Võ Đạo Đan Tôn

Chương 410: Bí cảnh mở ra (2)



Viễn cổ di tích sao?

Nghĩ tới hành trình sắp tới, Lâm Tiêu ngăn chặn tâm huyết mênh mông trong lòng, lướt vào trong thông đạo.

Vừa tiến vào bên trong, Lâm Tiêu lập tức cảm giác được một mảnh quang mang sáng ngời, thân thể thật nhẹ nhàng rơi vào trạng thái mất trọng lượng, hết thảy đều không thấy rõ, thậm chí tinh thần lực cũng không thể cảm giác, thân hình lâm vào trạng thái đần độn, tựa hồ đang lướt tới với tốc độ thật cao.

Không biết qua bao lâu, trước mắt Lâm Tiêu đột nhiên sáng ngời, thân thể đã hồi phục lại.

- Phanh…

Thân hình từ giữa không trung rơi xuống, Lâm Tiêu đặt mông ngồi dưới đất.

Bất chấp đau đớn, Lâm Tiêu nháy mắt nhảy vọt lên, tay phải đặt lên chiến đao bên hông, ánh mắt nhìn quanh bốn phía tùy thời chuẩn bị ra tay.

Hiện vào trong tầm mắt của hắn là một mảnh sa mạc bình nguyên mênh mông, không trung một mảnh u tối, nham tầng màu đen dưới đất vô cùng cứng rắn, cát xám rơi rụng đầy đất, vô cùng hoang vắng.

- Nơi này là chỗ nào? Hoang nguyên sao?

Lâm Tiêu ngạc nhiên, điều duy nhất mà hắn biết là mình đã không còn ở trong Thiên Mộng chiểu trạch, ngũ sắc thông đạo tựa hồ truyền tống hắn đến một thế giới khác.

Trên hoang nguyên mờ mịt phiêu miểu, chỉ có kình phong ào ào, không còn nhìn thấy được bóng dáng một ai khác.

Lâm Tiêu nhướng mày, nơi này liếc mắt nhìn không thấy cuối, căn bản không biết nên đi về hướng nào, duy nhất đáng được mừng rỡ chính là không thấy có gì nguy hiểm.

Nhưng hắn vừa nảy sinh ý nghĩ này…

Toàn thân lông tơ của hắn đột nhiên dựng đứng lên, tựa hồ như bị con yêu thú đáng sợ nào đó đang đến gần, một cỗ cảm giác nguy hiểm hiện lên, nhưng chung quanh người hắn không nhìn thấy địch nhân!

Theo bản năng, hắn lập tức thi triển Phân Thân Hóa Ảnh quyết, thân thể nổ tung hóa thành ba đạo tàn ảnh bắn ra ngoài.

Mặt đất chấn động, một sinh vật toàn thân nâu đen, thân hình đầy gai nhọn, rộng chừng nắm tay, dài khoảng hai thước, lại giống như loài rắn từ dưới lòng đất chui ra, đem tàn ảnh còn lưu lại của Lâm Tiêu xé thành nát vụn.

Lâm Tiêu xoay người toàn lực chém ra một đao, đao mang sắc bén nháy mắt xé rách không gian, bổ thẳng lên đầu quái vật, đem nó chém bay ra ngoài.

Quái vật vặn vẹo trên mặt đất, lại chui vào dưới đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ hổng chừng nắm tay, sâu không thấy đáy, không biết đi thông nơi nào, trên mặt đất chỉ lưu lại hai gai nhọn bị Lâm Tiêu chém đứt.

Quái vật kia đánh lén thất bại, lập tức chui vào lòng đất bỏ chạy, nhanh tới mức làm người không thể phản ứng.

- Quái vật gì vậy?

Lâm Tiêu thoáng giật mình.

Vừa rồi một kích toàn lực của hắn tuy rằng chưa dùng đao ý, nhưng dù là tứ tinh yêu thú đỉnh phong cũng bị hắn chém ra lỗ thủng, nhưng lại chỉ chặt đứt hai gai nhọn của quái vật, làm hắn không khỏi giật mình.

- Trảm!

Lâm Tiêu lại vung ra một đao.

Đao khí phun trào, sắc bén chém xuống.

Tầng nham thạch màu đen lập tức bạo vỡ, bị đao khí oanh kích lộ ra một huyệt động sâu nửa thước, đường kính một thước.

Lâm Tiêu trợn mắt há hốc mồm.

Một đao hiện tại của hắn đừng nói là chém ra nham thạch bình thường, cho dù là kim thiết cũng bị chém đứt, ở mặt đất bên ngoài một đao chém xuống ít nhất sẽ xuất hiện một hố to đường kính gần mười thước, nhưng ở trong này uy lực chỉ đạt tới một phần mười mà thôi.

Lâm Tiêu cầm lên một khối nham thạch màu đen trên mặt đất.

- Nặng thật!

Khối nham thạch rất nặng, chừng hơn mười cân, chỉ khoảng nắm tay, hiển nhiên mật độ rất cao, khó trách lại cứng rắn như thế.

Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, Lâm Tiêu không khỏi sợ hãi.

Nham thạch màu đen cứng như thế, sinh vật cổ quái vừa rồi thật dễ dàng đào lên một lỗ thủng, có thể thấy được lực phá hoại mạnh bao nhiêu, nếu trước đó hắn không đúng lúc phát giác, cho dù trên người hắn có được Thanh Nguyên Giáp chỉ sợ không chết cũng bị trọng thương.

Đưa mắt nhìn hoang nguyên không có vật gì, Lâm Tiêu nhíu mày.

Hoang nguyên nhìn qua có vẻ như an toàn, kỳ thật đều tràn đầy nguy hiểm, từng bước nguy cơ.

- Phải dùng tinh thần lực.

Không dám khinh thường, Lâm Tiêu đem tinh thần lực khuếch tán.

- Cái gì?

Hắn lập tức chấn động, ở bên ngoài tinh thần lực của hắn có thể cảm giác ít nhất trong phạm vi hơn ngàn thước, thậm chí là động tĩnh vài dặm, nhưng ở trong này chỉ có phạm vi trăm thước, còn không đủ một phần mười.

Trong hoang nguyên tựa hồ có lực lượng thần bí có thể làm suy yếu tinh thần lực võ giả.

Bởi vậy thay vì dùng tinh thần lực dọ thám, còn không bằng dùng mắt của mình suy đoán, ít nhất có thể nhìn được vài dặm xa xa.

Càng làm cho Lâm Tiêu kinh hãi chính là, mặt đất không biết do loại tài liệu nào tạo thành, có tác dụng gây trở ngại thật lớn cho tinh thần lực, Lâm Tiêu phóng xuất tinh thần lực chỉ dọ thám được phạm vi hơn một thước dưới lòng đất.

Phạm vi một thước có thể dò xét được cái gì? Con quái vật kia có tốc độ nhanh như chớp, nếu thật sự dựa vào tinh thần lực tra xét, chỉ sợ chờ khi mình cảm giác được thì cũng đã bị nó xuyên thấu!

- Nếu như vậy chẳng phải tinh thần lực của mình bị suy yếu rất lớn sao?

Lâm Tiêu nhíu mày khoát tay.

Hưu hưu hưu…

Ba mảnh Ô Nguyên Toa bắn ra, nhưng phạm vi chỉ trong vòng trăm thước, uy lực hạ thấp xuống một phần mười.

- Xem ra sử dụng tinh thần lực ở trong này vốn không có bao nhiêu tác dụng.

Lâm Tiêu lắc đầu, nhưng vẫn không có vẻ uể oải, trong Thiên Mộng bí cảnh đủ loại tình huống phát sinh, nếu oán trời trách đất cuối cùng xui xẻo vẫn là chính mình.

- Nơi này không thấy được biên giới, trước chọn lựa thử một hướng đi tới, cuối cùng cũng gặp phải thứ gì đó đi.

Lâm Tiêu ổn định tâm tình, bay về một hướng.

Duy nhất làm cho Lâm Tiêu thấy may mắn chính là thiên địa nguyên khí nơi đây khá tinh thuần, thậm chí còn nhiều hơn Hiên Dật quận thành, Cửu Chuyển huyền công của hắn cần tiêu hao thật nhiều nguyên lực, nhưng ở nơi này không cần lo ngại, bởi vì có đầy đủ thiên địa nguyên khí bổ sung.

- Ân?

Phi hành thời gian chừng một nén nhang, Lâm Tiêu đột nhiên chứng kiến dưới mặt đất mọc một đóa hoa màu đen, theo gió lay động, tản ra nguyên khí ba động dày đặc.

Khẽ vươn tay, hắn hái xuống đóa hoa màu đen kia.

Đóa hoa cỡ lòng bàn tay, bên trên có một ít đạo ti tuyến kim sắc bí ẩn, thoạt nhìn có vẻ cao quý cùng thần kỳ.

- Lại là Hắc Diên hoa.

Lâm Tiêu vui vẻ, Hắc Diên hoa là linh dược ngũ giai, cho dù ở trong ngũ giai cũng thật sang quý. Hoàn cảnh sinh trưởng thật tồi tệ, rất thưa thớt, bởi vậy một gốc giá trị ba trăm vạn lượng, mà ở bên ngoài tân tân khổ khổ mới tìm được, nhưng ở nơi này ngẫu nhiên lại nhìn thấy.

Toàn bộ tài sản trên người Lâm Tiêu cộng lại chỉ khoảng hơn ngàn vạn lượng, đạt được một gốc Hắc Diên hoa, giống như chiếm được một phần ba tài sản của chính hắn.

- Ai cũng nói trong Thiên Mộng bí cảnh nguy hiểm trùng điệp, nhưng bảo vật đông đảo, quả nhiên danh bất hư truyền.

Thu Hắc Diên hoa vào trong Thương Long Tí, Lâm Tiêu tiếp tục đi tới.

Bay thêm chừng nửa khắc thời gian.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.