Từ chỗ sâu trong chiến trường Cổ Tộc kia, chợt truyền ra một cỗ Hỏa Diễm Chi Lực cực kỳ khủng bố.
Ngao ô!
Ngay sau đó, phảng phất có viễn cổ mãnh thú nào đó phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, một cỗ khí tức bá đạo hồng hoang từ rất xa truyền lại mà đến. Cỗ khí tức này thật đáng sợ, lại làm cho tâm thần tất cả vương giả bao gồm cả Lâm Tiêu đều phải chấn động run lên một cái.
Đó là cái gì vậy?
Lâm Tiêu rõ ràng cảm nhận được, Hỏa Diễm Chi Lực truyền đến trước âm thanh gầm rống thật lớn kia, khiến cho tứ đại Thiên Hỏa trong đầu Lâm Tiêu đều là bị chấn động, phảng phất như chúng cảm nhận được khí tức đồng loại gì đó. Có điều đối với cỗ khí tức này, tứ đại Thiên Hỏa trong đầu Lâm Tiêu lại tỏ ra có một chút sợ hãi.
Hỏa Diễm Chi Lực lại khiến cho tứ đại Thiên Hỏa đều phải sợ hãi, chẳng lẽ ở chỗ sâu trong chiến trường Cổ Tộc này có Thiên Hỏa nào đó cực kỳ đáng sợ ?
Ở chỗ sâu trong chiến trường Cổ Tộc này, những cơn dao động tới nhanh, đi cũng nhanh. Hỏa Diễm Chi Lực chỉ nặng nề va chạm cùng khí tức bá đạo hồng hoang một phen, lại chợt trở về yên lặng.
Tuy nhiên cơ hồ các cường giả trên nửa chiến trường Cổ Tộc trong nháy mắt này đều cảm nhận được cỗ lực lượng đó.
Trên bầu trời, Văn Dược Vương đang tìm kiếm Lâm Tiêu ngẩng phắt đầu lên, mặt lộ vẻ vẻ kích động:
- Thật là khí tức Hỏa Diễm khủng khiếp, chẳng lẽ là Thiên Hỏa? Vận số Văn Dược Vương ta cũng thật tốt quá đi.
Không nghĩ tới ngoài Lâm Tiêu ra, ở trong chiến trường Cổ Tộc này còn một loại Thiên Hỏa khác nữa. Cho dù sẽ được một loại nào thì Văn Dược Vương hắn đều lúc nào cũng có thể sẵn sàng đột phá .
Vô Song Vương đứng ở một bên cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra sáng ngời:
- Lực lượng khủng bố, lại khiến cho ta cũng cảm thấy một tia sợ hãi. Đó là tồn tại cấp bậc Sinh Tử Tam Trọng sao? Nhưng tựa hồ cũng không giống như thế.
Mà ở trong một khe núi sâu cách Lâm Tiêu bọn họ xa hơn , một người mặc áo bào đen bóng đi lại trong khe núi đen sì. Nơi này có những làn sương mù đen tuyền tràn ngập, vô cùng âm u lạnh lẽo. Đúng là một chốn cấm địa cực kỳ khủng bố trong chiến trường Cổ Tộc, Tuyệt Âm Cốc.
Đột nhiên, mặt đất nứt toác ra, có một bóng ma quỷ dị màu đen thoát ra. Bóng ma màu đen như độc xà, trước tiên hóa thành một hình dáng quái thú mơ hồ, há mồm định cắn người mặc Hắc bào .
Người mặc Hắc bào mặt không chút thay đổi, trong nháy mắt bóng ma màu đen xông tới đột nhiên trở tay đánh ra một chưởng .
Bịch một tiếng, bóng ma màu đen Bán Thú Hình phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết , thân hình bị nổ tung , để lại một viên tinh thạch màu đen .
Bán Thú Hình Âm Sát Thú.
Nếu như để cho Vô Song Vương thấy một màn như vậy, nhất định lão sẽ thất kinh. Tuyệt Âm Cốc là một cấm địa cực kỳ khủng bố trong chiến trường Cổ Tộc . Cho dù là vương giả Nhị Trọng đỉnh phong cũng rất ít dám xông vào, đúng là bởi vì trong đó có Âm Sát Thú.
Âm Sát Thú lấy Thú Hình Âm Sát Thú là mạnh nhất, Bán Thú Hình Âm Sát Thú kế tiếp. Bình thường Âm Sát Thú chính là một đám bóng ma, không có hình thái cụ thể. Luận chiến lực, Âm Sát Thú bình thường liền tương đương với vương giả Sinh Tử Nhị Trọng đỉnh phong, Bán Thú Hình Âm Sát Thú đủ để chống lại vương giả Nhị Trọng đỉnh phong cường đại nhất, mà so với hắn cũng không hề yếu hơn. Còn về phần Thú Hình Âm Sát Thú, chỉ có vương giả Sinh Tử Tam Trọng mới có thể đối kháng, ở dưới Sinh Tử Tam Trọng thì không có địch thủ. Ngay cả mười đại vương giả đỉnh cao Nhân Minh Thành liên thủ đều không phải đối thủ.
Mà hiện tại con vật vừa xông tới hiển nhiên chính là Bán Thú Hình Âm Sát Thú. Dẫu mạnh như Vô Song Vương, cũng chỉ có thể tránh lui. Tuy nhiên ở trước mặt bóng người màu đen này, lại bị một chưởng chụp vỡ vụn. Đối phương đến tột cùng là nhân vật nào ?
Một chưởng chụp chết Bán Thú Hình Âm Sát Thú, người mặc Hắc bào ngẩng đầu nhìn về phía dao động truyền đến, lẩm bẩm nói:
- Một cỗ áp lực Yêu Tộc cực kỳ khủng bố , vẫn còn có một đạo khí tức Hỏa Diễm cực kì đáng sợ , chẳng lẽ là vị trấn thủ Yêu Tộc nào đó đi tới chiến trường Cổ Tộc?
Ở một chỗ bí ẩn sâu trong chiến trường Cổ Tộc .
Vài bóng người toàn thân bao trùm trong áo choàng đen, tựa hồ là cường giả đang bố trí thứ gì gì đó, cũng bị cỗ lực lượng quỷ dị này hấp dẫn mà ngẩng đầu lên.
- Lực lượng thật quỷ dị, tựa hồ là từ phương hướng trung tâm chiến trường. Chẳng lẽ nơi đó xảy ra biến cố gì đó? Có lẽ có báu vật gì đó xuất thế, dẫn đến các cường giả đại chiến?
Một người trong đó nói ồm ồm , âm thanh khàn khàn, trong ánh mắt có biến động khác thường.
- Bố Tạp, đừng để ý nhiều như vậy, chăm chú hoàn thành nhiệm vụ Đại Tế Ti bố trí.
Một người tựa hồ là dẫn đầu không khỏi quát lên.
- Biết rồi.
Bố Tạp cúi đầu, có hơi sợ hãi đối với người cầm đầu.
- Lần này đây, là một cơ hội cho tộc ta quật khởi. Cho dù ở trong chiến trường Cổ Tộc có xảy ra cái gì, điều ta muốn làm, chính là hoàn thành nhiệm vụ do Đại Tế Ti bố trí, rõ ràng chưa?
Người cầm đầu liếc nhìn mấy người còn lại chung quanh , âm thanh hung ác.
- Vâng .
Mấy người còn lại cung kính đáp, động tác trên tay cũng vẫn không ngừng.
Người cầm đầu nhìn về phía dao động truyền đến:
- Nơi ấy tựa hồ là chỗ năm đó có vài vị đại chí cường của các chủng tộc đại chiến. Vốn đã yên lặng rất nhiều năm, không nghĩ tới lại bùng phát ra động tĩnh như thế. Như vậy cũng tốt, có thể thu hút nhiều cường giả Nhân tộc và Yêu Tộc chạy lại đây. Kế hoạch của Thần Điện cũng có thể áp dụng tốt hơn .
Người cầm đầu lẩm bẩm tự nói, ánh mắt dưới áo choàng vô cùng nóng bỏng.
Cùng lúc đó, ở trong chiến trường Cổ Tộc vẫn còn lại rất nhiều cao thủ Yêu Vương, Nhân Vương rèn luyện cũng đều cảm giác được cỗ khí tức này. Họ đều nhìn về phía uy áp truyền tới, đôi mắt ai nấy đều bừng sáng.
Bọn họ không để ý nguy hiểm tánh mạng, đi tới chiến trường Cổ Tộc này, chính là để tìm kiếm cơ may kỳ ngộ. Mà một tia động tĩnh vừa rồi kia, có lẽ chính là điềm báo kỳ ngộ nào đó, trong lòng không ít người đều nổi lên sóng gió.
Ở vùng đất trung tâm biển hài cốt, Lâm Tiêu đã sớm phục hồi tinh thần lại.
Thu hồi không gian Giới Chỉ và hộ giáp của Cổ Luân Vương xong, Lâm Tiêu bay xuống phía dưới về chỗ Không Linh Vương đang hấp hối.
- Lâm Tiêu, ngươi tốt nhất để cho ta rời khỏi đây, bằng không lửa giận của Vô Không Môn chúng ta, không phải ngươi có thể thừa nhận.
Qua thời gian dài như vậy, Không Linh Vương đã khôi phục một chút sức lực. Lão kinh sợ quát lên. Không ngờ đối phương ngay cả Cổ Luân Vương đều dám giết , như vậy giết chết lão cũng khỏi phải bàn. Nếu như muốn giữ được mạng sống, Không Linh Vương chỉ có gửi gắm hy vọng vào uy danh của Vô Không Môn, khiến cho Lâm Tiêu buông tha lão.