Vô Độ Nuông Chiều

Chương 29: Ăn uống vui vẻ



- --

" Các anh đi theo tôi, ở kia có một tửu quán trong ngon lắm..."

- " Tửu quán..." Hai người họ nhìn nhau, chắc vị tiểu thư này nghiện phim kiếm hiệp cổ trang đây mà.. Cách dùng từ thật thú vị.Thôi..!!! tốt nhất đừng cho cô ấy xem phim, cô ấy không biết lại đi giết hết mấy diễn viên vai ác thì 10 người như Phương Vỹ cũng khó mà ra mặt bảo vệ cô. Không gì, chỉ là hắn sẽ thấy xấu hổ quá thôi.

- --

Mộng Lâm bước vào " tửu quán = nhà hàng cao cấp kiểu Á ". Cô liền kêu lấy kêu để mấy món trên hình ảnh, miễn bắt mắt là cô cứ kêu.

Thấy hai người kia không chịu ngồi vào ghế cứ đứng đó. Cô bắt buộc họ phải ngồi vào bàn. Không biết vị tiểu thư này dạ dày lớn hay là cô bị dư tiền mà lại kêu lấy kêu để thế kia..

À..!! Tiền thì đừng lo, cô không có một cắt, mà phu quân cô thì có thể mua luôn cái nhà hàng này trong cái búng tay..Món ăn ra tới, Mộng Lâm không động đũa, hai người kia cũng không có phản ứng. Họ không hiểu cô có ý đồ gì..

" Hai người ăn đi..." - " Chúng tôi mời Lưu tiểu thư dùng trước ạ..!! " - " Không..!! Tôi rất đói, nhưng tôi không ăn được, tôi chỉ ăn đồ của Phương Vỹ cho phép thôi..."

Hai người kia lại lần nữa kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Họ còn thêm kinh ngạc khi từ miệng cô thốt lên hai từ " Phương Vỹ " một cách tự nhiên ngọt ngào...

" Ăn đi... xem món nào ngon nói lại với tôi... Các anh nhớ là ghi nhớ món đó nói với Phương Thiếu Gia của các anh rằng tôi thích ăn món đó nhé.. Vì nếu tôi tự nói, chắc chắn món đó sẽ bị anh ta đưa vào danh sách cấm luôn..."

Nghe cô nói xong bọn họ vừa ăn, vừa bị ho sặc sụa, không biết nên cười hay nên khóc trước sự thật tình cởi mở của cô gái trước mắt. Họ cũng là đàn ông, giờ họ mới hiểu, tại sao cô ấy lại được Phương Thiếu gia để cạnh mình.

Vì cô ấy tuy thân thủ cao cường, nhưng lại không chút sát khí..

Đặc biệt là cô ấy lại có một thứ vũ khí sát thương chí mạng đó là sự đáng yêu đến tan chảy cả băng tuyết nơi cô đi qua... Tiểu Bách ngước nhìn chằm chằm cô với một ánh mắt đầy cảm phục. Bắt thấy ánh mắt đó Tiểu Hùng vội ngăn cản ngay. Hắn ta muốn chết ư, ánh mắt cảm phục hay cách nhìn kiểu gì cũng không được nhìn.

Có thể vì một cái nhìn mà mất đi đôi mắt thậm chí mất cả mạng đấy.. Người phụ nữ trước mặt bọn họ là của Bạch Phương Vỹ...

Tên Tiểu Bách sau khi được giáo huấn hiểu ra ngay, hắn thu lại ánh nhìn, rồi cúi đầu ăn cho ý kiến món ăn..

- --

Tại sao Mộng Lâm không ăn mà lại phải chịu đói ngồi nhìn hai vệ sĩ ăn ngon lành thế kia.. Cô không lẽ nghe lời ngoan đến thế. Không có đâu ạ, cô chỉ đơn thuần là sợ trúng độc.

Lần đầu tiên ăn trúng độc ở tương lai này đến giờ, cô đều bị ám ảnh. Cô không thể nhạy bén với chất độc như Phương Vỹ được, nên đành ngậm ngùi mỗi lần nghe hắn nói " thức ăn không có độc " thì cô mới dám bỏ vào miệng.

Và trong khoảng thời gian qua nó đã thành một thói quen ở tương lai của cô.

- --Sau khi cuộc họp kết thúc, giao dịch thành công. Bạch Vương và Phương Vỹ rất hài lòng quay trở về nhà riêng của họ ở thành phố đó.

Về đến nơi thấy Mộng Lâm đã có mặt ở nhà đợi hắn. Phương Vỹ nhìn qua cô một cái rồi cất giọng trầm trầm hỏi:

" Cô chưa ăn cơm sao..." - " Tôi đợi anh..."

Nói xong cô cười tươi vì biết sắp được ăn cơm, cơn đói khi nhìn thấy Phương Vỹ lại cồn cào đến vậy...

" Tôi không đói..."

Câu trả lời lạnh lùng của hắn cắt ngang nụ cười đầy quyến rũ của cô, thay vào đó là ánh mắt đầy sát khí.

" Anh...!!! Không mau ăn cơm, thì đừng trách tôi..." - " Cô thử xem....".

Mộng Lâm tuy rất nóng giận với thái độ khiêu khích bỡn cợt của hắn đối với cô. Nhưng cô biết cô càng ngang ngược thì người thiệt là cô thôi.

- -Mộng Lâm giở mỹ nhân kế, đôi mắt tròn xoe của cô chớp chớp nhìn hắn đầy vẻ đáng thương. Cô ngước nhìn hai vệ sĩ đi chung nhờ họ nói giúp cô. Nhưng họ lúc này lại cúi đầu.. Hic..Cô ngốc quá, cô biết mình đã nhờ nhầm người rồi.

Nét mặt bọn họ biết cô đang muốn họ nói giúp, vì sao cô không ăn cơm, nhưng thật khó cho họ lúc này, vì Bạch Thiếu Gia đang muốn làm khó cô, họ nói giúp vào chẳng khác nào thêm dầu vô lửa, hại luôn cô lẫn họ, nên đành im lặng trước ánh mắt đầy trách móc của cô.

Mộng Lâm thấy hắn đi về phòng, ấm ức đi lủi thủi sau lưng hắn.. Về đến phòng, hắn đóng ầm cửa không cho cô vào theo..

" Hứ..!!! Thái độ này là sao, xem anh bỏ rơi tôi bằng cách nào.."

Cô tuy đói lắm, sức lực mất 50% rồi nhưng đầu óc vẫn còn rất ranh ma.. Cô nhanh chóng vào được phòng hắn dễ dàng, đặt lưng lên giường nghỉ ngơi, lúc này hắn đang trong phòng tắm, nhưng vẫn đón biết được cô gái đang nằm trên giường của hắn rồi.

Hắn bất giác mĩm cười nhẹ. Hôm nay mọi thứ rất thành công, công nghệ hắn chế tạo ra rất được nhiều giới nhà giàu quan tâm giao dịch.

- --

Phương Vỹ bước ra thấy cô gái muốn làm vợ hắn đang ngủ ngon lành mặc dù bụng đói. Nét mặt khi ngủ vô cùng đáng yêu, miệng còn chửi lầm bầm rất nhỏ, hình như là chửi hắn. Phương Vỹ đưa tai lại gần định nghe xem cô chửi gì hắn..

Trong mơ cũng thích chửi rủa hắn thế ư, sao cô không thích sống lâu thế nhở..

Hắn đưa mặt lại gần cô, đột nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng đang nhút nhích của cô.. Phương Vỹ lại muốn môi kề môi. Hắn làm sao thế, hắn bị nghiện hôn đôi môi này rồi. Hắn không thích cảm giác người không có vấn đề về tim mạch, nhưng tim đột nhiên muốn bay khỏi lồng ngực như thế này. Việc này khá khó chịu.

( haha...!!! Bệnh này có bác sĩ giỏi cũng không trị được đâu Bạch Thiếu Gia à.. chỉ có người làm tim anh đập sai nhịp mới có khả năng điều chỉnh nhịp tim cho anh mà thôi...)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.