phất như tự có sự sống, ý thức, chỉ quấn quanh người hắn cùng cự kiếm, không tách ra xa, cũng không lại gần, so với vật nuôi còn nghe lời hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Đây là ánh sáng tâm linh của ta, Lệ viêm, là sản phẩm hình tượng hóa của thù hận, hung bạo, mềm yếu, cùng với tất cả ý thức đen tối trong lòng ta. Muốn thấy sức mạnh thật sự của ta sao? Vậy thì sống sót chiến đấu với ta đi!

Clone Trịnh Xá vung tay lên, một luồng lửa màu đen ngưng tụ quét thẳng về phía Trịnh Xá. Trịnh Xá cũng không dám chậm trễ, hai tay nắm Hổ hồn đao, vận hành trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt, dùng sức chém mạnh xuống. Sức mạnh Trịnh Xá đâu chỉ nặng ngàn cân, nếu bị chém trúng, một toàn núi nhỏ cũng sẽ bị chặt đứt ngang lưn. Nhưng khi Hổ hồn đao tiếp xúc với dải lửa màu đen lại giống như dao chém bông vải, không chỗ tụ lực, căn bản không giống như lúc trước dễ dàng chém đứt bức tường lửa, không ngờ lại để cho dải lửa thuận theo Hổ hồn đao quấn về phía Trịnh Xá.

- Ồ?

Trịnh Xá hai tay vụt dụng phát lực, trên Hổ hồn đao lập tức xuất hiện một luồng đao mang. Sau khi truyền chân nguyên lực vào trong đao, hắn cũng không rút Hổ hồn về mà thuận thế chém xả qua. Đao mang quét tới lập tức cắt đứt một đoạn dây lửa, phần còn lại cũng quấn ngược về bên người clone Trịnh Xá, phảng phất như dài lửa ngưng tụ lúc trước chỉ là ảo giác.

- Lệ viêm của ngươi còn có tác dụng ngự lực nữa à? Thuộc tính thật đáng sợ. Sức mạnh một đao vừa rồi sợ rằng đến cả thân thể ngươi cũng không ngăn cản được, một đoạn lửa nhỏ vậy mà lại có thể chống đỡ...

Trịnh Xá cảm thán một câu, động tác lại không chút ngưng trệ, dưới chân sử ra Thế, thoáng cái đã vọt tới trước mặt clone Trịnh Xá. Hổ hồn đao mang theo đao mang lấp lóe thuận thế chém xuống, giống như tên xuyên vải mỏng, Hắc viêm bên ngoài dễ dàng bị đao mang cắt phá, ở phía dưới lại là clone Trịnh Xá vung cự kiếm lên đỡ lấy Hổ hồn đoa.

Lại choang một tiếng cực lớn, lần này hai bên biến thành sức mạnh tương đương. Không biết tại sao, kiếm của clone Trịnh Xá có ngọn lửa màu đen hỗ trợ, sức mạnh không ngờ lại đủ để lấy cứng chống lại trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá. Tuy chỉ là lực lượng trong một khoảnh khắc nhưng luồng sức mạnh đó lại cực lớn, xem ra Hắc viêm này ngoài thiêu đốt, phòng ngự, ngự lực ra hẳn là phải còn thần diệu khác nữa.

"Phải là như vậy, nếu không chỉ với uy lực của ngọn lửa đen này, hắn cũng không thể trở thành cường giả mạnh nhất trong cả thế giới luân hồi. Mà là kẻ mạnh nhất được công nhận từ trước tới nay, ngọn lửa này không biết đã được hắn sử ra bao nhiêu ảo diệu... Mạnh mẽ thật sự không phải là sức mạnh của bản thân kỹ năng mà do người sử dụng cùng phương pháp sử dụng quyết định, câu này thật sự không còn gì chính xác hơn, hắn quả không hổ là kẻ mạnh nhất, clone của ta..."

Trịnh Xá ngay từ đầu đã sử dụng trạng thái Bạo tạc, đối diện với kẻ đương xưng tụng là người mạnh nhất, từ tận đáy lòng hắn cũng vô cùng cẩn thận, thật sự không dám có một chút khinh thường nào. Mà cho dù là dụng trạng thái Bạo tạc cũng chỉ không chênh lệch lắm với tố chất thân thể thật sự của clone Trịnh Xá. Khi clone Trịnh Xá không sử dụng Hắc viêm, tố chất thân thể đại khái là ngang bằng với Trịnh Xá trong trạng thái Bạo tạc, sau khi sử dụng Hắc viêm thì không kém lắm với hắn khi sử dụng Bạo tạc trong trạng thái Tiềm long biến, mà sức mạnh sau khi cầm cự kiếm thì lại càng đủ để chống cự với trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt. Hai bên nhất thời liền rơi vào giằng co.

Mặc dù xem hai người giao chiến ngươi lui ta tới, nhìn qua thì có vẻ ngang bằng nhưng trên thực tế Trịnh Xá trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Dù sao thì giờ phút này cũng là do hắn chủ động công kích, hơn nữa còn liên tục sử dụng trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt cùng các loại kỹ xảo chiến đấu ví dụ Thế, Nguyện bộ vân vân mới có thể đạt được kết quả trước mắt. Hơn nữa Hắc viêm cũng thật sự khiến người ta phải vô cùng kiêng kỵ, đừng thấy hắn tựa hồ một tấc lửa không dính người, đó thực ra là nhờ không ngừng dùng sức mạnh do chân nguyên lực và ma lực va chạm bên ngoài cơ thể sinh ra để ngăn cản Hắc viêm. Mà nhìn dáng vẻ clone Trịnh Xá tựa hồ vẫn còn dư lực, tuy nói hắn cũng đang thăm dò đối phương, chưa sử dụng toàn lực nhưng chiến đấu thế này quả thật có chút ức chế.

- Clone của ta! Tới đi, dùng hết toàn lực quyết định thắng bại đi!

Trịnh Xá vụt hét lớn, nội lực cùng năng lượng vampire trong cơ thể đã bắt đầu vận hành, hắn chuẩn bị sử dụng đẳng cấp Hủy diệt chân chính để chiến đấu rồi.

- Không, chờ một chút, có vài thứ còn chưa đến... À đúng, ngươi còn chưa đạt tới cấp độ này nên vẫn chưa cảm nhận được "hắn". Buộc phải đạt tới cấp độ này, hoặc là có thiên phú dị bẩm mới có thể cảm nhận được...

Clone Trịnh Xá đột nhiên lại nói ra mấy câu rất khó hiểu, khiến cho Trịnh Xá thật không biết hắn đang có ý gì.

- "Hắn"? Là ai? Sở Hiên à?

Trịnh Xá chém ra một đao, trong lúc trống không chợt mở miệng hỏi.

- Ngươi có thể gọi là khởi đầu, cũng là kết thúc. Ngươi có thể gọi hắn là sáng tạo, cũng có thể là hủy diệt. Ngươi có thể gọi hắn là kẻ sáng tạo, hoặc là tác giả... Ta gọi hắn là, đạo tiêu... Kẻ khống chế tương lai chúng ta.

Clone Trịnh Xá thì thào đáp, đoạn hắn nhắm mắt lại, không nói thêm điều gì nữa.

"Đúng là nhàm chán. Kẻ kia của ta căn bản không có khí độ để đảm đương trách nhiệm. Vai chính, vai chính, số mệnh vai chính ư? Đối thủ khẽ hất tay là có thể tiêu diệt được, nhìn hắn có được tất cả những thứ đã đã mất, ở trong cái gọi là "hạnh phúc" mà từ từ thối nát. Thật đúng là nhàm chán..."

Clone Trịnh Xá khẽ thở dài, hắn lại ngẩng đầu nhìn không trung, Hắc viêm trên người càng lúc càng mãnh liệt, dần dần bao trùm khắp phạm vi mấy chục mét quanh chỗ hai người đang chiến đấu. Nơi này, đã hoàn toàn biến thành lãnh địa của Hắc viêm...

Lại nói La Ứng Long một đường bay thẳng, phương hướng lại hơi lệch một chút so với hướng La Cam Đạo bay đi, việc này cũng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc. Khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định, tự nhiên sẽ có một loại cảm ứng với cường giả đang chiến đấu, ví dụ như hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hai luồng khí thể khổng lồ ở cách đó cực xa. Cuộc chiến của hai tên Trịnh Xá là chiến trường của cường giả đẳng cấp cao nhất, vượt qua cả chiến trường của hai tên Sở Hiên, hoặc có thể nhận định đó là cuộc chiến tranh giành số mệnh của hai "vai chính", là mục đích quan trọng nhất của thế giới này, không, là của cả thế giới luân hồi. Chiến đấu của bọn hắn mới là mục đích chân chính của trận chiến cuối cùng, khí thế hai người phát ra đủ tạo thành cảm ứng thu hút với tất cả cường giả đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, vậy thì tại sao với thực lực của La Cam Đạo lại càng bay càng xa? Chẳng lẽ hắn còn chuyện gì khác cần làm?

"Chẳng lẽ... Hắn bị mù đường? Biết đâu đấy chứ, nhỡ đâu tên khốn kiếp ấy bị mù đường thật thì đúng là quá tốt rồi. Nếu sau khi Trịnh Xá phân thắng bại mới chạy tới chiến trường thì không phải ta cũng được cứu sao? Ha ha ha..."

La Ứng Long trong lòng thoáng vui mừng, đột nhiên nhìn thấy phía trước không xa có Goblin glider đang bay, tới gần một chút thì thấy đó là bốn người của Trung Châu đội. Vương Hiệp, Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên, cùng với Minh Yên Vi đang trọng thương, bốn người chen nhau trên hai chiếc glider, bộ dạng phi hành chật chội đó thật sự khiến La Ứng Long phải nhíu mày.

- La, La Ứng Long?!

Vương Hiệp tinh mắt, liếc mắt một cái là thấy được La Ứng Long. Trong thông tin về các cường giả trong thế giới luân hồi mà Sở Hiên từng thu thập, gã tu chân giả này là một trong những người quan trọng nhất, cũng là chủ lực trong đội ngũ chủ chiến của tiểu đội Thiên Thần. Lần này nhìn thấy hắn, hơn nữa còn thấy hắn lái phi kiếm nhanh chóng bay tới, Vương Hiệp còn tưởng La Ứng Long tới để báo thù cho Adam.

La Ứng Long trông thấy Vương Hiệp lấy mấy quả bom ra, hắn lập tức gào toáng lên:

- Đừng, đừng ném, ta đã rời khỏi Thiên Thần đội, gia nhập Trung Châu đội rồi. Lúc trước ta đã gặp qua mấy người Trịnh Xá, đã hoàn toàn gia nhập Trung châu đội rồi... Oái! Ngươi vẫn ném à!

Vừa dứt lời, một đầu đạn hạt nhân mini đã phát nổ ở cạnh người La Ứng Long không xa, sóng chấn động cực lớn dễ dàng đột phá vòng bảo vệ hắn vội vàng dựng lên. Có điều cũng chỉ đến như vậy, trên người La Ứng Long vụt lóe lên một luồng khí xanh, xung động nổ kịch liệt không ngờ lại bị khí xanh bao trùm trong nháy mắt, đến khi mấy người Vương Hiệp định thần lại, La Ứng Long đã bình yên vô sự đứng trước mặt họ.

- Ê! Ta nói thật mà, ta thật sự đã gia nhập Trung Châu đội. Hơn nữa phía trước là chỗ Trịnh Xá và clone Trịnh Xá giai chiến, ta đang muốn tới đó trợ giúp Trịnh Xá mà!

La Ứng Long nhìn bốn người trước mặt, đánh không đánh được, giết cũng không giết được, hắn cũng chẳng còn cách nào chỉ có thể tiếp tục giải thích.

-...Ta tin ngươi, nếu như ngươi là kẻ địch thì bọn ta bây giờ đã bị ngươi giết rồi.

Vương Hiệp gật đầu đáp. Hắn trong lòng suy nghĩ thoáng qua một chốc là liền rõ ràng. Thứ nhất La Ứng Long vốn là người của Thiên Thần đội, nói cách khác hắn và Ác Ma đội cũng là tử địch, vì thế không thể dùng bốn người bọn họ để tới uy hiếp Trịnh Xá. Còn về muốn uy hiếp clone Trịnh Xá lại càng không có cửa, kẻ mạnh nhất đó sẽ vì bốn người chẳng quan trọng gì mà từ bỏ chiến đấu sao? Đáp án là chắc chắn... Đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai càng dễ giải thích. La Ứng Long nếu vì báo thù cho tiểu đội Thiên Thần hoặc là Adam thì hắn trực tiếp tới giết bốn người là được, hà tất phải tới chỗ hai tên Trịnh Xá chiến đấu? Chẳng lẽ còn muốn làm ngư ông đắc lợi, một lượt giết chết hai tên Trịnh Xá sao? Kể cả hắn là người tu chân đi nữa thì với thực lực của hắn mà nói, cơ bản cũng không thể làm được.Vì thế La Ứng Long vừa không giết bốn người bọn họ, vừa muốn tới gặp Trịnh Xá, cơ bản có thể loại trừ việc hắn có âm mưu hoặc kế hoạch gì khác. Kỳ thực còn có một nguyên nhân quan trọng nhất mà Vương Hiệp nghĩ tới là... Bộ não của Thiên Thần đội là Adam, mà Adam đã chết, dựa vào loại thiếu suy nghĩ như Adam, hắn hiểu cái gì gọi là âm mưu, kế hoạch sao?

-...Mặc dù không biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng trong lòng ta đột nhiên thấy rất không thoải mái...

La Ứng Long day day huyệt thái dương. Hình tượng hắn lúc này tuyệt đối không thể gọi là anh tuấn phiêu dật gì cả, toàn thân quần áo rách rưới, vừa nhìn là biết đã trải qua một trận khổ chiến. Hơn nữa vẻ mặt thâm trầm sâu xa của hắn lúc trước đã ẩn đi, bây giờ nhìn vào vẫn nguyên vẹn là một con rết đầu xanh, Vương Hiệp nghĩ như vậy cũng chẳng sai gì lắm.

- Trước tiên hãy cấp cứu cho cô gái này đã, nhìn bộ dạng cô ta có vẻ sắp sửa đứt hơi rồi.

La Ứng Long bấy giờ mới thấy rõ Vương Hiệp đang đỡ Minh Yên Vi. Cô gái này rõ ràng là bị thương rất nặng, tuy đã cầm máu nhưng vết thương trên người sâu tận vào nội tạng, tuyệt đối không thể chỉ cầm máu là có thể tiếp tục sống sót. Bay suốt cả nửa ngày, mắt thấy Minh Yên Vi sắp sửa hấp hối, La Ứng Long vừa khéo xuất hiện vào đúng lúc này, không thể không thừa nhận đây là một sự trùng hợp.

- Thật sự là trung hợp sao?

- La Ứng Long nhìn vẻ cảm thán của mấy người Vương Hiệp, hắn cười lạnh nói:

- Cô ta là bạn gái của Trương Hằng, cái gã dùng cung tên lợi hại ấy cũng là một trong những cường giả của Trung Châu đội các ngươi đúng không? Hơn nữa thực lực còn cực kỳ lợi hại, nói cách khác, kịch bản của cô ấy còn chưa kết thúc, "hắn" sẽ không để cô ấy chết đâu, còn sự xuất hiện của ta vừa khéo là đảm bảo để cô ấy không chết... Không, nói không chừng là bảo đảm hai lần. Nếu sự xuất hiện của ta gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì ở chỗ nào đó trước mặt các ngươi không chừng còn có thể gặp được Trình Khiếu, bác sỹ của Trung Châu đội các ngươi...

Trong lúc nói, La Ứng Long đã đỡ lấy Minh Yên Vi, nhẹ nhàng đặt nàng xuống một khoảng đất phẳng, tiếp đó vận chân nguyên lực từ từ truyền vào cơ thể Minh Yên Vi. Vết thương của Minh Yên Vi lập tức chậm rãi chuyển động, khép lại, tốc độ gần như có thể thấy được bằng mắt thường, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt nàng so với vẻ xám xịt lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là tính mạng có lẽ đã được đảm bảo.

- Nội lực đã có năng lực chữa trị rồi, nếu Trịnh Xá truyền nội lực cho các ngươi thì cũng có thể miễn cưỡng áp chế vết thương. Chân nguyên lực lại là năng lượng hoàn toàn khác với nội lực, chất biến lượng biến, năng lực chữa trị của chân nguyên lực gần như tương đương với ánh sáng tâm linh cụ thể hóa sinh mệnh lực, là năng lượng chữa thương cao cấp nhất... Phải cái việc chữa trị rất mất sức.

La Ứng Long thờ phào một hơi, vừa nói vừa thu tay lại.

Vương Hiệp vội vàng tới cạnh chỗ Minh Yên Vi, cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới thoáng thả lỏng. Hắn quay sang phía La Ứng Long, hỏi:

- Bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì? Cùng bọn ta tới hỗ trợ Trịnh Xá không?

- Không, không phải cùng các ngươi mà là một mình ta đi. Thực lực các ngươi quá kém, nếu mạo muội xông vào cuộc chiến giữa hai bọn hắn thì các ngươi chắc chắn sẽ chết. Nếu muốn gia nhập trận chiến của bọn hắn, ít nhất cũng phải đạt tới trình độ như Trương Hằng mới được, thực lực kém ngược lại còn làm ảnh hưởng tới Trịnh Xá mà các ngươi đang muốn giúp. Phải biết rằng, trận đấu của bọn hắn...Là cấp độ chiến đấu đỉnh cao mà đến cả ta cũng không thể hoàn toàn tham gia vào.

La Ứng Long lắc đầu đáp.

Hắn ngừng một chút rồi lại tiếp:

- Nhiệm vụ Sở Hiên giao cho các ngươi hẳn là tiêu diệt tiểu đội Thiên Thần, hoặc là tiêu diệt Adam đúng không? Tiếp theo đây các ngươi tuyệt đối không nên mạo hiểm tới quấy rầy cuộc chiến của hai tên Trịnh Xá. Các ngươi nên ở lại đây, chờ đợi các thành viên còn lại của Trung Châu đội tới, hoặc là các thành viên còn lại của Ác Ma đội tới. Bảo vệ mới là nhiệm vụ quan trong của các ngươi, không được để bất kỳ kẻ địch nào quấy rầy cuộc chiến của hai người bọn hắn. Cho đến khi nào phía các ngươi có đủ thực lực để tham dự vào cuộc chiến thì mới được tham gia... Đã hiểu chưa?

Chiến thuật Vương đối vương, binh đối binh chính là như vậy. Một "Vương" có thể một mình giết chết gần như tất cả binh, mà thực lực giữa Vương với Vương thì gần như tương đương, vì thế sau khi Vương và Vương bắt đầu chiến đấu cân bằng, chỉ cần binh của một phe phân thắng bại, hơn nữa còn có năng lực ảnh hưởng tới quyết đấu của Vương thì phe có binh thắng lợi sẽ có thể chiến thắng... Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đủ sức mạnh để ảnh hưởng tới chiến đấu giữa Vương và Vương, vỏn vẹn một hai tên lính quèn tuyệt đối không thể làm được, ý của La Ứng Long chính là như vậy. Kỳ thực nếu coi cuộc chiến giữa Ác Ma đội và Trung Châu đội như một ván cờ để giải thích thì, tướng đánh tướng chính là cuộc chiến của hai tên Trịnh Xá. Hai tên Sở Hiên có thể coi là quân cờ mạnh nhất ngoài tướng, cơ bản có thể tương đương với năm sáu quân tốt thường. Tiếp theo đó là mấy người Triệu Anh Không, Triệu Chuế Không, thực lực kém hơn một chút, đại khái khoảng bằng hai ba quân tốt. Lớp thấp nhất là mấy người Lâm Tuấn Thiên, ngoài đối kháng với tốt đen ra thì gần như có thể bỏ qua không tính. Do đó chiến thuật Vương đối vương, binh đối binh chính như clone Sở Hiên đã nói, là một bố cục đánh cược về xác suất. Trung Châu đội vốn thực lực yếu kém hơn sau khi sử dụng kế hoạch này cũng thuận lợi san bằng được khoảng cách với Ác Ma đội, còn về kết cục của cuộc chiến thì phải xem xem hai bên thực lực của ai còn lại nhiều hơn mà thôi.

Về phần La Ứng Long xuất hiện tại Trung Châu đội thì là một biến số, đồng thời để san bằng lực lượng giữa Ác Ma đội và Trung Châu đội, La Cam Đạo cũng đồng dạng xuất hiện biến số... Ý trời khó lường, La Ứng Long trong lòng cảm khái vạn phần.

Cẩn thận dặn dò mấy người Vương Hiệp phải để phòng La Cam Đạo xong, La Ứng Long đạp phi kiếm nhanh chóng bay về phía xa, không được bao lâu, phía trước liền xuất hiện một quầng lửa đen mù mịt. Hòn núi nhỏ ở trung tâm chiến trường cũng không lớn lắm, đại khái chỉ cao khoảng vài trăm mét, lúc này nằm trong công kích mãnh liệt của Hắc viêm và Bạo tạc, Hủy diệt trong nháy mắt, cả ngọn núi đã hoàn toàn nát vụn. Nhiệt độ cực cao biến đất đá thành dung nham hoặc pha lên, tiếp đó sức mạnh cực lớn va chạm, xung kích dễ dàng biến tất cả thành tro bụi. Chỉ riêng sóng âm phát ra khi va chạm đã đủ giết chết người bình thường ở cách đó một trăm mét, có thể thấy cuộc chiến của hai tên quái vật này sẽ gây hậu quả phá hoại đến mức nào... Hơn nữa, đây còn là tình huống hai người còn chưa sử dụng toàn lực, nếu như phạm vi hoặc nhiệt độ của của Hắc viêm cao hơn một chút, hay là trạng thái Hủy diệt chính thức, hoặc thậm chí là Hồng hoang, khai thiên tích địa đủ sức một đòn xoay chuyển càn khôn thì sao đây?

La Ứng Long lắc lắc đầu, lúc trước trên đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nếu như tử kiếp không thể tránh khỏi vậy thì việc cần làm hiện tại là tận lực giúp Trịnh Xá bản chính có được tư cách "vai chính", sau đó dựa vào số mệnh của "vai chính" mà hồi sinh. Do đó không cần biết thế nào, hắn cũng không thể để La Cam Đạo quấy nhiễu cuộc chiến của hai người... Cho dù hắn không ngăn cản nổi La Cam Đạo thì cũng phải có thứ gì đó ngăn hắn quấy nhiễu cuộc chiến, chờ đến khi hai người phân được thắng bại, hoặc là Trung Châu đội tập trung được sức mạnh thật lớn.

- Này, hai người dừng lại một chút, ta có chuyện muốn nói!

La Ứng Long cũng coi như to gan, hắn trực tiếp điều khiển phi kiếm bay tới cách phạm vi hai người giao chiến mười mét.... Đây là cự ly ngắn nhất mà hắn dám dừng lại, không phải sợ Trịnh Xá, mà là sợ clone Trịnh Xá đột nhiên ra tay giết hắn.

Choang một tiếng cực lớn, Hổ hồn đao cùng cự kiếm Hắc viêm lại mạnh mẽ va chạm vào nhau, mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu rộng mấy chục mét. Trịnh Xá và Phục Chế Thể cũng thuận thế tách ra, hai người không hẹn mà gặp cùng quay sang phía La Ứng Long.

- La Ứng Long? Các ngươi đã phân thắng bại rồi sao?

Đây là Trịnh Xá nói.

... La Ứng Long? Ngươi không ngờ lại dám nhúng tay vào trận chiến này? Không sợ chết sao?

Phục Chế Thể cười lạnh, cũng không tiếp tục tấn công mà mở miệng hỏi.

"Những lời này... Không giống những gì clone Trịnh Xá có thể nói. Hắn thật sự quá mạnh, đứng ở quá cao, tính tình cô ngạo không giống loại người sẽ uy hiếp người khác. Vậu có thể khẳng định được một chuyện, hắn cũng đã nhận thấy sự tồn tại của "hắn"..."

La Ứng Long thoáng cười khổ, xua xua tay đáp:

- Ta không có hứng thú xen vào cuộc chiến của hai người các ngươi, chẳng ai rảnh rỗi đến mức đâm đầu vào trận đấu của quái vật đúng không? Ta lo là có kẻ khác sẽ quấy rầy cuộc chiến của các ngươi, vì thế mới đặc biệt tới đây hỏi hai vị một câu... Các ngươi có cần chiến trường không?

- Chiến trường?

Trịnh Xá kỳ quái hỏi. Đến bây giờ hắn mới nhìn ra xung quanh, quả thật, tính phá hoại từ cuộc chiến của hai người quá lớn, khiến cho cả ngọn núi nhỏ không biết từ lúc nào đã tan nát. Đó còn mới chỉ là khởi động, nếu như toàn lực chiến đấu, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới phòng thí nghiệm dưới lòng đất hoặc thậm chí càng xa hơn, chiến trường này đúng là không cách nào duy trì được.

- Là thế này, lát nữa ta sẽ phải đối mặt với một trận chiến liên quan tới sự sống chết của bản thân. Về cơ bản đã xác định ta sẽ thua, nhưng không liều một ván thì thật sự không cam tâm, vì thế chúng ta làm một cuộc trao đổi hai bên cùng có lợi được không? Ta sẽ bố trí một bộ Thập phương luân hồi trận ở đây, có thể hấp thu một bộ phận năng lượng tiết ra, ngoại trừ cường hóa bản thân chiến trường, không dễ dàng bị sức va chạm của các ngươi phá nát ra còn có thể để ta mượn tạm một phần năng lượng, dùng để nghênh đón chiến đấu tiếp theo. Thế nào? Đề nghị rất ổn phải không?

La Ứng Long vừa cười vừa nói.

Trịnh Xá cùng Phục Chế Thể đều nhíu mày, chỉ là thứ khiến hai người suy tư lại không giống nhau. Một người thì tò mò về cuộc chiến mà La Ứng Long nhắc tới, người kia thì nghĩ xem, La Ứng Long rút cuộc là biết được bao nhiêu.

Một thoáng sau, Trịnh Xá trực tiếp đáp:

- Ta không có vấn đề gì cả. Nếu như hắn chuẩn bị tấn công ngươi trong lúc ngươi đang bày trận thì ta sẽ phụ trách kiềm chế hắn... Còn về có thể thành công hay không thì ta cũng không dám chắc chắn.

- Không cần... Ngươi lập trận đi. Ta cũng muốn xem xem, rút cuộc là thân thông có thể địch nổi số trời hay không...

Clone Trịnh Xá cũng không nhiều lời, sau khi nói xong, hắn trực tiếp ngồi xuống đất, mặc cho Hắc viêm tự động bốc cháy quanh người. Mấy giây sau, hắn thậm chí còn nhắm mắt lại.

"Cảm ơn, hai Trịnh Xá... Ta thiếu các ngươi một phần nhân tình, nếu còn có thể sống lại, sau này đối mặt với "hắn" sẽ báo đáp sau..."

La Ứng Long thở phào hơi, lấy trong người ra một khối ngọc hình vuông, lớn cỡ lòng bàn tay. Quanh khối ngọc sương khói vấn vít, màu xanh nhạt tầng tầng lớp lớp, phảng phất như mây mù, mà sau khi lấy khối ngọc vuông ra, thần sắc La Ứng Long cũng từ cười đùa cợt nhả biến thành nghiêm túc, tiếp đó trở nên thâm trầm sâu sắc...

- Mượn lực càn khôn, thiên đạo thành hình... Thập phương luân hồi trận! Lập!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.