Theo tiết tấu nhạc đệm, âm thanh non nớt dễ thương của cặp sinh ba đã truyền qua micro rồi truyền đi khắp hội trường của buổi hòa nhạc.
Khiến các fan đều cảm thấy không thể tin nổi.
Cặp sinh ba mới sáu tuổi thôi đấy!
Hát chuẩn như thế này đúng là đỉnh quá.
Nếu không phải chúng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy thì chỉ còn một khả năng.
Đó là cặp sinh ba chính là fan siêu cấp của Giang Bắc và Vệ Nam, thuộc như thể đã hát bài hát của họ vô số lần rồi vậy.
Vậy nên fan nhí mà hai người Giang Bắc và Vệ Nam nói vừa nãy chắc chắn không phải là giả.
Lại có fan nghĩ đến tập sắp tới của “Vòng quanh thế giới”, đúng là có hai người Giang Bắc Vệ Nam và cặp sinh ba cùng quay, nói không chừng chương trình cũng đã tìm hiểu rồi.
Chỉ là vừa nghĩ đến việc thần tượng của cặp sinh ba là Giang Bắc và Vệ Nam, các fan ở hiện trường lại cảm thấy càng hăng máu hơn, cũng cảm thấy dường như mối quan hệ giữa họ với cặp sinh ba lại gần thêm một chút.
Tại hiện trường sớm đã có fan cầm điện thoại quay ngay khi bộ ba cất tiếng hát, giơ đến mỏi cả tay cũng không nỡ hạ xuống.
Đây chắc chắn là một thời khắc đáng nhớ.
Đợi concert kết thúc, nhất định sẽ đăng video này lên Weibo, chắc chắn có thể thu hút nhiều sự chú ý.
Rất nhiều người cũng có suy nghĩ này.
Nói tóm lại, sau khi cặp sinh ba bắt đầu hát, hội trường lại lần nữa rộ lên.
Lúc này, Mục Nhan cũng cầm điện thoại quay cảnh trên sân khấu.
Vì khoảng cách của họ đủ gần, nên toàn cảnh trên sân khấu bây giờ đều được quay lại một cách rõ ràng.
Nhìn ba cậu nhóc nghiêm túc hát trên sân khấu, Mục Nhan thật sự thấy tự hào về chúng.
Không chỉ vì chúng hát hay, mà còn vì ở trong một hội trường đông đúc như thế này, chúng vẫn có thể bình tĩnh cất tiếng hát.
Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng biểu hiện rất tốt.
“Để anh quay nốt cho.” Nhìn Mục Nhan đã giơ tay lên rất lâu, Diệp Hoài Cẩn đưa tay ra nhận lấy điện thoại từ tay Mục Nhan.
Thấy vậy, Mục Nhan cũng không cố chấp, cô không nhìn điện thoại nữa, mà ôm lấy cánh tay còn lại của Diệp Hoài Cẩn, nhìn cặp sinh ba biểu diễn trên sân khấu.
Lúc này, Sở Hoa đang đứng một bên nhìn cảnh này, anh ta đã cảm nhận một cách chân chính thế nào là cảm giác của một người ngoài.
Dù anh ta lớn lên cùng Mục Nhan từ nhỏ, nhưng Mục Nhan chưa từng có một chút tình cảm nào với anh ta.
Ban đầu anh ta còn cho rằng mình có cơ hội, chẳng qua là vì anh ta chưa kịp làm gì thì Mục Nhan đã thành đôi với Diệp Hoài Cẩn.
Vậy nên anh ta mãi chưa buông bỏ được, trong lòng vẫn cứ nghĩ ngợi mãi.
Cho đến gần đây, anh ta nhìn thấy những bức ảnh liên quan đến gia đình ấm áp của Diệp Hoài Cẩn được lan truyền trên mạng.
Dường như mỗi bức ảnh được truyền ra đều đang chứng minh hạnh phúc của gia đình họ.
Đối với anh ta mà nói, những bức ảnh đó lúc nào cũng nhắc nhở anh ta một sự thật.
Anh ta và Mục Nhan là không thể nào! Hoàn toàn không có khả năng! Nói cách khác, là chưa từng có khả năng.
Vậy nên, anh ta mới tham gia quay chương trình với Mục Nhan.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, từ hôm quay chương trình cho đến nay, anh ta càng lúc càng hiểu rõ.
Tự giày vò mình như thế bao lâu nay, anh ta cũng nên từ bỏ rồi.
Khi nghĩ đến hai chữ “buông bỏ”, đột nhiên Sở Hoa cảm thấy gánh nặng trong lòng mình đã biến mất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cũng đến lúc nên rời đi rồi.
Tìm cơ hội quay về thủ đô thôi!
Nghĩ vậy, Sở Hoa không nhìn đôi vợ chồng đang tình cảm Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan nữa, ánh mắt anh ta đặt vào cặp sinh ba.
Bây giờ ở đây, người khiến anh ta quan tâm chỉ còn lại ba cậu nhóc thôi.
Mấy cục bột nhỏ mềm mại dễ thương, thật sự có thể khiến người ta mềm lòng.
Đúng là càng lúc anh ta càng thích chúng rồi.
Ừm, để lần sau chúng đến thủ đô, chắc chắn anh ta sẽ tặng chúng một món quà mà chúng thích.
Trong khi mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng của mình, màn hợp ca của cặp sinh ba và Giang Bắc Vệ Nam đã kết thúc.
Sau khi họ hát xong những nốt cuối cùng, toàn hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt kèm theo những tiếng “encore”*.
(*) encore: tiếng hô của khán giả yêu cầu nghệ sĩ/người biểu diễn trình diễn lại tiết mục hoặc trình diễn thêm tiết mục khác.
Họ vẫn muốn nghe thêm bài nữa!
Lúc này, nhìn những chiếc lightstick trong tay khán giả đang vẫy vẫy dưới sân khấu, trên gương mặt khán giả còn là vẻ phấn khích, cặp sinh ba vẫn đang đỏ bừng mặt, cũng còn đang thở nhẹ. Hát một bài hát đối với chúng mà nói đúng là một gánh nặng mệt mỏi.
Nhưng chút mệt mỏi này chẳng là gì so với niềm hạnh phúc của chúng ngay lúc này.
“Khán giả bên dưới nhiệt tình như vậy, tôi cũng thấy hơi ghen tị đấy, xem ra sức hấp dẫn của tôi và Vệ Nam đúng là không bằng cặp sinh ba đáng yêu của chúng ta, các bạn nói xem có phải vậy không?” Giang Bắc cầm micro khuấy động không khí tại hiện trường.
Cậu vừa dứt lời, các fan ở hiện trường đã đáp lại một tiếng “đúng” không hề khách sáo.
“Các bạn như thế làm tôi buồn đấy.” Giọng Giang Bắc trầm xuống một chút.
Mọi người bên dưới cười ầm lên.
Không ngờ Giang Bắc lại giỏi khuấy động không khí đến vậy, đúng là vượt ngoài mong đợi.
Nhưng đây lại là một bất ngờ với người hâm mộ.
“Được rồi, nếu mọi người muốn nghe ba cậu nhóc đáng yêu của chúng tôi hát một bài nữa, thì tôi sẽ giúp mọi người hỏi mấy em ấy vậy.” Giang Bắc cười nói.
Sau khi nói xong, cậu hướng micro về phía cặp sinh ba.
“Vũ Thánh, Vũ Triết, Vũ Hành, các em có muốn hát một bài nữa không?” Giang Bắc nhẹ giọng hỏi.
Ba cậu nhóc nghe vậy, vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: “Không hát nữa ạ.”
“Sao lại không hát nữa?”
“Mệt ạ.”
“Hát một bài là đủ rồi ạ.”
“Đúng, một bài là đủ rồi ạ.”
Ba cậu nhóc nói liên tiếp, nhưng đều có chung một ý: từ chối.
Hát một bài cho đỡ ghiền là đủ rồi, hát thêm bài nữa, cổ họng chúng sẽ đau đấy.
“Nếu các em mệt rồi thì xuống nghỉ ngơi nhé!” Giang Bắc quan tâm.
Ba cậu nhóc vừa nghe vậy thì lập tức vui mừng ra mặt, chúng vội vội vàng vàng xuống sân khấu.
Nhìn bóng dáng của chúng, Giang Bắc không khỏi cười cười.
Lúc này ống kính cũng chuyển động theo bóng dáng nhỏ nhắn của chúng, hình ảnh chiếu lên màn hình lớn cũng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Mấy em bé đúng là đáng yêu chết đi được!
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thích.
Có điều con đường xuống sân khấu dù có dài thì đi cũng hết.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba cậu nhóc đã thuận lợi xuống khỏi sân khấu.
Vừa xuống khỏi sân khấu, ba cậu nhóc đã vội vội vàng vàng lao vào lòng Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
“Bố mẹ ơi, bọn con đã hợp ca với anh Giang Bắc và anh Vệ Nam đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Còn hát hết một bài đấy!”
“Hát thì cũng hơi mệt, nhưng cũng may không cần hát bài nữa, không thì mệt chết mất.”
Ba cậu nhóc thi nhau nói, trong giọng điệu có chút phấn khích, mặc dù trong lời nói của Diệp Vũ Hành có chút phàn nàn, nhưng cũng không giấu được niềm vui trong từng câu nói.
“Ừm, các con thể hiện rất tốt, mẹ rất tự hào về các con, hát hay lắm!” Mục Nhan nhéo nhéo má chúng rồi cười cười khen ngợi.
Ba cậu nhóc vốn đang rất vui mừng, nhưng vừa nghe thế lại xấu hổ, chúng vùi đầu vào ngực Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, bày ra vẻ mặt ngại ngùng.
Lúc này, Giang Bắc và Vệ Nam trên sân khấu đã bắt đầu chuẩn bị cho bài hát cuối cùng.
Trong chốc lát, ba cậu nhóc đã quên xấu hổ, chúng vội đứng dậy, cầm lightstick tiếp tục quẩy.
Chúng muốn cổ vũ thần tượng của mình hết mức có thể.
Nhìn ba cậu nhóc hâm mộ Giang Bắc và Vệ Nam, Diệp Hoài Cẩn thấy hơi ghen tị.
Ba cậu nhóc này chưa từng nhìn anh như thế đâu!
Ánh mắt của Mục Nhan vừa lướt qua đã bắt gặp vẻ mặt này của Diệp Hoài Cẩn, cô không nhịn được cười thầm rồi lắc lắc đầu.
Diệp Hoài Cẩn này, đúng là chúa ghen tuông.
Mục Nhan mỉm cười nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào người Sở Hoa đang đứng bên cạnh.
Cô cũng chú ý đến việc tối nay Sở Hoa im lặng khác thường, lúc này anh ta cũng đang nhìn về phía trước, có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó.
Ánh mắt Mục Nhan chợt trở nên lo lắng.
Dường như nhận ra ánh mắt của Mục Nhan, Sở Hoa cũng nhìn về phía cô. Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Mục Nhan, Sở Hoa ngây người một chút, sau đó anh ta lắc đầu cười, khẽ nhếch đôi môi mỏng, chậm rãi nói một câu: “Anh không sao”.
Âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được, nhưng nhìn khẩu hình của anh ta thì vẫn có thể hiểu được.
Thấy vậy, Mục Nhan gật gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Sở Hoa nhìn thấy hết thảy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi ấm áp.
Mặc dù họ không thể thành đôi, nhưng Mục Nhan vẫn là người em gái đã lớn lên cùng anh ta, mà trong lòng Mục Nhan, anh ta cũng là một người anh trai cùng nhau trưởng thành, mối quan hệ này không dễ cắt đứt.
Em gái!
Sau này cô chính là em gái!
Sở Hoa âm thầm nói với chính mình.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau, khi bài hát cuối cùng kết thúc, các fan bắt đầu rời khỏi concert một cách có trật tự.
Về phần cặp sinh ba, sau khi vào hậu trường tạm biệt Giang Bắc và Vệ Nam, chúng cũng ngoan ngoãn theo Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan về nhà.
Cả đám người cứ thế trở về nhà.
Vừa về đến nhà, Sở Hoa còn chưa kịp nói với Mục Nhan chuyện rời đi, Diệp Hoài Cẩn đã đi nghe điện thoại.
Là Hướng Thiên gọi.
“Hoài Cẩn, bên chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” nói địa điểm lần này hơi phức tạp, nên ngày mai mọi người sẽ khởi hành, cậu có tiện không?”
“Tiện, không vấn đề gì.” Diệp Hoài Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, dù gì gần đây anh cũng không có việc gì, đi sớm một ngày cũng không sao.
“Vậy tôi trả lời tổ chương trình nhé.” Nói xong, Hướng Thiên cúp điện thoại.
Nhưng lúc này, khi nghe những tiếng “tút tút” trong điện thoại, Diệp Hoài Cẩn lại không khỏi suy nghĩ.
Giây sau, vẻ mặt anh đột nhiên cứng đờ.
Nếu ngày mai anh và cặp sinh ba đi quay “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, vậy Sở Hoa vẫn đang ở nhà với Mục Nhan.