Vô Địch Ác Ma

Chương 39: Thủy tổ của nhân loại



Diệp Bạch nhanh chóng thiếp đi, rồi lại tiến vào chiều không gian cao cấp, Diệp Bạch rảo bước về phía trước, đứng trước mặt thời gian tạo hóa hỏi.

"Tại sao ông lại đồng ý giúp ta a?"

Thời gian tạo hóa nghe xong, cười một cái, rồi nhìn lên trên, nhớ lại thứ gì đó.

"Tiểu tử, giờ vẫn chưa phải là lúc ngươi nên biết, tới lúc nhất định ta sẽ nói cho ngươi."

Diệp Bạch tuy tò mò, nhưng cũng không còn cách nào, đành nói lại.

"Được, đến lúc đó, nhớ nói cho ta biết."

Năm trăm nghìn vạn năm trước, tại cội nguồn.

"Oa.. oa.."

Tiếng trẻ con khóc vang lên, một đứa trẻ được sinh ra từ cội nguồn, nó bị bao quanh, bởi vô số thực thể khác, cũng được sinh ra từ cội nguồn, nhưng hình dạng của những thực thể này, rất khác với đứa trẻ ấy.

"Đứa nhỏ này, sao lại mang hình dạng lạ vậy."

Một thực thể lên tiếng, ngay sau đó là vô số âm thanh vang lên.

"Đúng vậy, ta chưa thấy ai như vậy cả."

"Đứa nhỏ này, cũng được sinh ra từ cội nguồn, sao hình dạng lại lạ đến vậy a?"

Một tiếng nói cắt ngang, bầu không khí ồn ào hiện tại.

"Thôi được rồi, hình dạng cũng đâu quan trọng, ta cứ chăm sóc nó như bình thường là được."

Người nói ra câu này là, vũ trụ tạo hóa, thực thể đầu tiên, được sinh ra từ cội nguồn.

"Được, tất cả nghe theo ngươi."

Những thực thể khác đồng loạt đáp, vì với sức của họ cộng lại, hoàn toàn không phải là đối thủ, của thời gian tạo hóa.

Cứ như vậy, mà đứa trẻ ấy được nuôi lớn, bởi các thực thể khác, đứa trẻ này không những mang hình dạng khác lạ, mà thực lực cũng kém xa các thực thể, tuy vậy nó lại được, những thực thể này dạy cho những kĩ năng vô cùng mạnh mẽ, cộng với sự ham học hỏi, chẳng mấy chốc, nó đã có trong người vô số kĩ năng.

Có thể nói, nó là tập hợp của những thực thể khác, chưa hết, nó vô cùng đặt biệt, cơ thể của nó được kết nối với cội nguồn, vì thế mà nó sở hữu lượng linh lực vô hạn.

Thời gian dần trôi, từ một đứa trẻ, bây giờ nó đã lớn, cao ráo, khôi ngô tuấn tú, cơ thể phát triển đầy đủ.

"Ngươi cũng lớn rồi, để bọn ta đặt cho ngươi cái tên."

Nói xong, những thực thể gom lại, bàn bạc, sau một hồi, vũ trụ tạo hóa đi lên, đại diện nói.

"Bọn ta đã bàn bạc với nhau rồi, từ giờ ngươi sẽ tên, vô cực, ngươi có đồng ý không."

Nó suy nghĩ lúc lâu rồi đáp lại.

"Được ta đồng ý."

Thế là giờ nó đã có tên.

Đã có vô số vũ trụ được tạo ra, những vẫn còn một điều, vẫn chưa có sự sống trên những vũ trụ đó, không thể tạo ra những thực thể, rồi cho sống ở, những vũ trụ đó được, vì đơn giản, những thực thể này, chỉ có thể sinh ra từ cội nguồn, và về cơ bản, những thực thể này không có cơ thể, và chỉ có thể sống ở chiều không gian cấp cao.

Nhưng Vô Cực lại khác, có hình dạng, cơ thể, và trên hết, Vô Cực được kết nối với cội nguồn, có vô hạn linh lực, vì thế mà có thể thoải mái tạo ra những bản sao, của bản thân.

Thế là Vô Cực lấy bản thân làm khuôn mẫu, tạo ra các bản sao của mình, rồi thay đổi cấu tạo cơ thể, để tạo ra nữ nhân, rồi đem những bản sao này, thả rải rác ở những vũ trụ, chưa hết, với lượng linh lực vô hạn của mình, Vô Cực đã truyền nó vào những bản sao, và vũ trụ.

Nhưng lúc này, ở cội nguồn, một thực thể khác lại được sinh ra, nó phát triển vô cùng nhanh, sức mạnh vượt trội, nó giống với những thực thể khác, đều không có cơ thể, hình dạng.

Thực thể này, mang trong mình tà niệm, muốn hủy diệt tất cả, đứng trên đỉnh cao, Vô Cực đã cùng các thực thể khác, đánh với nó một trận sinh tử, cuối cùng, thực thể đó đã thua, và phải chạy trốn, trong những dòng thời gian, và trong lúc đuổi theo thực thể đó, Vô Cực đã bị kẹt tại một dòng thời gian.

Do không tìm được, dòng thời gian cũ, Vô Cực chỉ đành sống ở nơi này, ở đó, Vô Cực gặp một người phụ nữ, tên là Diệp Uyển Nghi, cả hai yêu nhau, có một đứa con, do không có họ, nên Vô Cực cho đứa con theo của Diệp Uyển Nghi.

Và đứa nhỏ đó cũng chính là Diệp Bạch, điều này cũng giải thích cho việc, dù ở hạ cấp vũ trụ, nhưng Diệp Bạch lại sở hữu vũ trụ chi thể.

Mặt trời dần ló dạng, ánh nắng xuyên tán cây, Diệp Bạch mệt mỏi, ngồi dậy, từ từ mở mắt ra, vươn vai khởi động lại cơ thể.

"Lâm cô nương, chúng ta đi tiếp thôi."

Nói xong, những mãi vẫn chưa có ai trả lời, Diệp Bạch xoay người qua nhìn, mới thấy Lâm Uyển Đình vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Diệp Bạch tiến đến, lay người Uyển Đình mấy cái, cô cùng dần mở mắt.

"Xin lỗi Diệp tiên nhân, ta có chút mệt nên ngủ quên."

Diệp Bạch nhìn vào hai bàn tay.

Cơ thể ta cũng đã hồi phục khá nhiều, dưỡng thương thêm mấy ngày nữa, có lẽ sẽ khỏi hẳn.

Nghĩ xong, Diệp Bạch đưa tay, kéo Uyển Đình ngồi dậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.