Vô Địch Ác Ma

Chương 96: Hợp công Lục Khải (4)



Không gian xung quanh dần trở lại như cũ. Phía trước, Trương Khai và Viêm Hạo đã đứng chờ sẵn, thấy Lục Khải xuất hiện, liền lao đến tấn công.

Ngay sau Lục Khải, Diệp Bạch cũng xuất hiện.

Diệp Bạch nhìn về phía Lục Khải, rồi lao đến tấn công. Đối mặt với sự tấn công từ cả hai phía, Lục Khải chỉ ngả người, khiến cho đòn tấn công của cả ba, tự đánh vào nhau.

Xong Lục Khải lộn người, dùng cả hai tay cầm vô song thần kiếm, rồi xác định vị trí của bản thân.

Tiểu tử Trương Khai này, cũng đang ở trong không gian phong ấn của huyết hắc nhãn, vì vậy, chỉ cần tác động một lực đủ mạnh, vào bề mặt rìa không gian, sẽ phá bỏ được không gian phong ấn này, mà khoảng cách của ta đến rìa không gian phong ấn này, cũng không xa.

Nếu không phải kiệt sức, ta chỉ cần chưa đến một giây, cũng đã đến được đó, nhưng bây giờ, tốc độ của ta đã bị giảm rõ rệt, nếu muốn nhanh, e rằng phải dùng đến "đâm xuyên." dù sao cũng chỉ còn cách này.

Nghĩ xong, Lục Khải phóng lên phía trước như một mũi tên.

"Đâm xuyên."

Thấy có chuyện không ổn, Diệp Bạch liền nhảy lên đạp vào vai Viêm Hạo.

"Dương ấn."

"Dương ấn."

Với việc, Viêm Hạo và Diệp Bạch đều có ấn giống nhau, nên cả hai đều bị đẩy ra xa, theo đó, Diệp Bạch nhanh chóng tiếp cận Lục Khải.

Sau khi đã tiếp cận được, Diệp Bạch kết ấn.

"Hủy ấn."

Dương ấn trên cơ thể cả hai cũng biến mất, lực đẩy cũng giảm dần, rồi hoàn toàn biến mất.

Lục Khải không quan tâm đến Diệp Bạch, mà chỉ tăng tốc, phóng nhanh về phía trước.

"Trương Khai, không gian phong ấn này là của ngươi, ngươi hiểu rồi chứ?"

Diệp Bạch lên tiếng nói.

Nghe xong lời này, Trương Khai mới nhớ ra, bao bọc bàn tay bởi một lớp linh lực, rồi đưa ra phía trước.

"Yên tâm đi, ta không để hắn thoát đâu."

Dứt lời, Trương Khai bóp chặt bàn tay, theo đó, không gian xung quanh Lục Khải, cũng bị bẻ cong, rồi bóp chặt lại, khiến Lục Khải không thể di chuyển.

Không ổn rồi, bây giờ, ta chỉ có thể cầm cự thêm vài chiêu nữa, nếu bọn chúng cùng lúc tấn công, e là chỉ có một con đường chết.

Lục Khải lại nhìn về phía trước, rồi tiếp tục suy nghĩ.

Ta cách rìa không gian phong ấn cũng đã không xa, chỉ cần dùng đâm xuyên thêm một lần nữa, chắc chắn có thể đến được, nhất định, không được hấp tấp, phải để bọn chúng lộ sơ hở.

Ngay lúc này, Diệp Bạch cũng đã đuổi kịp, nhìn thấy Lục Khải hiện tại, hắn ta liền bật cười, rồi lên tiếng nói.

"Lục Khải, ông không thoát được đâu."

Nói xong, Diệp Bạch bắt đầu suy nghĩ.

Việc đoạt xác của tên này, có vẻ không thuận lợi, cho dù bây giờ có hạ được hắn, thì ta cũng chỉ có thể lưu trữ vào cây thời gian, dù sao thì, hắn cũng đã kiệt sức, nếu lập tức đoạt xác, thì tu vi của cơ thể hắn ta, cũng bị giảm đáng kể, chưa hết, hắn ta đã kiệt sức, nên cho dù ta có đoạt xác thành công, cũng không làm được gì.

Diệp Bạch thở dài.

Tạm thời cứ giết hắn trước, rồi lưu trữ vào cây thời gian, đến lúc thích hợp thì đem ra sử dụng.

Nghĩ xong, Diệp Bạch tạo bàn tay trái thành nắm đấm, rồi lên tiếng nói.

"Lục Khải, chúng ta kết thúc thôi."

"Ngự âm."

"Trấn dương."

"Giải."

Diệp Bạch nói xong, lao đến phía Lục Khải, vung nắm đấm vào mặt Lục Khải, lượng linh lực khổng lồ được phóng thích ra, khiến Lục Khải bay ra xa, máu văng tung tóe, khuôn mặt ông cũng trở nên biến dị.

Ấy vậy, Lục Khải lại không chút sợ hãi, mà đưa tay lên lau máu trên khuôn mặt.

Cuối cùng, tiểu tử này cũng dính bẫy của ta.

Lục Khải nghĩ xong, xoay người, dùng cả hai tay cầm vô song thần kiếm.

"Đâm xuyên."

Dứt lời, Lục Khải phóng nhanh về phía trước.

Diệp Bạch bấy giờ mới nhận ra bản thân bị lừa, mà hét lên.

"Trương Khai, không được để hắn thoát."

Lúc này, Trương Khai và Viêm Hạo cũng vừa tới nơi, không hiểu chuyện gì mà lên tiếng hỏi.

"Lục Khải, hắn ta đâu rồi?"

Vừa dứt lời, không gian phía trước, đã xuất hiện một lỗ hổng, nhìn lại, Lục Khải đã dùng kiếm đâm vào rìa không gian, tạo ra lỗ hỏng đó.

Lúc này, Trương Khai và Viêm Hạo mới hiểu chuyện, mà tức tốc lao đến chỗ Lục Khải, nhưng bị Diệp Bạch ngăn lại.

"Quá trễ rồi, hắn đã ra được bên ngoài, giờ chỉ cần hắn kích hoạt nghi thức tế đã được chuẩn bị sẵn, sẽ nhanh chóng hồi lại sức lực, đến lúc đó, chúng ta không phải đối thủ của hắn ta, giờ tốt nhất vẫn là nên chạy trước."

Nghe được lời này, cả hai dừng lại, Trương Khai thắc mắc hỏi.

"Sao ngươi biết a?"

Diệp Bạch thở dài, rồi đơn giản đáp.

"Ngươi không quan trọng."

Xong xoay người rời đi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Lục Khải, ông ta nhất định không bỏ qua chuyện này, nhanh chóng thôi, Lục gia sẽ cho người, đến tấn công Trương gia, ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách, để diệt trọn bọn chúng trong một lần, bằng không, khó mà thắng ván cờ này.

Thấy Diệp Bạch rời đi, Trương Khai và Viêm Hạo cũng theo sau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.