Đây là câu đầu tiên Trịnh Xá nghe được sau khi tỉnh dậy, hắn vô cùng khó hiểu, day day huyệt thái dương. Trong không gian ý thức của Bá Vương, hắn hao phí rất nhiều tinh thần lực, vừa tỉnh lại còn có chút mơ mơ màng màng, một lúc lâu sau mới nghe rõ được những gì Tiêu Hoành Luật nói.
- Hả? Có ý gì? Ta vừa mới tỉnh dậy, chưa đánh răng rửa mặt, cũng chưa kịp tập thể dục, đầu óc vẫn còn rất đau, không hiểu ngươi muốn nói gì…
Trịnh Xá ngơ ngác đáp lại một câu.
- Ta nói chuyện không thích hợp!
Tiêu Hoành Luật hơi thoáng cao giọng, kêu lên, tiếp đó vừa ngắt tóc vừa nói:
- Không biết tại sao, gần đây tâm lý ta càng lúc càng khẩn trương, chung quy cứ có cảm giác có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh…
- À… Bạn tốt của ngươi tới hả?
Trịnh Xá nghĩ ngợi một lát rồi bỗng hỏi.
Tiêu Hoành Luật ngẩn ra một chút, ngây ngốc hỏi:
- Ai cơ? A, tên khốn nhà ngươi!
Bất quá Tiêu hoành Luật dù sao cũng là Tiêu Hoành Luật, rất nhanh đã định thần lại được, hắn lập tức vừa gấp vừa giận, gào lên:
- Đừng có đi học Trình Khiếu! Ngươi có học hắn cũng không giống đâu!
Trịnh Xá bật cười ha ha, vỗ vỗ đầu thằng nhóc, nói:
- Chỉ thay đổi không khí chút thôi mà, ngươi quá căng thẳng đấy. Nhớ kỹ, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thương lượng ổn thỏa, nhưng nếu cả ngươi cũng căng thẳng như thế thì không phải những thành viên khác trong đội sẽ càng căng thẳng hơn sao?
Nghe vậy, Tiêu Hoành Luật hít sâu mấy hơi rồi mới bình tĩnh lại, nói:
- Tóm lại ngươi mau rửa mặt đi, sau đó ta sẽ kể cho ngươi dự cảm xấu của ta.
- Hả?
Mười phút sau, hai người đã ngồi trong phòng hội nghị, mấy ngươi xung quanh vẫn đọc sách như không có việc gì, những người khác thì đang đi tuần tra trên tàu khu trục.
- Là ta bảo họ đi tuần tra. Mặc dù theo suy luận, chúng ta gần như không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng trên chiến trường cũng không thể tùy tiện coi thường dự cảm, vì thế ta để họ chia thành từng ca, tuần tra trên tàu khu tục. Nếu phát hiện thành viên Đông Hải đội tập kích thì lập tức tiến hành công kích, hoặc phát hiện bất kỳ ai không phải thành viên của tàu cũng lập tức tấn công.
- Là như thế này,…. Sau đó thế này…. Bởi vậy cho nên… Ngươi hiểu chưa?
Tiêu Hoành Luật vội vàng mồm năm miêng mười kể ra một tràng, nói xong hắn nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá.
- Ách, ngươi phát hiện tử khí của mấy người trong đội nặng khác thường, nên mới cảm thấy suy luận của ngươi và Sở Hiên có khả năng có sơ hở, vì thế này sinh nghi hoặc, là như vậy phải không?
- Hắn nói suy luận không sai, nhưng mà… Ta không tin hắn!
Tiêu Hoành Luật nói vẻ khẳng định.
- Đúng thế, tên khốn ấy đúng là không đáng tin. Vậy thì, suy luận có gì sai không?
- …Suy luận không sai.
Thấy Trịnh Xá lại có vẻ khó hiểu nhìn mình, Tiêu Hoành Luật liền vội vàng nói:
- Không phải ta đang đùa, mặc dù suy luận đúng là không sai nhưng dự cảm của ta lần này thật sự rất mãnh liệt, nhất định là chúng ta đã bỏ qua đầu mối gì đó, mà đầu mối ấy cực kỳ quan trọng, thậm chí đủ để quyết định cả nội dung bố cục và chiến đấu sau đó. Bởi vậy, ta nhất định phải tìm ra đầu mối đó, bây giờ ngươi kể lại tình huống clone của ngươi xuất hiện, bao gồm từng câu mà hắn nói cũng phải kể ra cẩn thận, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được bỏ sót một chi tiết nào.
Trịnh Xá cũng không do dự, hắn cũng rất tin vào trí tuệ của Tiêu Hoành Luật, lập tức kể lại chi tiết tình hình lúc gặp Phục Chế Thể, thậm chí cả mỗi câu nói mỗi thần thái đều miêu tả kỹ càng. May mà hiện tại hắn đã có thể siêu nhân, đến cả những chi tiết đó cũng ghi nhớ cực kỳ rõ ràng, không lâu sau đã thuật lại rành mạch quá trình gặp mặt Phục Chế Thể.
-....Đáng ghét, không hề có lời nhắn nào đặc biệt, rút cuộc là còn sơ hở gì ta chưa tìm ra?
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc, khẽ gầm lên.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, không phải như ngươi đã nói sao? Sau khi loại bỏ hết tất cả những khả năng không thể xảy ra, kết quả nhận được dù có khó tin đến nào cũng chỉ có thể là, kết quả cuối cùng, vì thế khí khi tất cả suy luận đều không có sai sót gì thì ta nghĩ suy luận của Sở Hiên không thể sai lầm mới đúng.
Trịnh Xá vội vàng an ủi hắn, dù sao thì Tiêu Hoành Luật cũng vẫn là một đứa bé, thỉnh thoảng kích động một chút mới hợp lẽ thường.
- Không, nhất định là có chuyện gì đó mà ta đã bỏ quên, nhất định có! Bây giờ ta càng lúc càng khẳng định suy đoán này, nhưng lại không tìm thấy sơ hở nào. Cho dù chỉ có 0,1% cũng được, tại sao ta lại không tìm thấy sơ hở?
Tiêu Hoành Luật lại càng lúc càng ảo não, khuôn mặt nhỏ bé trương lên đến đỏ hồng.
- Được rồi, được rồi, chẳng qua chỉ là Phục Chế Thể tới đây một chuyến thôi mà, chẳng có gì ghê gớm cả, cho dù có sơ hở thì cũng sẽ tìm được ở chỗ khác thôi.
Trịnh Xá xoa xoa đầu Tiêu Hoành Luật, nói xong hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Ủa? Cho dù có sơ hở thì cũng sẽ tìm thấy được ở chỗ khác thôi, câu này hả?
Trịnh Xá hơi ngẩn người, đáp.
- Không, câu bên trên... Chẳng qua chỉ là Phục Chế Thể tới đây một chuyến thôi, đúng! Chính là câu này! Mặc dù xác suất cực kỳ nhỏ nhưng nếu đúng như vậy thì sẽ có thể giải thích thông suốt dự cảm của ta cùng sơ hở trong bố cục, cả hành động tiếp theo của Đông Hải đội cũng gần như có thể giải thích... Trời ạ, nếu quả thật như thế thì tình huống của chúng ta đúng là vô cùng, vô cùng... Tên đáng ghét Sở Hiên! Ta không tin hắn lại không nghĩ tới được những chuyện này. Hắn nhất định là muốn tương kế tựu kế, nhưng làm như vậy chúng ta rất có thể sẽ chết mất một hai người, thậm chí càng nhiều! Tình huống này quả thực là nguy hiểm hết mức!
Tiêu Hoành Luật càng nói càng hưng phấn, đến cuối cùng đã gần như hét lên.
- Chuyện gì? Tên khốn Sở Hiên lại làm chuyện gì khiến người ta ghét cay ghét đắng sao? Phải vậy không?
Trịnh Xá cực kỳ mẫn cảm với những chuyện này, hắn liền vội vàng hỏi.
- Cũng không phải là hắn làm chuyện gì xấu, chỉ là vấn đề này so với chuyện xấu còn nghiêm trọng hơn nhiều...
Tiêu Hoành Luật hưng phấn một lúc rồi cũng bình tĩnh lại, hắn ngắt ngắt tóc, thở hắt ra một hơi, nói:
- Tất cả đều có thể giải thích thông suốt, nếu dựa theo những suy luận này.... Ta nói lại từ đầu cho ngươi vậy, theo như suy luận lúc trước của bọn ta, Đông Hải đội hẳn là sẽ tới quần đảo Điếu Ngư Đài sớm hơn chúng ta một bước, điểm này chắc là không có vấn đề gì phải không?
- Ừ, tiếp tục, điểm này ta đã biết từ sớm rồi.
Tiêu Hoành Luật gật đầu, tiếp tục nói:
- Như vậy ta bắt đầu nói từ đó nhé. Đầu tiên, theo những gì Đông Hải đội đã làm ngay từ đầu, bọn chúng không hề vượt ra ngoài dự tính của chúng ta, nói cách khác, đây chỉ là một đội ngũ rất bình thường. Bọn chúng dựa theo phương thức suy nghĩ của người bình thường, tùy tiện cướp đoạt hoặc thuê một thuyền đánh cá, còn vị trí của bọn chúng lúc ban đầu hẳn là ở...
Tiêu Hoành Luật đang nói bỗng nhìn ngó quanh quất rồi cầm lấy một tờ giấy cùng một cây bút ở chiếc bàn bên cạnh. Chỉ thấy hắn vẽ vẽ cái gì đó trên giấy, đến khi xong Trịnh Xá mới nhìn thấy trên giấy xuất hiện một vòng tròn cùng một số đường zích zắc kỳ lạ.
....
- Đường gãy khúc này đại biểu cho lục địa, trung tâm vòng tròn này là quần đảo Điếu Ngư Đài, vậy thì Đông Hải đội xuất hiện hẳn là nằm trên đường tròn, đồng thời.... Vị trí chúng ta xuất hiện có khả năng rất lớn là cũng ở cùng vị trí.
Tiêu Hoành Luật chỉ vào hình vẽ trên giấy, nói.
Trịnh Xá lúc này cũng đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, hắn nhìn hình vẽ, gật đầu nói:
- Ừm, đại khái có thể lý giải như vậy, cũng có thể chứng minh tại sao Chủ Thần lại để chúng ta tiến vào chậm hơn chứ không phải kéo dài khoảng cách.... Hiểu rồi, sau đó thì sao?
- Tĩnh huống tiếp theo cũng rất thú vị, nếu như Đông Hải đội làm theo phương thức suy nghĩ của chúng ta, cũng thức là làm theo suy luận của trí giả trong đội, vậy thì hẳn phải tận dụng "thế" mà Chủ Thần giao cho để tạo thành tình huống có lợi nhất, ví dụ như đánh cướp tàu chiến, hoặc là bố chí mai phục, thậm chí là liên lạc mua chuộc các quốc gia, vân vân... vấn đề này không cần đi vào chi tiết. Nhưng theo tình huống chúng ta thu được, Đông Hải đội không hề làm những chuyện đó, nói một cách chính xác là Đông Hải đội hoàn toàn giống như một đội ngũ bình thường, cướp đoạt hoặc thu mua một con tàu các bọn họ gặp được, sau đó liều mạng chạy tới quần đảo Điếu Ngư Đài. Đây là biện pháp ngu ngốc nhất đồng thời cũng là biện pháp duy nhất bọn chúng có thể nghĩ tới.
Tiêu Hoành Luật nói tới đây, hắn khẽ thở ra một hơi, đoạn lấy bút vạch hai vạch trên giấy, nói:
- Kỳ thât từ điểm đó cũng có thể chia Đông Hải đội thành hai tình huống, một là thực lực bọn chúng chỉ đến như vậy, chỉ biết dựa vào phương pháp ngu xuẩn nhất chạy tới quần đảo Điếu Ngư Đài, phó mặt xác suất thắng lợi cho may rủi cùng đối thủ kém cỏi. Tình huống thứ hai là bọn chúng giả heo ăn thịt hổ, dùng cách này hạ thấp cảnh giác của chúng ta, để chúng ta tiến vào cạm bẫy, nói cách khác, trước mặt đang có bẫy phản công.
- Tuy nói là như vậy nhưng xác suất của chuyện này là cực thấp, ước chừng chỉ khoảng 10%, bởi vì từ một điểm có thế thấy được... Bọn chúng vẫn chưa làm gì khiến cả thế giới chấn động, hoặc là hướng sự chú ý tới. Đã nói đến đây thì cần phải xác nhận thực lực của bọn chúng. Đầu tiên chúng ta phải khẳng định Đông Hải đội yếu hơn chúng ta, hơn nữa còn yếu hơn rất rất nhiều, nếu không qua bao nhiêu ngày như vậy chúng ta đã sớm đuổi kịp bọn chúng rồi... Chính vì yếu hơn chúng ta rất nhiều cho nên bọn chúng lại càng tiến vào thế giới phim kinh dị này sớm hơn chúng ta, đứng ở địa vị "thế" càng mạnh. Chính vì thế, nếu bọn chúng đã yếu hơn chúng ta nhiều, vậy không có khả năng vứt bỏ sức mạnh của cả thế giới để đơn độc ứng chiến.
- Đương nhiên, cũng không phải là tuyệt đối không thể, khả năng đó cũng tồn tại, nhưng chỉ được thành lập trong tình huống bọn chúng là đội chăn nuôi, có một hai cá nhân đơn độc mạnh mẽ, cộng thêm công pháp hoặc thộc tính đặc thù, điểm ấy rất có thể khiến bọn chúng mạo hiểu tính tới chuyện đánh lén chúng ta. Tuy xác suất là cực thấp nhưng cũng có thể thành lập suy luận và dự cảm của ta, bởi vì bị bọn chúng đánh lén, khả năng chúng ta có người chết là cũng có. Nhưng dù thế thì cũng tuyệt đối không thể chết những thành viên có thực lực mạnh mẽ, chỉ có thể là thành viên phi chiến đấu hoặc tân nhân, dự cảm Vương Hiệp tử vong về cơ bản có thể phủ nhận điểm này...
- Cứ như vậy, suy luận của ta sẽ rơi vào góc chết, đầu tiên là dự cảm của ta không thể giải thích được, mà nếu muốn giải thích dự cảm thì buộc phải đảo ngược lại suy luận. Nhưng tin tức bày ra trước mắt lại bảo với ta suy luận không sai, cho dù có thể dùng suy luận để sửa đổi bố cục thì phương hướng chính cũng sẽ không thay đổi, điểm này ta và Sở Hiên hẳn là sẽ làm như vậy. Nếu như không có thêm những tin tức mới... Chúng ta chắc chắn sẽ tiến vào cạm bẫy mà Đông Hải đội đang bày ra, bởi vì ngay từ đầu, suy luận của bọn ta đã sai lầm!
- Sai lầm? Không đúng, suy luận này rất hợp lý, nếu là ta còn không chắc có thể đưa ra được suy luận như vậy.
Trịnh Xá ngắt ngắt tóc, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới kỳ quái nhìn Tiêu Hoành Luật, hỏi.
Tiêu Hoành Luật bĩu môi, có vẻ rất khinh thường những gì Trịnh Xá nói. Bất quá, nghĩ cũng đúng, dù sao thì mô phỏng suy nghĩ dựa vào cơ nhân tỏa so với nhân vật chính thức chắc chắn là phải kém hơn không ít, mà đối với người bố cục và trí giả trong đoàn đội mà nói, mỗi bước tính toán đều phải cẩn thận, chi tiết, sai lệch một li nhỏ không biết chừng sẽ khiến cả bố cục hoàn toàn biến dạng. Chính vì thế, ngày thường Trịnh Xá cũng chưa từng có ý nghĩ muốn thay thế hai người này đi suy nghĩ bố cục.
- Đầu tiên, chúng ta ngay từ bước suy luận đầu tiên đã sai lầm, nếu như trí tuệ của Đông Hải đội đang từ vị trí này đột nhiên biến thành đẳng cấp của ta và Sở Hiên thì sao đây? Cũng tức là, lúc trước bọn chúng không hề có trí giả tồn tại, sau đó khi đi tới vị trí này, còn chúng ta thì bắt đầu truy đuổi, ngoài ra còn sắp đặt mạng lưới tìm kiếm, trí tuệ của bọn chúng đột nhiên tặng mạnh thì sao? Nếu là như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích thông suốt!
- Sao có thể như vậy… A, ý ngươi là…
Trịnh Xá đột nhiên giật mình, kêu lên kinh ngạc.
- Ừ, đúng thế…
Tiêu Hoành Luật gẩ đầu đáp.
- Ý ngươi là, clone của ta sau khi gặp ta liền đi gặp Đông Hải đội, hơn nữa còn kể kế hoạch cùng bố cục của chúng ta cho bọn hắn?
- Sao lại có kẻ đần độn như ngươi chứ! Clone của ngươi xuất hiện, vậy thì nhất định là do clone của ngươi làm à? Ngươi… Bỏ đi, ta trực tiếp nói với ngươi cho xong. Mọi chuyển hẳn là không phải do clone của ngươi và tiểu đội luân hồi Ác Ma làm, ít nhất là khả năng này chỉ khoảng 10 đến 20%, nếu không ngươi nghĩ là thế nào? Kịch bản kiểu máu chó sao? Trước khi khiêu chiến chúng ta còn phải đưa ra khảo nghiệm? Đừng có đùa nữa, ta nghĩ Ác Ma đội cho dù có thực lực và kỹ năng nhìn vậy thì bọn chúng cũng căn bản không thể làm như vậy, bởi vì với cường giả, tôn trọng đối thủ kỳ thật chính là tôn trọng bản thân. Ác Ma đội có sự kiêu ngạo của Ác Ma đội, bọn chúng không cho phép đối thủ, đặc biệt là đối thủ mà bọn chúng đã nhận định bị hao tổn trước chiến đấu. Tuy loại suy nghĩ này trong thế giới luân hồi nghe qua có vẻ cực kỳ khó tin nhưng nếu như đối tượng là tiểu đội Ác Ma mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội thì ta nghĩ chắc là, không, tuyệt đối có thể thành lập!
- Ý nghĩa Ác Ma đội xuất hiện không nằm ở đó, ý nghĩa thật sự việc bọn chúng xuất hiện là muốn nói cho chúng ta biết một sự thật… Đó là đội ngũ khác có thể đột phát hạn chế thời không, hạn chế thế giới, thậm chí là hạn chế của Chủ Thần để liên lạc với chúng ta! Chính là sự thật này.
Nói tới đây, Tiêu hoành Luật khẽ thở hắt ra một hơi, hắn khoát tay nói:
- Điểm này, kỳ thật từ cách đây khá lâu ta đã bắt đầu cân nhắc, liên quan đến di sản của phân hệ da vàng mà chúng ta tìm được. Là di sản của Thánh nhân cùng người tu chân viễn cổ, đặc biệt là di sản của phân hệ mạnh mẽ nhất, ta không tin bên trong không có thứ gì để khắc chế Chủ Thần. Nhất định là có, hơn nữa còn có khả năng là không ít! Nếu không thế thì di sản của bọn họ cùng đối tượng đoạt được di sản đều nằm trong hạn chế của Chủ Thần, như vậy cũng tồn tại khả năng bị các đoàn đội khác cướp đoạt, do đó bọn họ tất nhiên là phải có chuẩn bị cuối cùng, cũng tức là có thể khắc chế Chủ Thần. Theo đó, các tình huống chiến đấu sẽ là chọn lọn tự nhiên, còn ít nhất bọn họ không thể để đời sau bị quản chế trong cả hoàn cảnh phi chiến đấu… Cho nên ta cực kỳ chắc chắn, di sản của Thánh nhân và người tu chân ba phân hệ, da vàng, da trắng, da đen nhất định đều phải có những thứ tương tự nhau, công pháp hoặc dụng cụ có thể khắc chế Chủ Thần!
- Trên thực thế, Đông Hoàng chung mà Sở Hiên đã từng sử dụng qua, hẳn là cũng phải có năng lực về phương diện này, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn, dù sao cũng không có đủ năng lượng để phát huy đầy đủ thứ đó. Như vậy vấn đề có thể lật ngược lại, nếu di sản chúng ta tìm được có khả năng khắc chế Chủ Thần, thế thì tại sao hai loại di sản khác lại không thể? Nói cách khác, trừ tiểu đội luân hồi Ác Ma ra, chắc chắn còn ít nhất là một đội ngũ khác có biện pháp xuyên qua, không, cũng có khả năng không thể xuyên qua nhưng ít nhất cũng có thể vượt qua không gian, thời gian, thế giới, truyền tin tức đến một thế giới phim kinh dị khác!
Tiêu Hoành Luật đưa tay ra chỉ vào tờ giấy minh họa, nói:
- Tiểu đội luân hồi Ác Ma có clone của Sở Hiên, ta hiểu rất rõ đặc tính của tên đáng ghét này, hắn không thể làm những chuyện không có lý do. Về clone của ngươi thì ta không rõ ràng lắm, nhưng nếu bọn hắn ở cùng một đội ngũ thì nhất định phải có liên quan… Clone của Sở Hiên sẽ không thể cùng clone của ngươi làm những chuyện vô dụng, nói cách khác clone của ngươi tới thế giới này nhất định là có lý do, Nhưng theo chi tiết những gì ngươi đã kể lại, hắn không hề nói chuyện gì có ý nghĩa, những cái như cảnh cáo hoặc là gây hấn kỳ thực căn bản không thể thành lập, chỉ là mấy chuyện vô vị là hết. Lập trường của hai ngươi đã sớm xác định, chắc chắn sẽ phải đánh một trận, kẻ thắng thành ngươi mạnh nhất, kẻ thua tử vong, không còn có chút đường lui nào nữa, mà cho dù có thì cũng không phải hắn nói mấy câu là có thể hoàn hoãn, chính vì thế, hắn tới đây là phải có thâm ý khác… Thâm ý này nằm ở chỗ hắn tới cực kỳ đột ngột, kỳ lạ. Lúc trước ta đã nói, sau khi loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra, khả năng còn lại không cần biết là khó tưởng tượng đến mức nào cũng sẽ là đáp án duy nhất. Nếu clone của ngươi đã không hề đưa ra một lý do thuyết phục nào cảm vậy thì khả năng duy nhất ta có thể nghĩ tới chính là đáp án….
- Clone của ngươi đến nói cho chúng ta biết một sự thật, có một đội ngũ khác đang nhúng tay vào trận chiến này, đội ngũ đó muốn mượn tay Đông Hải đội làm suy yếu chúng ta! Chỉ vậy mà thôi!
"....Sở Hiên, muốn đi ngắm sao không?...."
Sở Hiên từ từ mở mắt ra, Trịnh Xá đang đứng trước mặt hắn bẻ khớp tay răng rắc, bộ dạng như đang muốn đánh hắn vậy. Nhưng Sở Hiên lại làm một việc rất kỳ lạ, hắn ngồi yên tại chỗ không để ý, dáng vẻ thoáng chút mê mang, khóe mắt mơ hồ có hơi ươn ướt, khiến cho Trịnh Xá cùng Tiêu Hoành Luật đang hưng sư vấn tội, thậm chí cả những người xung quanh đều ngây ngốc đứng nhìn.
- Ta không muốn đánh ngươi, à, không, ta muốn đánh ngươi, không, ta không muốn…
Trịnh Xá như bị dọa đến choáng cả đầu, nhất thời cũng chẳng biết mình rút cuộc là đang nói cái gì nữa.
- Ta vừa nằm mơ.
Sở Hiên cũng không để ý tới hắn, chỉ đẩy đẩy mắt kính đứng dậy, yên lặng đi ra khỏi khoang thuyền. Tất cả mọi người đều tò mò đi theo hắn, chỉ thấy tên này không nói tiếng nào, đi thẳng một mạch ra boong tàu, ngẩn đầu nhìn lên trời.
- …Sao?
Sở Hiên khẽ thì thào nói.
- Sao? Ngươi đang đùa chắc? Trong mưa bão thế này mà cũng thấy sao à?
Trịnh Xá đứng sau lưng hắn cũng ngẩn đầu nhìn lên trời. Trên không mây đen trùng trùng, nước mưa to như hạt đậu không ngừng trút xuống, sấm chớp tung hoành, phảng phất như một con rồng sét đang bơi lội giữa biển mây. Trong cơn bão hoàn mỹ này, đừng nói là ngắm sao, nếu hơi không cẩn thận bị ngã xuống biển thì không biết chừng chính mình cũng sẽ mất mạng biến thành sao trên trời.
- …Trịnh Xá, Đông Hải đội ở phía kia.
Sở Hiên chỉ về một vùng đen ở cách đó rất xa, nói.
- ….Vậy những gì Tiêu Hoành Luật nói đều là sự thật? Ngươi sớm đã suy luận ra tất cả, khốn kiếp? Tình huống đó không phải cực kỳ nguy hiểm sao? Tại sao ngươi không nói ra? Cho dù không nói ra thì nhắc nhở Tiêu Hoành Luật một chút thì cũng có làm sao? A!
Sở Hiên cũng không tức giận, hắn nhìn Tiêu Hoành Luật, hỏi:
- Ngươi… đã trưởng thành rồi phải không?
Tiêu Hoành Luật thoáng sửng sốt, hắn trầm mặc một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.
- Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng lần này ngươi thắng quá may mắn, nếu không có clone của Trịnh Xá thì làm sao ngươi có được những tin tức hữu dụng như vậy? Nếu cứ chiếu theo tỷ lệ xác suất của ngươi, lần này ngươi thật sự có thể bị Đông Hải đội che mắt, còn ta sẽ theo trực giác của mình để thay đổi một chút bố cục, những thay đổi đó nhất định có thể cứu Trung Châu đội!
Tiêu Hoành Luật cúi đầu, yên lặng nói.
- Thắng tức là thắng, bại tức là bại, không có cái gì gọi là có thể, hơn nữa tỷ lệ cũng không phải máy móc như ngươi nghĩ, mà là bao hàm tất cả phỏng đoán, trực giác. Chính vì chúng ta là "vai chính" cho nên dù thật sự xuất hiện sơ hở gì đó trong tỷ lệ thì cũng sẽ có chỗ khác có thể bù đắp, điểm ấy ngươi vẫn chưa thể hiểu được.
Sở Hiên vẫn ngẩng đầu nhìn trời cao, lời hắn nói lại khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Không cần phải thấy khó hiểu, lý thuyết này ta tìm thấy trong điển tịch tu chân trong quá trình phiên dịch. Mới đầu ta cũng tưởng ý nghĩa của hai từ "vai chính" có thể là nói nhân vật số một trong một đoạn thời gian, nhưng theo phiên dịch càng lúc càng nhiều, ta lại phát hiện, ý nghĩa của hai chữ này hoàn toàn khác với suy nghĩ của ta, ý nghĩa của chúng chính như nghĩa đen, nhân vật chính trong tiểu thuyết…
Nói tới đây, Sở Hiên nhìn lên trời, khẽ thở dài như có như không rồi nhìn mọi người, nói:
- Chúng ta vào trong nói chuyện, vấn đề này nếu muốn giải thích rõ ràng chắc chắn là cần rất nhiều thời gian… Ngoài ra bây giờ cũng cần phải bảo tồn lực lượng, thời điểm giao chiến với Đông Hải đội sắp tới rồi.
Nói đoạn, hắn cũng không để ý tới mọi người, trực tiếp bước vào trong khoang thuyền.
Mọi người cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể lục tục theo chân hắn, chỉ Lâm Tuấn Thiên là rất khó hiểu, quay sang hỏi Trình Khiếu:
- Hắn từ trước tới nay vẫn luôn như vậy… Ừm, độc lập độc hành sao?
Trình Khiếu hơi ngẩn người, hắn gãi gãi đầu, đáp:
- Độc lập độc hành? Không, hẳn phải gọi là điên cuồng một cách biến thái. Hắn từ trước tới nay đều như vậy, không sai. Nhỏ giọng một chút nhé, nếu bị hắn nghe được nhất định sẽ bị trả thù đấy…
- Ách… Tiếng ngươi hình như hơi lớn đấy?
- Á, khụ khụ…
Tạm thời không nhắc đến những nghi hoặc, khó hiểu trong lòng, mọi người theo Sở Hiên tiến vào trong khoang thuyền, vừa mới ngồi ổn định, Sở Hiên đã tự động mở miệng:
- Vừa rồi ta không hề nói nhầm, ý nghĩa hai chữ "vai chính" nhắc đến trong điển tịch tu chân chính là theo nghĩa đen, nhân vật chính độc nhất vô nhị trong tiểu thuyết. Có thể là một người, cũng có thể làm một nhóm người, thậm chí có thể là một quốc gia hoặc một chủng tộc, tóm lại, ý nghĩa của "vai chính" là như vậy.
Vương Hiệp là mẫn cảm nhất với phương diện này, hắn vội vàng lấy mấy cuốn tiểu thuyết huyền ảo mình đang đọc ra, hỏi:
- Là loại "vai chính" trong này à? Cái loại "vai chính" thế nào cũng không giết nổi, cho dù là thế giới bị hủy diệt cũng có thể đổi một thế giới khác để tiếp tục sinh tồn? Không thể nào!
- Tuy không đến mức khoa trương như vậy nhưng giải thích theo ý nghĩa bản thân của từ ngữ… "vai chính" mà điển tịch tu chân nhắc tới chính là như vậy.
Sở Hiên gật đầu đáp.
- Từ rất lâu trước đây ta đã luôn suy nghĩ, Chủ Thân không gian rút cuộc là chế tạo để làm gì, hoặc có thể nói là người chế tạo ra nó rút cuộc là cho nó có công hiệu gì. Đầu tiên, từ những tin tức mà chúng ta đã biết, Chủ Thần không gian được chế tạo nguyên nhân đầu tiên là để sinh ra Thánh nhân hoặc người tu chân mới. Hiện tại khi các lực lượng viễn cổ đã tổn thất toàn bộ, nhóm người chúng ta, hoặc là những người đã trở về không gian hiện thực lúc trước, không cần biết là thực lực như thế nào, cho dù là hoàn toàn đảo lộn cả xã hội loài người, phá hủy tiến hóa khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ cần không hoàn toàn hủy diệt loài người, vậy thì thực lực của nhân loại đều sẽ hoặc ít hoạc nhiều được đề cao. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong Chủ Thần không gian lại cho phép các đội chăn nuôi xuất hiện.
- Tác dụng thứ hai, ta nghĩ chắc là để làm nơi tị nạn. Điểm này chúng ta cũng đã sớm suy đoán ra, đến thời khắc nguy hiểm nhất, loài người đối mặt với sự diệt chủng, Chủ Thần không gian sẽ trở thành nơi tị nạn. Nó cũng chứng minh rằng Thánh nhân cùng ngươi tu chân đã thất bại thảm hại, thật sự không thể chống cự lại kẻ chế tạo cái hộp, đến lúc ấy đường lui duy nhất là chiếc hộp nằm trong hộp này, còn về có thể ngăn cản được kẻ chế tạo cái hộp hay không thì còn phải bàn. Nhưng cho dù thế nào thì đây cũng là tác dụng thứ hai của Chủ Thần không gian.
Trịnh Xá cùng những người còn lại quay sang nhìn nhau, trong mắt mọi người vẫn đầy vẻ khó hiểu, nhưng đã không còn là có nghe mà không có hiểu nữa, nói một cách chính xác hơn là họ cảm nhận được, Sở Hiên nhất định là lại làm chuyện gì cực kỳ ghê gớm, hơn nữa chuyện đó còn chắc chắn có liên quan tới họ.
- Sau đó là khả năng thứ ba… Cái này từ đầu chỉ là suy luận của ta, về sau này mới từ từ được khẳn định. Cho đến lần ta đáng lẽ phải thất bại này thì clone của ngươi lại đột nhiên xuất hiện trong thế giới phim kinh dị này, hơn nữa còn cho ta gợi ý quan trọng, vì thế khả năng thứ ba ta đã càng lúc càng khẳng định, không, đã cơ bản có thể xác định, chúng ta là "vai chính"!
Lần này Sở Hiên cũng không dừng lại nữa, hắn trực tiếp nói luôn:
- Căn cứ định luật thứ hai của nhiệt động lực học, trạng thái vô trật tự của vũ trụ, entropy, ngay từ ban đầu đã không ngừng gia tăng… Ta hình dung một cách đơn giản như thế này, lúc ban đầu, vũ trụ chỉ là một điểm có khối lượng lớn vô hạn, thể tích nhỏ vô hạn, lúc ấy, tất cả mọi thứ đều có trật tự. Theo vụ nổ lớn Big Bang, vật chất, không gian, thời gian được sinh ra, tất cả đều nhanh chóng bành trướng, trạng thái vô trật tự của vũ trụ cũng không ngừng tăng lên, trạng thái hỗn loạn vô trật tự đó được gọi là entropy. Định luật thứ hai của nhiệt động lực học nhận định, loại trạng thái này là không thể đảo ngược, giống như nước nóng phải nguội đi, dây cót phải lỏng ra, muốn đảo ngược trạng thái này nhất định phải truyền thêm năng lượng bên ngoài.
- …Ta tìm thấy vũ khí xác suất nhân quả trong Chủ Thần không gian.
Sở Hiên bỗng búng tay một cái, trên đầu ngón tay hắn xuất hiện ánh sáng cực kỳ sặc sỡ, ánh sáng này chính là màu sắc tỏa ra khi hắn sử dụng vũ khí xác suất nhân quả λ-drive.
- Vũ khí xác suất nhân quả, cũng có thể gọi là vũ khí mang tính triết học, sự suất hiện của loại vũ khí này gần như là đảo lộn cả quan niệm khoa học của ta trong thế giới hiện đại. Mặc dù trong thuyết Tương đối và thuyết Lượng tử đều mơ hồ nhắc đến khả năng xuất hiện loại vũ khí này, nhưng đó chỉ vỏn vẹn là một loại khả năng, đến khi khả năng ấy trở thành hiện thực, vậy thuyết Tương đối và thuyết Lượng tử cũng đồng thời trình bày một sự thật, tương lai có thể thay đổi.
Sở Hiên đưa mắt nhìn mọi người, tất cả đều càng thêm mơ hồ, thậm chí cả Tiêu Hoành Luật, bọn họ đều chẳng có vẻ gì là hiểu hết. Sở Hiên hơi hơi nhíu mày nhưng cũng không ngừng lại, vẫn tiếp tục nói:
- Vũ khí xác suất nhân quả thật sự tồn tại, người sử dụng nói sẽ gặp phải một chuyện... Đó là bị chính vũ trụ bài xích, do entropy trong vũ trụ không ngừng tăng lên, mà vũ khí xác suất nhân quả lại là thứ trái ngược, sự tồn tại của nó hoàn toàn là làm sự vô trật tự không ngừng biến thành có trật tự. Sự thay đổi xuất hiện trên một đoạn thời gian, dưới hiệu ứng cánh bướm[54], vô số đoạn thời gian sau đó sẽ bị thay đổi theo, có điều bản thân thế giới, hoặc có thể nói là bản thân thời gian là tồn tại có quán tính, sau một đoạn thời gian nhất định sẽ sửa đổi lại thay đổi đó, cho đến khi toàn bộ thời gian khôi phục nguyên dạng mới thôi. Trong quá trình đó, người nắm giữ vũ khí xác suất nhân quả sẽ bị vũ trụ và thời gian bài xích, biểu hiện đặc trưng của nó là... Không ngừng gặp xui xẻo.
- Rất nực cười phải không? Ta không thấy đáng cười một chút nào, khi Thánh nhân cùng người tu chân không ngừng tiến bộ, họ cuối cùng cũng nghiên cứu ra được vũ khí xác suất nhân quả, mà hiện tượng này cũng đồng thời được phát hiện. Cho đến khi xác nhận được sự tồn tại của kẻ chế tạo cái hộp, loại bài xích này đã không còn cách nào tránh khỏi, ta nghĩ sự diệt vong của Thánh nhân và người tu chân, có một phần lớn khả năng là vì họ đã lạm dụng vũ khí xác suất nhân quả. Đó là thứ nhất, tiếp theo là đến hai chữ "vai chính" mà ta đã nói, không cần biết là trong tivi, trong sách truyện, trong phim ảnh hay là trong trò chơi, đều phải có thứ gọi là "vai chính", cũng thức là sinh vật xuyên suốt cả tạo vật đó, có được may mắn và kỳ ngộ vô địch. Cùng lúc chế tạo ra vũ khí xác suất nhân quả, Thánh nhân và người tu chân cũng hiểu được sự tồn tại của "vai chính". Không cần biết cái hộp mà chúng ta đang ở là gì, có thể đối với kẻ chế tạo cái hộp, chúng ta chẳng qua chỉ là nhân vật trong một bộ phim, trong một chương trình ti vi, trong một trò chơi, thậm chí là trong một cuốn sách, tất cả chẳng là vấn đề gì, nhưng nếu như chúng là "vai chính" trong chiếc hộp thì sao đây? Cũng giống như nhân vật chính trong tiểu tuyết vậy, vũ khí xác suất nhân quả sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, hai chữ "vai chính" xuất hiện trong điển tịch tu chân cũng sẽ được giải thích… Đây chính là chỗ mà luận điểm thứ ba của ta còn chưa được xác nhận hoàn toàn. Chủ Thần không gian rất có khả năng là nơi tạo ra "vai chính" chỉ cần ngươi biểu hiện đủ tốt, thực lực đủ mạnh, trong vô số thế giới của Chủ Thần không gian, ngươi đều có thể trở thành nhân vật chính. Ta không biết nơi đây và thế giới hiện thực trong hộp của chúng ta có liên hệ như thế nào, nhưng nếu như trong thế giới hiện thực chúng ta cũng có thể trở thành "vai chính"… Vậy thì đối kháng với kẻ chế tạo cái hộp cũng không phải là không có khả năng.
- Vì thế ta liền không ngừng xác nhận xem chúng ta có phải là "vai chính" hay không, hoặc có thể nói là lý luận này của ta có thật sự tồn tại hay không. Trong Independence Day, trong Eragon, trong thế giới phim lần này… Lần này ta đáng lẽ phải thất bại nhưng lại nhận được tin tức cực kỳ quan trọng mà clone chuyển tới. Nếu như thật sự có tồn tại "vai chính" vậy thì Trung Châu đội chúng ta chính là nhân vật chính của bộ tiểu thuyết này! Đương nhiên, chúng ta cũng có thể là đang ở trong phim, trong tivi, trong trò chơi, không thể biết được.
"Vai chính"… Trung Châu đội là "vai chính"?
- Kỳ thật, không chỉ có riêng Trung Châu đội, mỗi người tiến vào Chủ Thần không gian này đều có khả năng trở thành nhân vật chính, chỉ là hiện tại chỉ có ba đội ngũ tiếp cận gần nhất với mục tiêu này, chúng ta, tiểu đội Thiên Thần, tiểu đội Ác Ma, là như vậy phải không? Sở Hiên.
Tiêu Hoành Luật nhíu mày, quay sang hỏi Sở Hiên.
Sở Hiên gật đầu, đáp:
- Đúng thế, ba đội chúng ta đều đã tới gần mục tiêu đó, như vậy ý nghĩa của trận chiến cuối cùng cũng hoàn toàn thay đổi… Đó là trận chiến tranh giành vị trí "vai chính"…
- Được rồi, được rồi, ta thừa nhận ngươi nói rất đúng, chúng ta là "vai chính"… Nhưng như vậy cũng không che giấu được chuyện ngươi làm lần này. Những thứ hư vô đó tạm thời bỏ qua, dù sao thì trận chiến cuối cùng thế nào cũng sẽ phải đối mặt, nhưng bây giờ ngươi đang làm cái gì?
Trịnh Xá có cảm giác mình như đang bị lừa đảo. Nói thật, lý luận "vai chính" hắn chỉ có nghe mà không có hiểu, kể cả đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật thì cũng không hiểu được gì cả. Nhưng có một điểm mà hắn rõ ràng, ít nhất là trong thế giới phim kinh dị lần này, Sở Hiên đẩy Trung Châu đội vào chỗ nguy hiểm. Nếu như theo đúng suy luận của Tiêu Hoành Luật, Trung Châu đội rất có thể sẽ vì thế mà có ngươi chết, chuyện này hắn không thể chấp nhận nổi.
Sở Hiên nhìn Trịnh Xá, hỏi ngược lại:
- Trận chiến cuối cùng… Ngươi nghĩ khả năng chúng ta không chết ai mà mà giành được thắng lợi là bao nhiêu?
- Ách…
Trịnh Xá ngẩn người, không biết nói gì, hắn há miệng mấy lần nhưng rồi lại do dự nuốt ngược vào trong. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng tình hình trận chiến cuối cùng hắn cực kỳ rõ ràng… Trung Châu đội chắc chắn sẽ có người chết, hơn nữa không phải chỉ vỏn vẹn một hai người.
- Tình huống cơ bản là như vậy. Cho đến hiện tại, ba đội ngũ thực lực mạnh nhất trong thế giới luân hồi, tiểu đội luân hồi Ác Ma, tiểu đội luân hồi Thiên Thần, Trung Châu đội chúng ta, cơ bản đều lấy được vật phẩm đột phá hạn chế của Chủ Thần. Chúng ta có hai thứ Đông Hoàng chung và Tạo hóa ngọc điệp, chỉ là hai thứ này tạm thời vẫn chưa thể sử dụng, cứ như vậy, cho dù trận chiến cuối cùng chưa bắt đầu, Trung Châu đội đã ở vào thế yếu rồi.
- Không sai, khi clone của Trịnh Xá xuất hiện, lại thêm hắn không hề nhắc tới chuyện gì có ý nghĩa thực tế, từ lúc ấy ta đã hoài nghi Đông Hải đội chắc chắn là còn hậu chiêu. Cơ bản có thể chia Đông Hải đội thành hai đoạn thời gian, giai đoạn ban đầu bọn họ theo tư duy cố hữu của mình, cướp đoạt tàu biển, liều mạng chạy tới quần đảo Điếu Ngư đài, đây là bản thể của Đông Hải đội. Cho tới khi dự cảm của Tiêu Hoành Luật xuất hiện, Đông Hải đội đã được trí giả chỉ huy, lúc này bọn chúng hẳn là liên lạc được với tiểu đội Thiên Thần, nói cách khác, chờ đợi chúng ta phía trước chính là bố cục của Adam…
- Đúng! Chính là chỗ này! Ta tức giận nhất chính là chỗ này!
Trịnh Xá bỗng kêu lên:
- Nếu đã biết phía trước là bố cục của Adam, vậy sao ngươi còn không nói với mọi người? Hơn nữa còn cắm đầu im ỉm, cứ như vậy để mọi người rơi vào cạm bẫy mà Đông Hải đội đã giăng sẵn sao? Sau đó ngồi nhìn chúng ta có người phải chết…
- Trung Châu đội trong lòng ngươi là thế nào? Mãi mãi nằm dưới đôi cánh của ta và ngươi để nhận bảo vệ? Bởi vì là đồng đội, không muốn họ phải chết cho nên tất cả máu và lửa đều gánh đỡ hộ cho họ? Đội ngũ như thế… Trung Châu đội chúng ta còn thua kém tiểu đội Ác Ma quá xa, một đội ngũ như vậy không có tư cách để đạt tới vị trí mạnh nhất… Cho dù không nói tới bố cục của ta, cuộc chiến lần này ta cũng không định làm gì cả, tình huống cơ bản là như vậy.
- Ngươi…
Trịnh Xá há mồm định nói nhưng vừa mới nói được chữ đầu tiên, Tiêu Hoành Luật đã cản hắn lại.
Tiêu Hoành Luật thở dài nói:
- Không sai, Sở Hiên nói không hề sai, chúng ta đã quá ỷ lại vào hắn, cũng quá ỷ lại vào ngươi. Kỳ thực, Trung Châu đội thật sự rất mạnh, chỉ là nhiều lúc tận đáy lòng chúng ta lại sợ phải giao chiến với tiểu đội Ác Ma. Như vậy không được, sợ hãi, nhưng lại không dám đối mặt, như thế sẽ chỉ mãi mãi sợ hãi mà thôi… Trịnh Xá, tình huống bố cục lần này cực kỳ phức tạp, Sở Hiên làm như vậy đúng là để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng, không có gì để chỉ trích cả. Ngược lại, ta phải mất bao nhiêu thời gian như vậy mới có thể nghĩ thông được tất cả, có thể nói, lần chiến đấu này là ta đã thất trách…
- Vấn đề lần này đã không còn chỉ đơn giản là chúng ta đối mặt với Đông Hải đội nữa, mà là Trung Châu đội chúng ta, tiểu đội Thiên Thần, tiểu đội Ác Ma đọ sức lẫn nhau, vì thế chúng ta nhất định phải thất bại…
Tiểu đội Ác Ma…
- Sở Hiên, điểm nhân quả tích lũy quá chậm, trong những thế giới phim kinh dị như thế này luôn rất khó tích lũy điểm nhân quả.
Tại nơi đóng quân tạm thời của tiểu đội Ác Ma, sau một ngày chiến đấu, mọi người đều tự thả lỏng nghỉ ngơi. Chỗ này là một sườn núi đá bằng phẳng, bốn phía đều rộng rãi trống trải, ngoài phía xa trải đầy thi thể ra thì thật sự không có gì khác lạ.
Một cô gái dung mạo thanh tú, mái tóc đen dài óng mượt đang ngồi cạnh Sở Hiên, nàng mỉm cười nói chuyện với hạng, bộ dạng xảo tiếu thiến hề, vô cùng nhu thuận.
- Ừm…
Sở Hiên ừ hữ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp theo cũng chẳng nói gì nữa.
Chờ một lúc, cô gái sẵng giọng nói:
- Này, Sở Hiên, ta đang nói chuyện với ngươi đấy… Được rồi, đừng đọc tài liệu nữa, số điểm nhân quả này có quan hệ tới bố cục trong trận chiến cuối cùng cơ mà, nếu như quá ít thì không thể để ngươi tùy ý tiêu xài bố cục được đâu…. Dứt khoát lấy nhiều thêm một ít trong thế giới này được không? Ngươi thấy truyền tin tức ra toàn thế giới thì thế nào?
- Cẩn thận không - thời gian đảo ngược.
Sở Hiên vẫn như cũ, không ngẩng đầu lên, vừa xem tài liệu vừa đáp:
- Trong mỗi thế giới không được lấy quá 1000 điểm nhân quả, nếu không sẽ sinh ra thời không đảo ngược. Vận khí tốt xấu không thể dùng tỷ lệ xác suất để tính toán, rất có thể sẽ xuất hiện một số tình huống không thể dự đoán được giết chết ngươi, thậm chí còn liên lụy đến cả đoàn đội. Vì thế cứ theo cách cũ, lần này trở về Chủ Thần không gian, sử dụng điểm thưởng tự mình tới từng thế giới phim kinh dị lần lượt thu hoạch…
Cô gái có chút nũng nịu nói:
- Nhưng làm thế phiền phức lắm, hơn nữa thế giới phim kinh dị này về cơ bản chúng ta cũng sẽ không quay lại nữa, thu thêm một ít điểm nhân quả cũng chẳng có gì xấu mà?
- …Trí tuệ người bình thường…
Sở Hiên khẽ cười lạnh, cũng không nói nửa, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
Cô gái có vẻ rất thất vọng, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói:
- Vậy 1000 điểm nhân quả này thì làm thế nào? Có cần tiếp tục giám thị Trung Châu đội không?
- Không cần nữa, tình hình của bọn chúng ta đã nắm được cơ bản, cẩn thận giữ gìn điểm nhân quả, đến lúc tất yếu có thể cứu ngươi một mạng. Ngươi là người ở vào vị trí nguy hiểm nhất trong đội chúng ta, vật phẩm cấp 2S này có độ nguy hiểm cực cao, hơi không cẩn thận một chút sẽ bị thời không đảo ngược bài xích, đến lúc đó có hối cũng đã muộn…
Sở Hiên cuối cùng cũng ngẩn đầu lên, hắn lãnh đạm nói hai câu rồi lại cúi xuống.
Co gái tựa hồ cũng bị dọa sợ, nàng đưa tay sờ vào trong túi, rồi mới hỏi tiếp:
- Nói như vậy, nhưng tính thực dụng của thứ này không lớn? Sửa chữa nó, không bằng dùng hai chi tiết cấp S để hoán đổi thuộc tính hoặc kỹ năng…
….
- Cái gì có lợi thì cũng sẽ có hại, sức mạnh càng lớn thì hạn chế sử dụng càng lớn, ví dụ như Trịnh Xá, hắn có thể có thực lực như hôm nay, không biết đã phải đổ bao nhiêu công sức… Vật ngươi hoán đổi này thật sự rất mạnh, nếu như sử dụng đến tận cùng, cho dù là đột phá cái hộp này cũng không phải là không thể. Chẳng trách chúng ta lấy được chủ thể của thứ này trong di tích, đã sử dụng lựa chọn khôi phục ở Chủ Thần vẫn không thể có được bản hoàn chỉnh mà còn phải bỏ ra hai chi tiết kịch tình cấp S…. Ta nghĩ lời nhắn lúc đó hẳn là không hề khoa trương, tấm bảng này quả thật là đỉnh cao của vũ khí xác suất nhân quả, khó trách nó lại trở thành ngòi nổ cho trận đại chiến giữa Thánh nhân và người tu chân, Phong Thần bảng…
Nói đến đây, ánh mắt hắn càng lúc càng cuồng nhiệt, có điều cô gái lại cực kỳ thất vọng, bởi vì nàng biết sự cuồng nhiệt đó chỉ vỏn vẹn là với Phong Thần bảng trong túi nàng mà thôi, chẳng có chút xíu liên quan nào đến bản thân nàng.
- Bất quá, đây dù sao cũng không phải bản hoàn chỉnh, hơn nữa hạn chế cũng quá lớn. Vũ khí xác suất nhân quả càng mạnh, hiệu ứng thời không đảo ngược sinh ra lại càng lớn, mục tiêu nghiên cứu chế tạo vũ khí này hẳn là để có thể đối kháng được với kẻ chế tạo cái hộp, khi chế tạo ra được, cả tên gọi cũng được mệnh danh là Phong Thần bảng, hẳn là để phong ấn kẻ chế tạo cái hộp… Có điều, chung quy vẫn có cảm giác hình như thiếu mất cái gì đó, nếu để người bình thường sử dụng thứ này thì chắc chắn phải chết mới đúng… Nhất định là còn manh mối gì đó mà ta chưa tìm ra, manh mối đó rất có thể đang ở trong di sản của chủng tộc da vàng…
Sở Hiên dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cô gái, hơn nửa ngày sau hắn mới thở dài nói.
- Sở Hiên, những chuyện đó bỏ qua, ngươi nói về tình hình Trung Châu đội đi.
Một giọng nói đột nhiên xen vào, La Cam Đạo vẻ mặt lạnh lẽo bước tới. Hắn cũng không khách khí, đặt mông ngồi luôn xuống cạnh Sở Hiên, tiếp đó cứ thế hỏi.
Sở Hiên đưa mắt nhìn hắn nhưng La Cam Đạo cũng không để ý, chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn Sở Hiên. Hơn nửa ngày sau, Sở Hiên mới lên tiếng:
-...Thù hận có thể tăng cường sức mạnh, nhưng nếu vì thù hận mà làm ảnh hưởng đến cả đội thì... Ta sẽ giết ngươi... Trung Châu đội, tiểu đội Thiên Thần, bọn chúng đang đọ sức trong thế giới The Perfect Storm. Thiên Thần đội muốn làm suy yếu Trung Châu đội, còn Trung Châu đối thì chẳng những muốn bảo hộ đội viên không chết mà còn phải bắt sống tinh thần lực khống chế giả của Đông Hải đội. Nhìn qua có vẻ rất khó khăn, nhưng nếu bản chính của ta sử dụng một cách hoàn hảo hoàn cảnh hiện tại của bọn chúng thì Trung Châu đội cũng không phải là không thể toàn thắng, còn tiểu đội Thiên Thần sẽ thua trận này, cộng thêm một Đông Hải đội. Nhưng chuyện đó cũng không đủ để Liên minh Thiên sứ thương cân động cốt, vì thế nếu như bản chính và ta đều suy nghĩ giống nhau, vậy Trung Châu đội...
- Sẽ thất bại. Nếu như Trung Châu đội thật sự coi chúng ta là kẻ địch cuối cùng, hơn nữa còn kiên quyết thực hiện chiến lược Vương đối vương, binh đối binh, để đối phó với sự quấy nhiễu của tiểu đội Thiên Thần, trong thế giới phim kinh dị lần này, ít nhất là nói về đại cục, Trung Châu đội cần phải thất bại!