-....Nói tóm lại, không cần biết bọn ta từ đâu tới, không cần biết bọn ta muốn đi đâu, ít nhất bọn ta không có bất kỳ ác ý nào với các vị.
Trịnh Xá đang thông qua máy liên lạc trên tàu khu trục trao đổi với tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ. Trên thực tế, sau khi Trung Châu đội tấn công, hạm đội Thái Bình Dương số 7 đã hoàn toàn dừng lại, bọn họ thậm chí không dám tiếp tục truy kích Trung Châu đội. Sức chiến đấu của Trung Châu đội cùng con rồng đen khổng lồ đó đã triệt để chấn nhiếp bọn họ. Đây là một loại sức mạnh hoàn toàn không thuộc về thới giới này, vô cùng mạnh mẽ, khiến họ thậm chí không giết được một kẻ địch nào đã tổn thất vài chiến hạm, tình huống như vậy chưa từng xảy ra.
Trong khi hải quân Mỹ đang hoảng hốt lo sợ thì đột nhiên Trung Châu đội lại gửi tới yêu cầu muốn trao đổi.
- Ngươi cho rằng cướp bóc chiến hạm, hơn nữa còn sử dụng vũ khí siêu cấp tiến hành thị uy, những hoạt động như vậy đều là hành vi không có ác ý sao?
Tư lệnh hạm đội yên lặng nhìn màn hình. Trên thực tế, đến tận giờ phút này hắn mới thật sự thấy rõ bộ dạng những người trong Trung Châu đội. Bọn họ chẳng có ba đầu sáu tay gì cả, nhìn qua cũng chỉ như người bình thường, thật sự, bọn họ so với binh lính phổ thông cũng không bằng, trong đội còn có cả phụ nữ, trẻ em, tổ hợp này dù nhìn kiểu gì cũng không giống quân đội.
Trịnh Xá trầm mặc một chút rồi đáp:
- Xin hãy tin là bọn ta cũng bị ép bất đắc dĩ, thực tế bọn ta có dùng vũ khí đó oanh kích Trân Châu cảng không? Hoặc là có lạm sát bất kỳ nhân viên vào của Trân Châu cảng lúc đó không? Bọn ta không có quan hệ nhiều tới thế giới này, chỉ là muốn hoàn thành một số nhiệm vụ nên mới đến đây, sẽ nhanh chóng rời đi, cũng không thể quay lại thế giới này nữa, như vậy chúng ta có thể đạt thành hiệp định hòa bình không?
Viên tư lệnh im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Ta chỉ là tư lệnh một hạm đội, không có tư cách bàn luận vấn đề hòa bình với các ngươi. Bây giờ có thể giúp ngươi liên lạc với tổng thống cùng bộ trưởng bộ quốc phòng... Cho dù thế nào đi nữa, việc các ngươi giết rất nhiều binh sỹ của chúng ta, phá hủy chiến hạm của chúng ta, đó đều là sự thực không thể chối cãi.
Trịnh Xá cũng chỉ có thể cười khổ không đáp. Hơn mười giây sau, trên màn hình xuất hiện bảy tám quân nhân lớn tuổi cùng vài người mặc âu phục, đứng đầu là một người đàn ông hơi mập khoảng hơn năm mươi tuổi, chính là tổng thống Mỹ trong thế giới này.
- Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện... Nên gọi các vị là gì đây? Kẻ cướp? Phần tử khủng bố của thế giới tương lại? Hay là những người sắp trở thành phần tử khủng bố tại thế giới này của chúng tôi?
Tổng thống Mỹ khẽ cười, nhìn thẳng vào Trịnh Xá, hỏi.
Trịnh Xá lại cười khổ chống đỡ, hắn đại khái có thể tưởng tượng ra Đông Hải đội đã bịa những chuyện gì với chính phủ Mỹ, có điều bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác. Chuyện của thế giới luân hồi tự nhiên là không thể tùy tiện nói ra, muốn trong tình huống đó nhận được sự hỗ trợ của chính phủ Mỹ, bịa đặt là biện pháp duy nhất, Trung Châu đội chỉ là do trình độ đã đạt đến một cấp độ nhất định, nếu không cũng lại phải bịa đặt mới qua cửa được.
- Xin cứ gọi chúng tôi là Trung Châu đội, đây là tên gọi thật sự, còn những cái khác thì không thể đáp lời...
Trịnh Xá nhún nhún vai đáp.
Tổng thống Mỹ có vẻ cũng rất mệt mỏi, ổng ta day day hai bên thái dương, nói:
- Vị tiên sinh Trung châu đội này, có lẽ anh còn chưa biết anh và đội ngũ của mình rút cuộc là đã gây ra cho thế giới chúng tôi bao nhiêu chấn động rồi nhỉ? Các anh cướp một chiến hạm, ngoài ra còn dùng một loại vũ khí siêu cấp làm biến mất một hòn đảo. Uy lực như vậy vũ khí hạt nhân cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối không phải dưới hình thức như pháo laser đó, hơn nữa cũng không thể nằm trong tay một vài người...
- Được rồi, vấn đề vũ khí tạm thời bỏ qua, các anh đến cùng là có mục đích gì? Bắt cóc tàu chiến của chúng tôi, lại uy hiếp chúng tôi, bây giờ còn ra tay tấn công hạm đội số 7... Không, hẳn phải là tiêu diệt một nửa hạm đội số 7, hành vi như vậy đơn giản là chủ nghĩa khủng bố trần trụi, các anh rút cuộc là có mục đích gì....
Trịnh Xá càng nghe càng nhức đầu, hắn không phải kẻ chuyên làm chính trị, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc để tiếp tục đe dọa hay uy hiếp nữa. Thể hiện sức mạnh của mình ra chỉ là để chấn nhiếp, nhưng nếu khiến đối phương hiểu lầm thì lại thành phản tác dụng, khéo quá hóa vụng thì cũng như không, vì thế hắn dứt khoát nói:
- Tôi đã nói rồi, chúng tôi không có mục tiêu gì, chỉ vỏn vẹn muốn được an toàn mà thôi... Ừm, cứ tạm coi chúng tôi là phần tử khủng bố của thế giới tương lai đi, điểm ấy cũng không thể cấu thành tội danh khủng bố trong thế giới này đúng không? Nếu như dùng phương thức tị nạn chính trị gia nhập nước Mỹ, trong điều luật tị nạn chính trị của các vị có thể tiếp nhận người từ thế giới tương lai không?
- Hả? Cái gì?
Trên màn hình, không chỉ tổng thống Mỹ ngẩn người mà cả các nhân viên cùng quân nhân xung quanh cũng đều sững sờ. Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, đội ngũ khủng bố cùng hung cực ác tới từ tương lại, hơn nữa còn có thực lực cường hãn này vậy mà lại yếu cầu tị nạn chính trị... Tị nạn chính trị từ tương lai? Nước Mỹ chưa bao giờ có tiền lệ nào như thế.
- Đương nhiên, để bồi thường tổn thất cho nước Mỹ trong sự kiện này, khoa học kỹ thuật trong tay chúng tôi có thể giao cho nước Mỹ một phần, cùng với một số vũ khí mạnh hơn trình độ của thời đại này... Đổi lại chỉ cần một hoàn cảnh an toàn, coi như một bộ phận của tị nạn chính trị... Yêu cầu này không quá đáng chứ?
Trịnh Xá nhìn màn hình, nói.
-...Rất xin lỗi, tôi còn phải thương lượng với nội các một chút. Tôi nghĩ nếu hai bên đều đã biểu lộ thành ý, vậy có thể thường xuyên liên lạc không? Hải quân chúng tôi sẽ không dùng vũ lực tấn công các anh nữa, cũng xin các anh khắc chế hành động, tôi nghĩ như vậy sẽ có lợi cho cả đôi bên, phải không?
Tổng thống Mỹ thoáng trầm tư một chút rồi vội vàng nói. Nhìn bộ dạng ông ta thì thực chất trong lòng đã có quyết định rồi, chỉ là người làm chính trị đương nhiên không thể đưa ra quyết định vội vàng như thế, cho nên ông ta cũng phải thương lượng qua với các trợ lý của mình.
Lại qua hơn nửa giờ, phía tổng thống Mỹ cuối cùng cũng chuyển tin tới. Không ngoài dự đoán của Trịnh Xá, phía Mỹ quả nhiên là vội vàng đáp ứng yêu cầu tị nạn chính trị của Trung Châu đội, bọn họ thậm chí còn đề nghị lập tức phái máy bay trực thăng, đưa mấy người Trịnh Xá tới Mỹ.
- Trực thăng? Trong thời tiết thế này? Xin miễn đi, chúng tôi sẽ tìm một hòn đảo nhỏ đóng lại, chờ sau khi bão tan mới có thể đến Mỹ, có điều vẫn hy vọng hạm đội Thái Bình Dương số 7 có thể bảo vệ dọc đường cho chúng tôi... Thế này đi, chúng tôi sẽ dừng lại tại quần đảo Điếu Ngư Đài chờ hạm đội số 7, ở đó chúng ta sẽ thảo luận tiếp có thể giao cho nước Mỹ những kỹ thuật và vũ khí gì.
Kết quả này tuy không được hoàn hảo nhưng nước Mỹ cuối cùng cũng yên tâm, ít nhất là không cần phải dùng tới các thủ đoạn công kích như vũ khí hạt nhân, lại có thể giành được vũ khí và khoa học tương lại, cứ như vậy, tổng thống Mỹ cùng nội các của ông ta không khỏi vui vẻ ăn mừng...
- Đúng là, mỗi lần đều phải nói bốc phét mới giải quyết được việc. Lòng tham, tất cả đều là lòng tham làm hại người.
Trịnh Xá lầm bầm nói, đồng thời hắn cũng quay sang phía cô gái Nhật Bản vẻ mặt lạnh lùng, thành viên Đông Hải đội, Aoi.
- Xin chào, tôi là đội trưởng Trung Châu đội, bọn họ đều là thành viên Trung Châu đội. Đừng nghiêm mặt như vậy, chúng tôi không có loại người như Đông Hải đội của cô, sẽ không làm chuyện gì xấu xa với cô, điểm ấy cô cứ yên tâm.
Trịnh Xá mỉm cười nói.
Aoi cười lạnh, chỉ ra xa, nói:
- Không cần phải nói dễ nghe như vậy, nếu các người không ngược đãi tù bình vậy thì bọn họ đang làm sao?
Phía Aoi chỉ tới chính là các thành viên Đông Hải đội bị Triệu Anh Không đánh trật khớp toàn thân, bọn họ đang nằm trong một góc phòng không ngừng rên rỉ. Nhìn họ vừa cầu xin vừa rên la đau đớn, bộ dạng thật sự rất đáng thương.
Trịnh Xá nhún vai đáp:
- Chúng tôi là tiểu đội luân hồi, không phải tổ chức từ thiện. Nói thật nhé, nếu như lần này là Đông Hải đội các cô chiếm địa vị thực lực tuyệt đối, các cô sẽ làm thế nào? Đừng nói với tôi là vỏn vẹn bốn người các cô có thể ngăn cản đội viên giết chết chúng tôi. Sợ rằng ngoài giết ra, những chuyện ghê tởm hơn cũng có thể làm được, đúng không?
......
Aoi muốn mở miệng nhưng cả nửa ngày cũng không nói được câu nào, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu im lặng, căn bản không để ý Trịnh Xá đang nói những gì.
- Đương nhiên, cô có thể phủ nhận, nhưng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật... Hơn nữa chuyện đội viên tôi gặp phải tại chỗ các cô, chẳng lẽ cô cũng có thể phù nhận sao? Vì thế, người đáng giết tôi chắc chắn sẽ giết, bọn chúng có muốn chạy cũng không thoát...
Trịnh Xá tiếp tục nói.
Aoi im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng thấp giọng, nói:
- Vậy thì giết luôn cả tôi đi, một mình tôi sống cũng chẳn còn ý nghĩa nữa...
- Ồ... Cô khẳng định mình muốn chết khi đội trưởng Đông Hải đội còn sống?
Trịnh Xá vừa cười vừa nói.
Aoi vụt ngẩng đàu lên, vội vàng hỏi:
- Anh nói Kuraki-kun chưa chết? Anh không lừa tôi?
Trịnh Xá khẽ cười, tháo tấm kim loại màu bạc gắn sau gáy nàng ra, sau đó mới nói:
- Cô dùng quét hình tinh thần lực tự xem đi.
Aoi lập tức nhắm mắt lại, một thoáng sau sắc mặt nàng cuối cùng cũng được thả lỏng, đang sắp sửa mỉm cười thì Trịnh Xá đã lại gắn miếng kim loại màu bạc vào gáy nàng, tiếp đó nói:
- Liên lạc tới đây là hết, tôi đã nói rồi, kẻ đáng giết nhất định sẽ phải giết. Bọn chúng làm nhục thành viên đội tôi, hơn nữa đây cũng là đoàn chiến, tôi cũng không thể bỏ qua cơ hội cường hóa cho thành viên đội mình, tôi phải phụ trách cho họ.... Đương nhiên, bốn người các cô có thể không phải chết, cái giá phải trả là cô cần làm một việc.
Sắc mặt Aoi lập tức bến thành vừa trắng vừa đỏ, cả nguồi khe khẽ run rẩy. Nàng cắn môi cúi đầu trầm mặc, một lúc lâu sau mới quyết tâm nói:
- Đươc.... Chỉ cần anh tha cho bọn họ... Tôi sẽ đáp ứng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ đáp ứng.
Nói đến đây nước mắt nàng đã không ngăn được, trào ra.
Trịnh Xá lúc đầu còn chưa hiểu, tới khi Trình Khiếu ở cách đó không xa bật cười quái dị, hắn mới bừng tỉnh, vội vàng nói:
- Cô đừng có hiểu nhầm, tôi không xấu xa như đám đội viên của cô. Tôi chỉ hy vọng cô có thể giúp tôi cứu tỉnh thành viên trong đội, bọn họ đang lâm vào hôn mê của trạng thái tâm ma.
- Mặt khác, tôi cũng hứa với cô, tha cho ba người họ một đường sống, thỏa thuận có tác dụng trong bộ phim kinh dị lần này.
- Trung Châu đội, hãy chờ đấy! Cho dù là chết! Ta cũng không thể để các ngươi mang cô ấy đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Từ sau khi Trịnh Xá mang mười thành viên Đông Hải đội đi, Miyata Kuraki phảng phất như đánh mất cả linh hồn, ngơ ngơ ngác ngác không biết phải làm gì. Đến khi tinh thần lực của Aoi liên lạc với hắn, tên này mới giống như phát điên, không ngừng cắt phá da thịt mình, cho máu chảy vào trong một chiếc bình lớn.
- Kuraki-kun! Nếu dùng chiêu này anh sẽ chết mất!
Thanh niên tên là Mitarai Kiyoshi lập tức ngăn cản, kêu lên.
Miyata dùng sức đẩy hắn ra, nói:
- Cho dù phải chết... Cho dù phải chết ta cũng không bỏ rơi đồng đội của mình! Những kẻ phản bội đó coi như thôi, chỉ có cô ấy... Chỉ có cô ấy ta dù thế nào cũng không thể bỏ rơi! Tránh ra!
Nói đoạn, hắn trực tiếp cắt cổ tay lấy máu, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.
Mitarai bị đẩy ra cũng không lùi lại, hắn một lần nữa xông lên giữ chặt lấy Miyata, nói:
- Kuraki-kun! Đội trưởng Trung Châu đội là một con quái vật, chúng ta sao có thể chiến thắng hắn được? Lúc trước khi hắn đấu với chúng ta rõ ràng là chưa sử dụng tới một nửa sức mạnh, quái vật như thế chúng ta căn bản không thể chống đỡ được, đừng đi mà! Nếu anh đi chịu chết, không phải đã lãng phí chân ý của Aoi khi hi sinh bản thân sao? Đừng đi!
- Bỏ ra... Từ trước tới nay vì chức trách của đội trưởng, vì mong đợi của tất cả thành viên đoàn đội, ta lúc nào cũng áp chế tình cảm với cô ấy, tưởng rằng cuộc sống như vậy có thể duy trì đến khi chúng ta trở về thế giới hiện thực. Nhưng ta sai rồi... Tận đáy lòng ta chưa bao giờ từ bỏ cô ấy. Hôm nay bỏ qua trách nhiệm đội trưởng, bỏ qua hy vọng sống sót, ta chỉ muốn thực hiện lời hứa duy nhất của mình với cô ấy, nếu phải chết... Cũng phải nắm tay cô ấy cùng chết!
Mitarai còn dang muốn nói, ông lão Thần cung đã khẽ thở dài, bước tới cạnh bình chứa, tự cắt cổ tay mỉnh để máu chảy vào trong. Hành động này lập tức làm Mitarai sững sờ, hắn ngây ra một lúc lâu rồi cũng không do dự đứng lên, cắt cổ tay mình bắt đầu lấy máu, bình chứa dần dần đầy lên...
- Sử dụng bí kỹ của Quỷ kiếm sỹ, Đại hắc ám thiên đi. Không, anh tới thực hiện lời hứa của mình, dù phải chết anh cũng nắm tay em cùng chết!
Lúc này tại tàu khu trục của Trung Châu đội, Trịnh Xá cẩn thận dặn dò Aoi:
- Chính là hai người bọn họ, chuyện cô cần làm là dùng tinh thần lực xâm nhập vào ý thức họ, mở ra một đường để họ trở về thế giới hiện thực. Hành động này cực kỳ nguy hiểm, vì thế tôi đã chọn cho cô căn phòng chứa đồ ở tầng thấp nhất này. Phòng đã được sửa sang lại, cô tùy ý sử dụng, nhớ kỹ, không được phép kích động.... Sở dĩ tôi phong ấn tinh thần lực của cô lại đã để tránh bị bên ngoài quấy rầy, hai người bọn họ sẽ ở đây bảo vệ cô.
Nói đoạn hắn chỉ sang Vương Hiệp và Zero đi cùng.
- Bảo vệ?
Aoi cười lạnh, nói:
- Không phải giám thị sao?
- Gọi là giám thị cũng được. Cô thấy không nên làm vậy chăng?
Trịnh Xá thản nhiên đáp:
- Nói thật, đối với bốn người còn lại các cô, tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ muốn cứu tỉnh đồng đội của mình mà thôi. Chỉ cần cô cứu tỉnh bọn họ, tôi tuyệt đối nói lời giữ lời, bỏ qua cho các cô.
Aoi lại cười lạnh mấy tiếng, rồi bỗng cúi đầu khe khẽ thở dài, nói:
- Nhưng thế thì có ích gì? Chúng tôi chỉ có ba viên đá chống âm điểm, bốn người chúng tôi vẫn phải có một người chết. Như tính cách của Kuraki-kun, anh ấy nhất định sẽ bỏ viên của mình cho tôi... Tôi sống một mình thì còn ý nghĩa gì nữa?
-...Cũng được, Trung Châu đội chúng tôi cũng có đá chống âm điểm, cho các cô một viên cũng không sao, coi như trả công. Làm ơn nhất định phải cứu tỉnh bọn họ, nếu không bốn người đội cô đều phải chết.
Trịnh Xá bình tĩnh nói, tiếp đó liền rời khỏi phòng, chỉ để lại Zero và Vương Hiệp hai người đứng canh gác.
Trịnh Xá từ khoang đáy đi lên phòng hội nghị, các thành viên còn lại của Trung Châu đội đều tập trung tại đó, cả Triệu Anh Không vừa tỉnh dậy cũng có mặt. Trịnh Xá nhìn mọi người, nói:
- Sắp tới vùng biển gần quần đảo Điếu Ngư Đài rồi, mọi người nghỉ ngơi cho tốt. Ta nghĩ đội trưởng Đông Hải đội chắc sẽ còn tiếp tục tới tấn công chúng ta, ngoài ra cũng phải phòng ngừa hành động của phía Mỹ. Sở Hiên, hải quân các quốc gia kia thế nào rồi?
Sở Hiên gật đầu đáp:
- Lực lượng phòng vệ Nhật Bản[64] đã rút lui, phía Mỹ đã liên lạc với bọn họ. Hải quân Hàn quốc cũng như vậy, chỉ có hải quân Trung Quốc đang tiến về phía quần đảo Điếu Ngư Đài, nước Mỹ đang liên lạc khẩn cấp với Trung Quốc thông qua con đường ngoài giao. Hình như để có quyền dừng lại trong thời gian nhất định tại quần đảo Điếu Ngư Đài, bọn họ đang chuẩn bị nhượng bộ một chút trên phương diện kinh tế, ví dụ như hạ thấp lãi vay, vân vân…. Quân đội Mỹ không có hành động khác thường nào, chỉ đặc biệt phái một hạm đội khác tới gấp quần đảo Điếu Ngư Đài…
- Ừm, không sao nữa rồi, về vấn đề thời gian chúng ta hoàn toàn nắm ưu thế, chỉ cần có thể kéo dài đến lúc cứu tình thành viên là được…. Vậy thì còn chuyện khác, thật sự không thể sử dụng Progenitor virus à?
Trịnh Xá nghĩ ngợi một chút rồi hỏi.
- Đúng, Progenitor virus cần thời gian nhất định để phát tác, sau đó còn phải ổn định virus trong cơ thể bấy giờ mới có thể đạt tới hiệu quả mở cơ nhân tỏa. Nhưng hiện tại, trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ chúng ta sẽ tới rìa quần đảo Điếu Ngư Đài, trong vòng hai mươi bốn tiếng đổng hồ sẽ có thể cứu tỉnh bọn họ, còn thời gian hải quân Mỹ đến nơi sẽ từ hai mươi đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nói cách khác chúng ta chỉ cần một ngày một đêm sẽ có thể trở về thế giới hiện thực, nếu muốn tiếp tục chờ đợi trong thế giới này, mức độ nguy hiểm phải chịu sẽ quá lớn. Trên cơ sở hoàn thiện sức chiến đấu cho trận chiến cuối cùng, kiến nghị của ta là trực tiếp giết chết, sau đó chờ cứu tỉnh thành viên đoàn đội xong sẽ về thẳng Chủ Thần không gian.
- Tại sao?
Trịnh Xá nhíu mày, kỳ quái hỏi:
- Tại sao phải sợ? Nguyên nhân ở phía nước Mỹ? Hay là vì hạm đội Trung Quốc đang đến gần? Nếu chỉ là để trì hoãn thời gian thì chúng ta hẳn là có thể kéo dài qua thời gian đó mới đúng chứ?
- Vậy còn uy hiếp của Chủ Thần thì ở đâu?
Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính nói:
- Bộ phim kinh dị này nói một cách chính xác là cũng có lỗ hổng. Chỉ cần không tiến vào quần đảo Điếu Ngư Đài, vậy chúng ta có thể sống trong thế giới này mười năm, hai mươi năm, cả trăm năm, cứ yên tĩnh rèn luyện trong một thời gian dài, đến khi thực lực đã rất mạnh rồi mới trở về Chủ Thần không gian, đến lúc ấy kết quả trận chiến cuối cùng sẽ thế nào?
- Chủ Thần sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Còn nhớ những bộ phim kinh dị các ngươi đã trải qua lúc trước cũng có tình huống tương tự không? Resident Evil 2 cũng như thế, đến một địa điểm là được, vậy nếu không đến thì sao? Cho dù không bị tiểu đội Ác Ma truy đuổi, các ngươi cũng sẽ bị vũ khí hạt nhân công kích, thậm chí là T-virus tiến hóa đến cấp độ cao hơn nữa. Nói tóm lại, sơ hở đó ngươi có thể lợi dụng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chuẩn bị tâm lý cùng sức mạnh cực lớn. Chủ Thần sẽ không ngừng gia tăng độ khó.... Lúc trước ta quan sát tàu ngầm trong lòng biển thì phát hiện một con bạch tuộc khổng lồ đang quanh quẩn dưới đáy biển. Nếu ta đoán không sai, một khi chúng ta vượt quá một thời hạn nào đó, con bạch tuộc ấy sẽ là cửa ải đầu tiên chúng ta phải vượt qua.
Trịnh Xá thở dài nói:
- Đúng là đáng tiếc, nếu không sau khi mở cơ nhân tỏa chúng ta sẽ được lợi đến gấp ba.... Thôi bỏ đi, lần này dù thế nào cũng đã có thu hoạch lớn, trước trận chiến cuối cùng cũng có thể bù đắp chênh lệch thực lực giữa chúng ta và Ác Ma, Thiên Thần. Bỏ đi, bây giờ mọi người tự đi tuần tra, cần phải đảm bảo trong một ngày một đêm này, phía dưới được an toàn. Nếu có thành viên Đông Hải đội lẻn vào thì không cần nói nhiều, trực tiếp đánh ngất là được, nếu không đánh ngất được... Giết luôn!
Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, Trịnh Xá dẫn đầu đi tới chỗ cao nhất trên boong tàu, ngồi đó tập trung toàn bộ sức chú ý ra xung quanh. Điểm đắc ý nhất của Đông Hải đội chính là tập kích và tiềm hành, vì thế hắn cũng không chuẩn bị nghỉ ngơi hay gì đó, bắt đầu cảnh giác ngay từ bây giờ. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là bảo đảm an toàn và yên lặng cho phía dưới, bất kỳ ai dám quấy rầy... giết không tha!
Cả Trung Châu đội lẫn tàu khu trục ở trong tình trạng cảnh giới như vậy suốt mười mấy tiếng đồng hồ, tuy đã tới bên ngoài quần đảo Điếu Ngư Đài nhưng ai nhìn cũng có vẻ uể oải kiệt sức. Có điều đây đã là lúc chiến đấu cuối cùng trước khi trở về Chủ Thần không gian rồi, mọi người đều không dám lơi lỏng, Imhotep lại càng trong hoàn cảnh không có cát như hiện tại, tiêu hao rất nhiều pháp lực triệu hồi mấy chục xác ướp thị vệ, gần như chiếm cứ tất cả các tuyến đường quan trọng trên tàu, trừ phi biết tàng hình, nếu không bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng lẻn xuống khoang thuyền phía dưới
……
Trong lúc này hạm đội Thái Bình Dương số 7 của Mỹ cũng theo sát phía sau, cuối cùng cũng tới bên ngoài quần đảo Điếu Ngư Đài. Tuy lãnh đạo nước Mỹ đã thông báo việc ngừng chiến nhưng binh lính hạm đội từng chứng kiến thực lực của Trung Châu đội, bọn họ cũng chỉ dám dừng ở phía xa cẩn thận đề phòng, sau đó phái một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ tiếp cận Trung Châu đội, có vẻ muốn mặt đối mặt trao đổi chuyện gì đó.
- Tới rồi....
Trịnh Xá nhìn chiếc chiến hạm nhỏ càng lúc càng tới gần, cho dù không có tinh thần lực khống chế giả hắn cũng có thể dễ dàng cảm nhận được trên chiến hạm có một người đang bộc phát một luồng chiến ý kinh người, mục tiêu của chiến ý đó chính là hắn, cực kỳ rõ ràng, đội trưởng Đông Hải đội đã chuẩn bị liều mạng rồi.
- Dừng lại! Chiến hạm không được phép lại gần! Nếu không bọn ta sẽ tấn công!
Khi chiến hạm đó còn cách tàu khu trục một đoạn, Trịnh Xá liền hét lớn. Thanh âm của hắn còn lớn hơn loa phóng thanh nhiều, nhưng dưới khống chế của cảnh giới nhập vi, âm thanh này lúc ở gần thì nghe cực nhỏ, khi truyền đến gần chiến hạm kia mới khuếch tán ra. Không lâu sau, chiến hạm quả nhiên dừng lại cách tàu khu trục một quãng dài.
Trịnh Xá từ trên boong tàu bay lên, bay tới phía trên chiến hạm khoảng trăm mét, ở phía dưới chỉ có một mình đội trưởng Đông Hải đội đứng đó, hai đồng đội của hắn không biết đang ở đâu. Lúc này đội trưởng Đông Hải đội tay cầm kiếm Nhật, toàn thân phủ đầy một lớp phù văn màu đen cực kỳ rõ nét, ngoài ra hắn còn dùng một mảnh vải che hai mắt mình lại, trang phục chiến đấu thật sự rất kỳ quái.
- Trung Châu đội, thả đồng đội ta ra!
Miyata nắm chặt kiếm, lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, ta còn cần cô ấy một thời gian... Cho ta mười hai tiếng, đến lúc ấy ta nhất định sẽ trả cô ấy lại nguyên vẹn không suy suyển cho ngươi.
Trịnh Xá lạnh nhạt đáp.
-...Đáng ghê tởm! Thật xấu xa! Không còn gì phải nói nữa!
Sắc mặt Miyata biến thành xanh lè, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, lập tức hét lớn:
- Chiến đi! Cho dù là chết, ta cũng sẽ cùng chết một chỗ với cô ấy!
Bộ dạng Miyata lúc này trông rất là có phong cách... Ừm, dùng một cách gọi khác là quá con mẹ nó "xì tin", nhìn qua vô cùng quái dị. Có điều, theo cách ăn mặc của hắn như vậy, cả người ngược lại cũng tăng thêm một phần khí thế đặc biệt, Trịnh Xá cũng không thể không nghiêm túc hẳn lên.
Miyata lần này cũng không dùng máu tươi vẽ lên người nữa chỉ đơn giản cầm thanh kiếm Nhật điểm nhẹ xuống đất, lớp sương màu đen trên người hắn lập tức trào ra mãnh liệt, bao trùm phạm vi mấy chục mét xung quanh. Tiếp đó, từ trong màn khói đen dần dần xuất hiện một số vật chất được thực thể hóa từ khói, đại bộ phận tập trung ở sau lưng Miyata, tạo thành một cặp cánh mang đầy văn tự ký hiệu, những phần còn lại thì tạo thành rất nhiều con mắt màu đỏ sậm cực kỳ quỷ dị lơ lửng quanh người hắn.
- Tên của chiêu này là Đại hắc ám thiên! Phương thức công kích là lấy tâm nhãn làm chủ, tạo thành tâm trảm linh hồn... Khi đạt tới cực hạn, cơ thể, linh hồn đều có thể chém đứt!
Sắc mặt Miyata Kuraki cũng không còn rõ ràng nữa, hoàn toàn chìm ngập vào trong màn sương đen dày dặc như thực chất, còn lớp sương cũng bao trùm lấy cơ thể hắn như một bộ áo giáp. Trong lúc nói, hắn không ngờ lại từ từ bay lên, đôi cánh sau lưng cũng không phải chỉ để xem cho đẹp mà thật sự có thể phi hành.
- Ba động nhãn quang dực!
Những con mắt xung quanh người Miyata chớp động kịch liệt, khi hắn còn cách Trịnh Xá hơn mười mét thì đôi cánh hắn liền xoay tròn như bánh xe, chém về phía Trịnh Xá. Một bánh xe đầy răng cưa xoáy tít, đen xì bắn tới, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, Trịnh Xá lúc trước còn có chút coi thường không để ý, giờ trong lúc cấp bách chỉ kịp rút Hổ hồn đao ra ngăn cản. Tiếng kim loại va chạm vang dội, sức mạnh của nhát chém này không ngờ lại không thua kém uy lực của hắn khi sử dụng Bạo tạc chút nào.
Miyata hét lên một tiếng lại lao tới nhưng Trịnh Xá đã khởi động Bạo tạc, chém lại một đao. Khi Miyata vung kiếm chống đỡ, Trịnh Xá đã tung cước đạp trúng ngực hắn, đẩy tên này bay ra xa cả nghìn mét, rơi ầm xuống chỗ tàu sân bay.
"Đây không phải chỗ đánh nhau, qua bên kia đấu với ngươi một trận cho đã tay!"
Một cước này tuyệt đối là sức mạnh đẳng cấp Bạo tạc nhưng lại không phá vỡ được lớp giáp bằng sương đen của Miyata Kuraki, chỉ vỏn vẹn đá văng được hắn đi. Bất quá điều này cũng chứng tỏ một vấn đề, Miyata có sức mạnh cấp độ này nhưng lại không có đủ cơ nhân tỏa để sử dụng nó.... Ý thức của hắn không theo kịp với tốc độ mà loại sức mạnh này đem lại, cũng không đủ để khống chế lực đạo, vì thế loại sức mạnh này chắc chắn không phải thực lực bản thân hắn, hẳn là thuộc phạm trù mượn lực.
Miyata rơi thẳng xuống boong tàu sân bay, thình một tiếng trầm đục, tạo thành một hố lõm sâu nửa mét. Có điều, đòn này có vẻ không làm hắn bị trọng thương, dưới chân dùng sức đạp mạnh nhảy vọt lên, mắt thấy Trịnh Xá sắp sửa đuổi tới, hắn liền vung kiếm chém mạnh xuống.
- Ba động nhãn xuyên trảo!
Từ trên thanh kiếm đột nhiên thò ra năm ngón tay đen kịt, những ngón tay sắc nhọn biến thành trảo chụp về phía Trịnh Xá, nhưng chưa kịp tới gần hắn được mười mét đã bị Trịnh Xá tiện tay vung đao đánh tan. Uy lực đao mang màu đỏ trên Hổ hồn đao mạnh hơn năm ngón tay đó nhiều, nhẹ nhành lướt qua một cái đã biến nó thành hư vô. Trịnh Xá cũng không dừng lại chút nào, từ trên cao áp xuống dùng sức đá mạnh, đáp thẳng xuống, Miyata vội lăn qua một bên tránh được cú đạp. Ầm một tiếng, chỗ Miyata vừa đứng lập tức lõm xuống thành một hố sâu hơn ba mét, nếu như đứng ở bên trong đó thì tuyệt đối cả thi thể cũng biến thành thịt vụn.
- Không tồi, lực lượng của ngươi lần này rất mạnh, nếu muốn hình dung thì... Lực lượng này đã đạt tới ranh giới của tầng thứ tư. Nhưng vây thì tốt sao? Chỉ có sức mạnh thuộc về bản thân mới là sức mạnh cường đại thật sự, nếu không thể điều khiển được nó thì sức mạnh lớn hơn cũng chỉ là gánh nặng. Nếu ta đoán không sai, sức mạnh này hẳn là thuộc về ánh sáng tâm linh.
Trịnh Xá đứng đó, cảm thán nói:
- Đúng là kỳ diệu, không ngờ thuộc tính hoán đổi từ Chủ Thần mà cũng có công hiệu như thế này, có thể kích phát tiềm lực, đạt tới trình độ sử dụng ánh sáng tâm linh. Tuy nhiên sức mạnh này chắc chắn là con dao hai lưỡi, làm bị thương người cũng làm bị thương mình, không, hẳn là bị thương mình còn nhiều hơn một chút đúng không? Ta không tin với thực lực của ngươi hiện tại có thể sử dụng được sức mạnh này.
Miyata giọng khàn khàn đáp lại:
- Không sai, với thực lực của ta hiện tại đúng là không thể sử dụng nó... Nhưng! Lúc trước đã nói rồi, cho dù là phải chết ta cũng tuyệt đối không lùi lại nửa bước. Vì thế coi như là thỉnh cầu cuối cùng của một võ sỹ, giết ta đi!
Nói đoạn, hắn nhảy lên, lại lần nữa lao về phía Trịnh Xá.
- Chỉ là vì chết sao? Còn nhớ lúc trước ta từng đọc một quyển sách, trong đó có nhắc tới tính cách dân tộc của người Nhật Bản, chỉ có một đoạn, dưới cánh hoa anh đào rực rỡ, bóng kiếm như tuyết xẹt qua, cho dù là chết cũng cực kỳ mỹ lệ.... Là như vậy phải không? Cho dù là chết?
Trịnh Xá bật cười lạnh lẽo, hắn cũng mặc kệ Miyata ra đòn như thế nào, hoặc là sử dụng chiêu thức gì, xoay tay chém lại liên tiếp. Uy lực của đao mang màu đỏ mạnh mẽ tuyệt luân, mỗi đao chém xuống đều có thể phá nát công kích của Miyata, ép hắn không thể không lùi lại sau để tránh né, phương thức chiến đấu lấy lực phá xảo đã được thể hiện ra hoàn toàn.
- Đúng là ngây thơ, tưởng rằng chết mà là can đảm sao, là không sợ hãi gì sao? Ngược lại thì có! Sống sót mới càng cần dũng khí lớn hơn!
Trịnh Xá quát lên:
- Sống sót là để thực hiện niềm tin của mình! Sống sót, cùng đồng đội sống sót, cùng mọi người sống sót trở về thế giới hiện thực! Chỉ có như vậy mói có được tương lai tốt đẹp hơn, ngươi chỉ vỏn vẹn muốn chết thôi sao?
Miyata Kuraki khẽ trầm xuống, nhưng thoáng cái sương đen trên người hắn lại càng thêm nồng liệt, hắn cũng khàn giọng hét lên:
- Hiện tại cô ấy là niềm tin của ta, không có cô ấy, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Từ trước tới nay ta vẫn muốn sống sót, không cần biết là đã phải thất vọng bao nhiêu lần, không cần biết là đã biết bao lần rơi vào tuyệt vọng, ta cũng vẫn muốn sống sót để thay đổi mọi thứ, ngươi thì biết cái gì? Ta là người Nhật Bản, không sai! Ta xuất thân từ gia đình quân nhân, không sai! Ông cha, chú bác ta đều là người cánh hữu, không sai? Nhưng ngươi nghĩ ta muốn như vậy chăng? Ta cũng muốn thay đổi, ta cũng muốn có một tuổi thơ bình thường, chứ không phải ngày ngày cầm kiếm tre liên tục đối chiến với cha, sau đó mang đầy thương tích học tập gia pháp! Ta không muốn sửa đổi lịch sử, không muốn dùng thù hận đáp trả thù hận, không muốn coi khinh người khác để đề cao chính mình... Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình thường với người mình yêu, sau đó kiếm một công việc, sau đó nói chuyện, cười đùa với bạn bè... Ngươi thì biết cái gì! A!
.........
Miyata hét lớn, đồng thời khói đen trên người hắn càng thêm mãnh liệt, dung hợp với con mắt bên cạnh, tạo thành một con mắt màu đen khổng lồ. Con mắt cơ hồ bao trùm hết khoảng không rộng cả trăm mét xung quanh, Trịnh Xá cũng nằm trong phạm vi này.
- Ta nói rồi, dù có phải chết ta cũng tuyệt đối không lùi bước! Đại hắc ám thiên!
Đôi mắt khổng lồ vụt mở rộng, Trịnh Xá đột nhiên phát hiện tốc độ của Miyata trở nên cực nhanh, nhanh đến mức vượt qua tốc độ cực hạn của Bạo tạc. Roạt một tiếng, Myata đã vượt qua vòng đao mang, lao tới cạnh người hắn, chém thẳng một kiếm vào tay hắn. Cũng may phản xạ của Trịnh Xá cực kỳ kinh người, trước khi cây kiếm Nhật chém tới đã né qua một bên, nhưng dù như vậy thì cánh tay hắn cũng đã bị chém ra một đường dài.
- Tốc độ tăng nhanh? Tiêu hao sinh mệnh lực à?
Trịnh Xá vuốt vuốt vết thương trên tay, tò mò hỏi, nhưng Miyata căn bản không hề trả lời. Đến khi phát hiện ra tốc độ bụi đất bay lên hạ xuống chỗ Miyata bước qua có gì đó không thích hợp, hắn mới chợt bừng tỉnh.
- Không đúng, không phải tốc độ của ngươi tăng nhanh mà là tốc độ của ta chậm lại... Đúng là kỳ diệu, cảm giác không gian thế này đã thuộc về thôi miên cao cấp rồi, cũng tức là một phương tức công kích linh hồn đúng không?
Trịnh Xá dùng lực chém mạnh mấy đao, ép lùi Miyata Kuraki đang bức tới, bấy giờ mới cười nói:
- Lúc trước ta đã nói rồi, ta khác với các ngươi. Ta ngoài sức mạnh và tốc độ ra thì không có thuộc tính gì đặt biệt, đây cũng là phương thức chiến đấu tốt nhất mà ta có được sau khi trải qua ranh giới sống chết. Cấp độ sức mạnh giữa chúng ta chênh lệch nhau quá lớn, mặc dù đối với ngươi mà nói thì không được công bằng cho lắm, nhưng nơi đây là thế giới luân hồi, cho nên ta cũng chẳng có gì áy náy cả, vậy thì... Bây giờ là Hủy diệt!
Trên tàu sâu bay phát sinh chiến đấu kịch liệt, từ xa nhìn lại, bề mặt con tàu khổng lồ giống như bị bao trùm trong một màn sương màu đen, nhưng màn sương này gió thổi không đen, hơn nữa cũng chỉ bao phủ một tầng trên boong tàu, người ngoài căn bản không thấy rõ chuyện gì diễn ra bên trong.
- Không sao chứ? Sở Hiên, bọn họ tiến vào đó hơn một tiếng đồng hồ rồi, đã xảy ra chuyện gì à?
Tiêu Hoành Luật nhìn ra phía xa, lo lắng hỏi.
Sở Hiên lại không thèm ngẩng đầu lên, đáp:
- Không sao cả.... Trịnh Xá so với ngươi tưởng tượng còn mạnh hơn. Đã qua vô số lần chiến đấu sống chết, sự cường hãn đó đã xâm nhập vào tận trong xương cốt hắn, có thể nói, trong cả thế giới luân hồi, ngoại trừ clone của hắn ra, không ai có thể thắng được hắn trong trạng thái hiện tại. Sau khi hắn hồi sinh vẫn luôn vì trận chiến cuối cùng mà rèn luyện để đạt tới trạng thái bỉnh cao. Hắn mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều, trước khi tới trận chiến cuối cùng, trước khi đối mặt với kẻ địch hắn nhất định phải đối mặt, hắn tuyệt đối không thất bại.
-...Sở Hiên, ngươi học cách nói chuyện triết lý như vậy từ lúc nào đấy.
Tiêu Hoành Luật nghe vậy lại ngơ ngác hỏi.
- Ta rất có tâm đắc với tư vấn tâm lý, có cần ta tư vấn cho ngươi một chút không?
Sở Hiên vẫn như cũ, không ngẩn đầu lên, đáp.
-....Miễn đi.
Đúng lúc này, ầm một tiếng vang dội, một bóng người bay vọt ra xa. Miyata dùng kiếm Nhật chặn lại một cước của Trịnh Xá, nhưng sức mạnh quá khủng bố đó hắn căn bản không cách nào chịu đựng nổi, lập tức làm thanh kiếm vỡ nát, đồng thời cả người cũng bị luồng sức mạnh đó đánh văng ra cả nghìn mét, rơi ầm xuống mặt biển, làm tung lên sóng nước cao tới mấy chục mét. Một bóng người khác lại dùng tốc độ càng nhanh hơn, xông ra ngoài, khi Miyata vừa rơi xuống nước một hai giây đã kéo hắn lên. Sương đen trên người tên đã không ngờ đã hoàn toàn bị một cước vừa rồi đá tan, giờ chỉ còn thoi thóp thở.
- Đây là cái mà ta gọi là cấp độ sức mạnh khác biệt. Lấy lực phá xảo, lấy xảo phá lực, quan trọng là phải xem trình độ sức mạnh, những cái khác không liên quan gì cả.
Trịnh Xá thở hắt ra, từ từ giải trừ trạng thái Hủy diệt.
Miyata còn chưa kịp lên tiếng thì đúng lúc này, từ tàu khu trục phá xa đồng thời có hai luồng tinh thần lực phát ra, một luồng lập tức liên lạc với Miyata, luồng còn lại liên lạc với mấy người Trịnh Xá.
"...Chào mừng trở về, Chiêm Lam, Bá Vương."
Trịnh Xá thầm nói trong lòng, tiếp đó nhìn lại Miyata. Tên này đã rơi vào trạng thái hấp hối, không chỉ vì công kích của Trịnh Xá mà chính chiêu thức hắn sử dụng còn gây thương tổn cho bản thân lớn hơn.
Trịnh Xá cũng không chần chừ, hắn lấy ra một viên thuốc, nhét vào mồm Miyata, đoạn quay về phía tàu khu trục, nói:
- Tính mạng hắn không có gì đáng lo, đem về Chủ Thần không gian chữa trị toàn thân đi. Sau lần này ta nghĩ hắn chắc là sẽ càng mạnh hơn.
Sau đó hắn lại quay sang phía Miyata, nói:
- Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi. Người Nhật các ngươi gọi Điếu Ngư Đài là quần đảo Senkaku phải không? Sau này nói với đội viên mới của các ngươi.... Quần đảo Điếu Ngư Đài là của Trung Quốc!
Nói đoạn, Trịnh Xá quay đầu về phía đảo Điếu Ngư, đó là lối để trở về Chủ Thần không gian... Đó là nơi khởi đầu trận chiến cuối cùng!