Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1170: Không ai địch nổi (2)



- Không ngờ là tuyệt chiêu của Lâm Tiêu mạnh hơn.

Trong người xem truyền ra kinh hô.

Phù một tiếng.

Long Trượng Vương ngạc nhiên bay ra ngoài, áo giáp phòng ngự nơi ngực cũng không biết là loại phòng ngự Vương binh nào, vậy mà không chút nào tổn hại, nhưng lực lượng khủng bố vẫn thông qua khe hộ giáp, trùng kích thân thể Long Trượng Vương, lực lượng kinh khủng kia dù cho đã được áo giáp phòng ngự yếu bớt, vẫn đơn giản làm vỡ nát xương ngực và nội tạng của Long Trượng Vương, khiến hắn há mồm phun ra mảng lớn mảnh vỡ nội tạng, thân thể được áo giáp bọc vào phảng phất một kiện đồ sứ vỡ tan, hiện đầy vết rạn.

- Long Trượng Vương. . .

Mà lúc này, Bạo Châm Vương và Kim Phiến Vương mới vừa đánh tan được Kính Tượng Phân Thân có ba thành chiến lực của Lâm Tiêu.

- Giết.

Hai người kinh sợ hét lớn một tiếng, không dám có chút giữ lại, điên cuồng đánh tới Lâm Tiêu, bọn hắn một cho rằng trong lúc giao phong với Long Trượng Vương Lâm Tiêu cũng đã trọng thương.

- Đến phiên ngươi, Phong Chi Vô Ảnh.

Lâm Tiêu đặt mục tiêu thứ hai ở trên người Bạo Châm Vương, chém ra một đao, hư không phía trước lặng yên hiện lên một tia chấn động, 'Rầm Ào Ào' một tiếng, hư không bên cạnh Bạo Châm Vương tất cả đều nát bấy, không gian mảnh vỡ rậm rạp chằng chịt trải qua áp súc cực độ hóa thành vòi rồng lưỡi đao, điên cuồng cắt lên thân thể Bạo Châm Vương, khiến trên người nàng xuất hiện vô số miệng vết thương, máu tươi giàn giụa, phai mờ sinh cơ.

- Ah.

Trong tiếng gào thét thống khổ, sinh mạng chi lực trong thân thể Bạo Châm Vương nhanh chóng bị phai mờ.

- Đáng giận.

Kim Phiến Vương lúc này rốt cuộc không thể bảo trì tỉnh táo nữa, bá, cây quạt màu vàng mở ra, ánh sáng chói lọi màu vàng vô biên dâng lên.

- Liên tiếp thi triển sát chiêu, ta cũng không tin ngươi còn dư lực tiếp được tuyệt chiêu tất sát của ta.

- Thiên Tuyệt Kim Ảnh.

Xuy xuy Xùy~~, trong chốc lát, quang nhận màu vàng sắc bén từ trong quạt bắn ra, từ bốn phương tám hướng cuốn tới Lâm Tiêu, mỗi một đạo quang nhận đều khủng bố đến cực điểm, ẩn chứa Kim chi áo nghĩa cực kỳ cường đại, ở phương diện dung hợp Kim chi áo nghĩa ít nhất đạt đến tám phần, uy lực mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Kim Phiến Vương không tin, Lâm Tiêu sau khi không ngừng thi triển ra tuyệt chiêu còn có thể ngăn trở tuyệt chiêu của mình.

Tuyệt chiêu sở dĩ gọi là tuyệt chiêu, chính là vì cần tiêu hao đại lượng Chân Nguyên, áo nghĩa, tinh thần và khí huyết, chỉ có một chiêu ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần mới có thể xưng là tuyệt chiêu, mà tuyệt chiêu, quyết không có khả năng thi triển liên tiếp được.

Kim Phiến Vương suy đoán rất đúng, sau Lôi chi Tài Quyết là Phong Chi Vô Ảnh, quả thật đã tiêu hao đại lượng tinh khí thần của Lâm Tiêu, nhưng tuyệt chiêu của Lâm Tiêu, không chỉ có chỉ có áo nghĩa đao quyết cường đại...

- Tam Muội Chân Hỏa, đi.

Trong đầu Tam đại Thiên Hỏa xoay tròn, không biết chuyện gì, Tam Muội Chân Hỏa do tam đại Thiên Hỏa dung hợp đã xuất hiện trên tay phải Lâm Tiêu, một ngón tay điểm ra, Tam Muội Chân Hỏa mờ ảo phảng phất một đạo lưu tinh, bỗng nhiên đụng vào quang nhận màu vàng đầy trời.

- Đây là cái gì?

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Kim Phiến Vương, một tiếng ầm vang, Thiên băng Địa liệt, hỏa diễm khủng bố đột nhiên bộc phát ra, lực lượng cường đại thôn phệ cùng một chỗ, lập tức bao lấy Kim Phiến Vương vào trong.

Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, Cửu U Huyền Tâm Diễm, Tam đại Thiên Hỏa này trong khoảng thời gian bị Lâm Tiêu hấp thu vẫn không ngừng khôi phục lực lượng bổn nguyên, cho dù không dung hợp, chúng với tư cách Thiên Hỏa đều đủ để đối kháng bất kỳ một Vương giả bình thường nào, mà sau khi kết hợp, uy lực càng được phát huy đến đỉnh điểm..

Hỏa diễm vô tận đến nhanh, đi cũng nhanh, trong chớp mắt, hỏa diễm đầy trời biến mất, Kim Phiến Vương toàn thân cháy đen, linh hồn bị thương toàn thân bốc lên khói đen, chật vật từ phía trên ngã xuống.

Trong hư không, Lâm Tiêu ngạo nghễ đứng thẳng, giống như Chiến Thần.

Ở quanh thân hắn, tam đại Vương giả nhị trọng đỉnh phong Long Trượng Vương, Bạo Châm Vương, Kim Phiến Vương không ai bì nổi, lại có bộ dáng chật vật không chịu nổi, sinh mệnh chi lực trên người phù phiếm, toàn thân vết thương chồng chất, đã hoàn toàn mất đi năng lực tái chiến.

Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

- Không ngờ là Lâm Tiêu của Đế quốc Võ Linh thắng.

Không biết qua bao lâu, trong đám người mới có người hồi thần lại, phát ra thanh âm khiếp sợ.

- Thật là đáng sợ, dùng lực lượng một người đánh bại tam đại Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong Long Trượng Vương, thực lực kẻ này thật kinh thế hãi tục.

- Đế quốc Võ Linh lúc nào xuất hiện Vương giả khủng bố như vậy thế? Theo ta được biết, Võ Vương, Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng mạnh nhất Đế quốc Võ Linh cũng chỉ là năng lực phòng ngự và sinh tồn đáng sợ thôi.

- Lúc trước ta còn tưởng rằng hắn đang nói mạnh miệng, không nghĩ tới thật sự đánh bại bọn người Long Trượng Vương.

- Theo ta thấy, thực lực Lâm Tiêu này đủ để xếp vào hàng ngũ thập đại Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong thành Nhân Minh chúng ta.

Tiếng xôn xao đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không rất nhiều phủ đệ, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, trước khi chiến đấu bắt đầu, bọn hắn căn bản không nghĩ tới Lâm Tiêu lại thật sự có thể đánh bại đám Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong như Long Trượng Vương.

Mà kích động nhất vẫn là đám Cửu Long Vương, nguyên một đám thần sắc kích động, sắc mặt đỏ lên.

- Ba vị, hiện giờ các ngươi còn lời gì muốn nói nữa không.

Trên phía chân trời, Lâm Tiêu thần sắc lạnh lùng, cúi đầu nhìn qua ba người Long Trượng Vương chật vật, thanh âm lạnh như băng.

Ba người Long Trượng Vương che ngực, ánh mắt oán độc nhìn qua Lâm Tiêu:

- Tiểu tử, có gan ngươi cứ giết chúng ta, nếu không chuyện sẽ không xong đâu.

- Giết các ngươi, ta sợ làm bẩn tay ta, lưu lại bồi thường rồi mau cút đi.

Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

- Hãy đợi đấy.

Bọn người Long Trượng Vương không cam lòng từ trong không gian giới chỉ lấy ra cực phẩm nguyên thạch, nguyên một đám chật vật không chịu nổi rời đi, lúc rời đi, ba người còn oán độc nhìn bọn người Lâm Tiêu, trong mắt tràn đầy sát cơ.

Trong mắt Lâm Tiêu lóe lên lãnh mang, trong nội tâm lạnh lùng nói:

- Lần này tha cho các ngươi, nhưng nếu như ba người các ngươi còn không biết điều thì đừng trách Lâm Tiêu ta tâm ngoan thủ lạt.

Ở thành Nhân Minh tuyệt đối nghiêm cấm giết chóc, đừng nói là hắn, coi như là Vương giả Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng ngang nhiên đánh chết Vương giả khác cũng sẽ lọt vào chế tài, nhưng đến bên ngoài thành Nhân Minh lại không có nhiều quy củ như vậy, đối phương chịu thua còn may, nếu không chịu thua còn đùa nghịch thủ đoạn gì đó, Lâm Tiêu hắn cũng không phải hạng người nhân từ.

Lâm Tiêu trải qua nhiều chuyện như vậy hiểu rất rõ, trong thế giới tàn khốc mạnh được yếu thua này quá mức nhân từ nương tay, chỉ sẽ mang đến cho mình tổn thương.

- Chư vị, từ hôm nay trở đi, phủ đệ Đế quốc Võ Linh ta không còn là nơi ai muốn chiếm cũng được nữa, vừa rồi chỉ là chút cảnh cáo, nếu như về sau lại để ta phát hiện ra vấn đề như vậy nữa thì không chỉ đơn giản là bồi thường đâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.