Sau khi ra khỏi cửa ra, cả nhà Mục Nhan nhận được sự đón tiếp nồng hậu của các fan hâm mộ ở bên ngoài.
Vài fan hâm mộ kích động không kiềm được mà hô tên của Diệp Hoài Cẩn khi nhìn thấy anh.
Đương nhiên là cả Mục Nhan và cặp sinh ba nữa.
Vì thế khi Mục Nhan nghe thấy tên mình trong tiếng hò của fan hâm mộ, cô không khỏi sững người một lát.
Nhưng trong tình huống ấy, Mục Nhan cũng nở nụ cười với các fan hâm mộ mà chẳng ngần ngại gì.
Cặp sinh ba có biểu hiện giống hệt Mục Nhan, lúc nghe thấy tiếng gọi mình chúng còn nhìn về phía âm thanh ấy, sau đó vẫy tay chào.
Kết quả là tạo ra một hồi âm thanh ầm ĩ trong sân bay.
Sự nồng nhiệt của các fan hâm mộ cũng thu hút sự chú ý của hành khách xung quanh rồi sau đó họ cũng đến góp vui.
Kết quả là người vây quanh ngày một đông.
Ngay lúc ấy, có vài fan hâm mộ hơi điên cuồng muốn tiến lại nắm tay gia đình Diệp Hoài Cẩn.
May mắn thay khi gia đình Diệp Hoài Cẩn vừa đi ra thì Hướng Thiên chờ đợi bên ngoài đã phái vệ sĩ vây quanh gia đình anh, thế nên các fan này đúng lúc bị chặn lại.
Đồng thời, các phóng viên cũng nắm bắt thời cơ theo bước chân của gia đình Diệp Hoài Cẩn để hỏi han.
“Ảnh đế Diệp, có phải lần này anh đến Phúc Châu là để đích thân đón vợ con mình không?”
“Ảnh đế Diệp, chẳng lẽ đến một ngày mà anh cũng không chờ đợi nổi sao?”
“Hay là vì xảy ra chuyện gì nên anh cố tình đến?”
“…”
Các phóng viên cứ hỏi hết câu này tới câu khác.
Diệp Hoài Cẩn vốn dĩ không muốn trả lời nhưng sau khi nghe câu “xảy ra chuyện gì nên anh cố tình đến”, lông mày không khỏi nhíu lại.
Là nghệ sĩ thường tiếp xúc với phóng viên nên đương nhiên Diệp Hoài Cẩn có thể hiểu ý trong lời nói của phóng viên lúc họ đưa ra câu hỏi.
Cùng là một chuyện nhưng từ góc khác nhau, ngữ điệu khác nhau thì khi hỏi ra sẽ có hiệu quả khác.
Cũng như vấn đề anh vừa nghe thấy rõ ràng là có ác ý.
Nhưng mà lúc Diệp Hoài Cẩn để ý thì không thể tìm ra phóng viên đã đưa ra câu hỏi này nữa rồi.
Diệp Hoài Cẩn đã nhạy bén nhận ra gì đó.
Sau đó anh đưa mắt ra hiệu với Hướng Thiên bên cạnh.
Hướng Thiên hiểu ý, vội vã chặn trước người Diệp Hoài Cẩn rồi nói xin lỗi với các phóng viên: “Xin lỗi, họ vừa ghi hình chương trình xong, tinh thần hơi mệt mỏi không thích hợp để phỏng vấn. Nếu như có chuyện gì, chúng tôi sẽ mở họp báo, xin lỗi.”
Hướng Thiên nói như vậy, các phóng viên xung quanh cũng không gặng hỏi nữa.
Nhân cơ hội này, Diệp Hoài Cẩn bảo vệ Mục Nhan và cặp sinh ba tăng tốc rồi nhanh chóng ra khỏi sân bay, lên xe đang đợi ở bên ngoài.
Sau khi lên xe, Diệp Hoài Cẩn nói với Hướng Thiên: “Anh để ý tình hình trên mạng gần đây, tôi thấy không ổn rồi đấy.”
“Ừ, được.” Nghe dặn dò của Diệp Hoài Cẩn, Hướng Thiên lập tức đồng ý với vẻ nghiêm túc.
Có thể nói Diệp Hoài Cẩn còn có độ nhạy bén với “nguy hiểm” hơn nhiều so với người đại diện của anh, trước đây mấy lần đều là Diệp Hoài Cẩn nhận ra nên họ chuẩn bị từ trước.
Vì thế thái độ của Hướng Thiên rất nghiêm túc với lời nhắc nhở của Diệp Hoài Cẩn.
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sau khi hai người kết thúc, Mục Nhan dùng ánh mắt ra hiệu với Diệp Hoài Cẩn là có chuyện gì thế?
Diệp Hoài Cẩn nhận được ánh mắt ấy bèn nắm tay cô rồi lắc đầu: “Không sao hết, anh chỉ bảo Hướng Thiên phòng trước mà thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy Diệp Hoài Cẩn không muốn nói nhiều thì Mục Nhan cũng không hỏi thêm, dù sao thì chuyện chưa xảy ra, nếu như xảy ra rồi Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ giấu cô thôi.
Lúc ấy, ở một bên khác, sau khi gia đình Diệp Hoài Cẩn rời đi không lâu, Sở Hoa cũng xách đồ đạc đi ra.
Hải Dương đang đợi ở ngoài vừa nhìn là thấy Sở Hoa, anh ta nhanh chóng chạy đến đón.
“Anh là Sở Hoa nhỉ! Tôi là người đại diện của Mục Nhan, Hải Dương.” Hải Dương tự giới thiệu, tiện tay đón lấy đồ của Sở Hoa.
“Xin chào.” Sở Hoa cũng gật đầu với Hải Dương.
“Vậy bây giờ chúng ta đi nhé!” Hải Dương nói tiếp.
Sau khi Sở Hoa gật đầu, hai người đi ra khỏi sân bay.
Ngay lúc ấy, Chu Vãn cũng đúng lúc đang cùng người đại diện đi ra từ cửa ra sân bay.
Có một vài người sau khi thấy Chu Vãn cũng nhanh chóng chạy đến, rõ là Chu Vãn thầm lặng đi nên fan hâm mộ tại sân bay không nhiều, họ đi qua vẫn xin chữ ký được!
Quả nhiên là vì lần này Chu Vãn ăn mặc đơn giản ra ngoài nên khi đối diện với các fan hâm mộ chạy đến, thái độ chụp ảnh ký tên cho fan rất tốt, tạo ra một loạt tiếng hò reo.
Cho dù là vậy, bước chân rời đi của Chu Vãn và người đại diện của mình chưa từng chậm lại, ngược lại còn nhanh chân hơn ngày thường.
Chẳng mấy chốc cũng ra khỏi sân bay.
Trong lúc Chu Vãn đang đợi trợ lý lái xe tới ở ngoài sân bay, cô ta nhìn thấy bóng người của Hải Dương.
Vẻ mặt cô ta bất giác cứng đờ.
Lúc Chu Vãn nhìn Hải Dương, đương nhiên cũng thấy bóng của Sở Hoa.
Người đàn ông bên cạnh Hải Dương là ai thế?
Nghệ sĩ mới của anh ta à?
Nhìn dáng vẻ điển trai và khí chất đặc biệt của đối phương, Chu Vãn lấy điện thoại ra chụp lại.
Hành động của Chu Vãn rất nhanh chóng, cả quá trình chỉ có mấy giây nên cũng chẳng ai để ý tới hành động của cô ta.
Sau khi nhìn thấy Hải Dương lái xe rời đi cùng người đàn ông bên cạnh anh ta, Chu Vãn mới thu hồi tầm mắt.
Chẳng mấy chốc, xe cũng tới.
Vừa lên xe, Chu Vãn đã ném chiếc điện thoại trong tay mình vào tay người đại diện: “Xem người đàn ông bên cạnh Hải Dương là ai thế? Có phải nghệ sĩ mới của anh ta không.”
Thế nên thật sự là Hải Dương lại bắt đầu leo lên dưới sự hỗ trợ của Diệp Hoài Cẩn à?
Nghĩ vậy, Chu Vãn không khỏi bắt đầu thấy lo lắng trong lòng.
“Được.” Người đại diện đồng ý, nhìn vẻ mặt khó chịu của Chu Vãn thì anh ta càng thêm tò mò. Rốt cuộc là Hải Dương nắm điểm yếu gì của Chu Vãn trong tay mới khiến Chu Vãn dứt mãi không buông như thế?
Ở một bên khác, cả nhà Mục Nhan đã về đến nhà.
Mới vừa xuống xe, Mục Nhan đã bảo Diệp Hoài Cẩn gọi điện thoại cho Hải Dương xem họ đến đâu rồi.
Cô nghĩ rằng nếu cô gọi thì cái tên đàn ông hẹp hòi Diệp Hoài Cẩn này sẽ ghen tuông mất, thôi thì chi bằng trao quyền chủ động vào tay Diệp Hoài Cẩn đi.
Diệp Hoài Cẩn thật sự thấy hài lòng về thái độ này của Mục Nhan, anh đích thân gọi điện cho Sở Hoa với tâm trạng cực kỳ tốt.
Hướng Thiên thấy cảnh này, khóe môi không khỏi co giật.
Một người chịu đánh, một người chịu đòn, hai người này đúng là trời sinh một cặp.
Chỉ là những người nhìn như họ thấy hơi xót ruột một chút.
Sau khi giao nhiệm vụ gọi điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan dắt cặp sinh ba vào nhà.
Vào lúc này, bước chân của ba cậu nhóc cực kỳ vui vẻ, chúng chạy thẳng vào nhà, miệng vẫn không quên gọi các cục cưng của chúng là Max, Bánh Đậu và Tiểu Bạch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vẫn chưa vào cửa, ba cậu nhóc đã gọi tên chúng nó.
Thính giác của ba bé lông xù cũng rất thính, nghe thấy âm thanh gọi tên của ba cậu nhóc bèn sủa vang trong phòng.
“Gâu gâu gâu…”
“À ú à ú…”
Rất nhanh sau khi vào nhà, ba cậu nhóc nhìn thấy các bé lắm lông của mình.
Thấy vậy, Tiểu Ngô đang trông ba bé lắm lông nhanh chóng bỏ xích trên người chúng ra.
Các bé lông xù ngay lập tức chạy về phía Mục Nhan và cặp sinh ba.
Lúc ấy, Mục Nhan nhớ tới một câu nói thịnh hành liên quan tới vật nuôi trên mạng.
Nếu không nuôi chó, bạn sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được niềm vui lúc chúng chạy về phía bạn.
Mục Nhan nhìn ba bé lông xù và thật sự cảm nhận được.
Lúc đang suy nghĩ, ba bé lông xù đã càng ngày càng tới gần rồi.
Ban đầu Mục Nhan còn tưởng mỗi đứa sẽ chạy vào lòng ba đứa nhóc nhưng không ngờ rằng lúc chúng sắp bổ vào lòng ba đứa nhóc thì lại di chuyển về phía Mục Nhan, sau đó sủa ầm ĩ cạnh chân cô.
Mục Nhan nghe rõ được sự tủi thân của chúng nó qua tiếng sủa.
Thấy vậy, Mục Nhan nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Mục Nhan vừa ngồi xổm xuống, ba bé lông xù nhanh chóng giơ vuốt lên muốn trèo vào lòng Mục Nhan.
“Sao thế?” Mục Nhan xoa đầu chúng nó, ân cần hỏi.
“Gâu gâu gâu~”
“Ư ử… ư ử”
“Gâu gâu gâu”
Ba bé lông xù sủa lên như một bản giao hưởng.
Khi ấy, Mục Nhan tỏ ra rằng cô không nghe lầm, ba bé lông xù này thật sự đang cảm thấy tủi thân.
Nhưng mà tủi thân từ đâu ra?
Trong giây lát Mục Nhan chưa hiểu lắm.
Bấy giờ, Tiểu Ngô đi đến, sau đó nói với Mục Nhan: “Chị Mục, hai hôm nay em cứ cho chúng nó ra khỏi phòng là chúng nó chạy thẳng vào nhà bếp, nhưng mà em không dám cho chúng nó ăn gì khác ngoài thức ăn cho chó cả. Em nghĩ rằng có phải chúng nó muốn ăn đồ chị nấu không?”
Tiểu Ngô là người thường xuyên đến ăn chực cùng Hướng Thiên nên cũng biết Mục Nhan có đích thân chuẩn bị đồ ăn cho ba bé lông xù kết hợp với hành động cứ đến giờ ăn cơm là chúng nó chạy vào nhà bếp nên cậu ta cũng đoán ra được suy nghĩ của chúng nó.
Mục Nhan nghe vậy thì hiểu ra ngay.
Bình thường lúc ở nhà cô đều sẽ chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng nó, mấy hôm nay cô không ở nhà, có lẽ chúng nó không được ăn nên bây giờ than vãn với cô.
Thấy bộ dạng tủi thân cạnh chân mình của ba bé lông xù, Mục Nhan không nhịn được cười.
Ai nói đây là bộ ba ngốc thế, không phải thông minh phết đây à?
Nghĩ vậy, Mục Nhan xoa đầu ba bé lông xù: “Được rồi, tao nấu đồ ăn cho tụi mày nhé.”
Nói rồi cô đứng dậy đi vào bếp, ba bé lông xù lon ton theo sau Mục Nhan, cả đường cứ sủa gâu gâu, âm thanh có vẻ đã trở nên vui vẻ hơn.
Đúng vậy, chúng nó vẫn nhớ căn bếp là nơi Mục Nhan nấu đồ ăn ngon cho chúng nó đây!
Còn vào lúc này, ba anh em Diệp Vũ Thánh thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Vừa rồi chúng không nghe và nhìn nhầm chứ?
Một là thú cưng của chúng tạo phản bổ vào lòng mẹ.
Hai là thú cưng của chúng cướp mẹ của chúng rồi.
Ba là thú cưng của chúng cướp đồ ăn mẹ chúng nấu.
Ba cậu nhóc nhìn nhau, ngay lập tức chạy nhanh vào phòng bếp rồi gào lên.
“Mẹ ơi, mẹ nấu cho bọn con trước đi!”
Huhuhu~ Trước đây mẹ đều nấu cho chúng trước mà, bây giờ chúng không được cưng chiều nữa rồi sao?