Vô Địch Ác Ma

Chương 74: Kiếm vương và kiếm tôn (4)



Lục Khải lại một lần nữa biến mất, Trương Khai cắn răng mà suy nghĩ.

Với sức của ta, phá hủy thần kiếm là điều không thể, chỉ có thể tìm tên Lục Khải thật, rồi tính tiếp.

Thần kiếm phản chiếu, đúng như cái tên của nó, bản thể của người sử dụng, sẽ đứng trên cán thần kiếm, còn thứ xuất hiện ở dưới chỉ là ảo ảnh, phản chiếu lại mọi thứ mà bản thể làm, tuy là ảo ảnh, nhưng vẫn có sức mạnh không khác gì bản thể.

Trương Khai dùng hết tốc lực, nhắm thẳng về phía cán thần kiếm, nhìn thì thấy gần, nhưng đi mãi vẫn chưa tới nơi, vết thương trên cơ thể ngày một nhiều hơn, Trương Khai cắn răng chịu đựng, tiếp tục di chuyển, nhất quyết không dừng lại.

Trương Khai vung kiếm ra, chém thành một đòn cực mạnh.

"Kiếm sát."

Kiếm khí phóng ra, nhắm thẳng về phía trước mà bay đi, Trương Khai xoay người, rồi dùng một lực cực mạnh, phóng thanh kiếm đi, xong lại lộn người, đừng trên thanh kiếm.

Nếu dùng ngự kiếm phi hành, hay ngự không phi hành, đều quá chậm, chỉ có thể dùng cách này.

Phía trước đã có kiếm khí, nên việc bị Lục Khải tấn công từ trước là không thể, Trương Khai nhảy lên, lộn người, dùng hai tay, chống vào thanh kiếm đang bay, rồi nhảy vút lên cao.

Xong lại đưa tay ra, thu kiếm lại, rồi tiếp tục dùng lực ném nó đi, rồi lại như cũ, phóng lên thanh kiếm.

Bỗng nhiên, Trương Khai cảm nhận được thứ gì đó đến gần, bất giác ngã người ra sau, ngay lúc đó, một đòn vừa được chém ra, uy lực vô cùng lớn, bay xẹt qua mặt Trương Khai, chỉ cần chậm một chút, hắn ta đã chết rồi.

Trương Khai bật người dậy, rồi đưa mắt nhìn phía trước, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Ta sắp đến rồi.

Ngay lúc đó, đột nhiên ba ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, bao vây lấy Trương Khai, ba ảo ảnh này không chậm trễ, trực tiếp giáng xuống Trương Khai ba nhát chém uy lực.

Trương Khai nghiêng người cố né đi, nhưng hoàn toàn thất bại, cùng lúc dính cả ba đòn, nhưng vẫn may mắn, những đòn đó đều không trúng vào những chỗ quan trọng, bằng không Trương Khai đã khó mà sống được.

Một thanh kiếm đâm xuyên qua vai trái Trương Khai, một thanh kiếm thì đâm xẹt qua cổ Trương Khai, thanh kiếm cuối cùng, thì đâm vào vai phải Trương Khai.

Trương Khai muốn di chuyển, nhưng đã bị khóa chặt.

Truyền linh lực vào lưỡi kiếm, rồi khi đánh trúng đối phương, thì phát tán số linh lực đó ra, khiến cơ thể đối phương bị hỗn loạn, không thể di chuyển, Lục Khải ông ta thật sự rất mạnh.

Trương Khai không khỏi thầm cảm thán.

Lúc này, một ảo ảnh khác của Lục Khải, lại xuất hiện ngay trên đầu Trương Khai, ảo ảnh đó chuẩn bị đâm thanh kiếm xuống, thì Trương Khai đã thả thanh kiếm trên tay ra, rồi điều khiến nó bay lên trên đầu, chặn lại đòn đó, Trương Khai cắn răng.

Đợi số linh lực này tiêu tan, e là không ít thời gian, trong lúc đó, ta lại không thể di chuyển, để chống lại những đợt tấn công của ông ta, lại càng khó hơn.

Trương Khai chợt nhận ra điều gì đó.

Không xong rồi, do bị linh lực của Lục Khải làm cho hỗn loạn, nên ta cũng không thể dùng linh lực, nếu không thể dùng linh lực, thì ta khó mà sống được, trước sự tấn công của Lục Khải, chưa hết, khí trong cơ thể ta cũng đã, bị Lục Khải làm cho hỗn loạn, bây giờ cũng không thể dùng ngự không phi hành, nếu vậy thì ta sẽ rơi mất.

Nhưng nhìn lại, cơ thể đã bị những ảo ảnh của Lục Khải, dùng kiếm đâm xuyên qua hai vai, giữ chặt không buông, tuy vậy sẽ không bị rơi xuống, nhưng lại phải chịu, một loại cảm giác đau vô cùng, khó mà diễn tả được.

Trương Khai hít một hơi thật sâu, cố điều khiển linh lực và khí đang hỗn loạn, trong cơ thể lại.

Ngay lúc đó, lại một ảo ảnh khác xuất hiện trước mặt Trương Khai, ảo ảnh đó dùng kiếm, đâm thẳng vào bụng Trương Khai, do không phản ứng kịp, Trương Khai đã bị đâm xuyên bụng.

Những ảo ảnh cũng dần tan biến, không còn vật tựa, Trương Khai cũng theo đó mà rơi xuống, với tình cảnh hiện tại, để tập trung ôn hòa linh lực đang hỗn loạn, là điều không thể.

Lục Khải vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tấn công Trương Khai, trên cơ thể hắn, liên tục xuất hiện các vết thương, Trương Khai điều khiển thanh kiếm, bay về phía bản thân, rồi nằm trên thanh kiếm, nhắm hai mắt, cố ôn hòa lại linh lực.

Nhưng Lục Khải cứ liên tục tấn công, làm Trương Khai không tài nào tập trung được.

Sau một lúc khó khăn điều chỉnh lại linh lực, cuối cùng Trương Khai cũng thành công, hắn ta bật dậy khỏi thanh kiếm, rồi thu lại kiếm, cầm gọn trên tay.

Nhìn những vết thương liên tục xuất hiện trên cơ thể, Trương Khai không quan tâm, bẻ bẻ cổ, khởi động lại gân cốt, rồi phóng thẳng lên trên, về phía thần kiếm.

Trương Khai bay sát lưỡi thần kiếm, bỗng lúc này, một ảo ảnh xuất hiện sau lưng Trương Khai, dùng tay đẩy đầu Trương Khai vào lưỡi thần kiếm, máu bắn ra dính vào thần kiếm không ít.

Lưỡi của thần kiếm vô cùng sắc nhọn, gần như có thể cắt đứt mọi thứ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.