Nét vẻ và nét điêu khắc đều sống động như thật, Dụ Lâm Hải chỉ ngắm thôi cũng cảm thấy một bài thơ Mộc Lan mà ai cũng thích đã hiện lên trong đầu.
Anh ngắm cô gái tinh tế linh động trên ngọc, không rời mắt.
“Thế nào?”, nhà sưu tầm nhìn vẻ mặt của Dụ Lâm Hải, cười nói: “Có phải bị kỹ thuật cao siêu của bậc thầy Ngọc Tâm làm chấn hãi rồi không?”
“Đúng vậy”, Dụ Lâm Hải gật đầu công nhận: “Không biết tại sao, Mộc Lan trên hình này vô cùng quen thuộc, rất giống với một cô gái mà tôi quen”.
“Ồ, vậy sao?”, nhà sưu tầm trêu chọc nói: “Chắc không phải người trong lòng cậu chứ?”
Dụ Lâm Hải ngẩn người, cười không nói gì.
Anh thở dài trong lòng: e là anh bị điên rồi, nhìn ai cũng cảm thấy giống Nam Mẫn.
Cầm tượng điêu khắc ngọc đó lên, dưới chân đế còn có hai hàng chữ nhỏ, là một câu thơ cổ: “Núi có cây, cây có cành. Lòng yêu thích người, người nào có hay”.
Kiểu chữ rất đặc biệt, có lẽ là nét khắc bia thời Ngụy.
Ngón tay Dụ Lâm Hải vuốt nhẹ hai hàng chữ này, chỉ cảm thấy vô cùng quen, bỗng nhiên, trong đầu chợt nhớ ra điều gì, anh sờ người, lấy ra con dấu hoa hồng luôn mang theo bên người.
Đặt tượng khắc ngọc và con dấu ở cạnh nhau, kiểu chữ giống hệt nhau, tuyệt đối là do một người làm!
Dụ Lâm Hải chấn hãi: Quả nhiên là cô ấy!
“Là cô ấy!”
Dụ Lâm Hải đột ngột bật dậy, làm nhà sưu tầm sợ giật mình.
Ông ta kinh ngạc chẳng kém gì Dụ Lâm Hải, nhìn sang Hà Chiếu với ánh mắt nghi hoặc: “Tổng giám đốc Dụ bị làm sao vậy?”
Hà Chiếu thầm nói: Động kinh rồi.
Nhưng anh ta nhát gan, không dám nói.
Trên thực tế từ sau khi ông chủ ly hôn, thì thường xuyên động kinh, trước đây là một tổng giám đốc lạnh lùng thái sơn có đè đỉnh đầu thì mặt cũng không biến sắc, bây giờ lại động một tý là chấn kinh, anh ta làm trợ lý cũng quen dần rồi.
Mà trong đó có không thiếu công lao của bà chủ cũ Nam Mẫn.
Dụ Lâm Hải không kịp giải thích với họ, không đợi được vén vải của tác phẩm bên cạnh.
Tác phẩm này có phong cách hoàn toàn khác với tác phẩm vừa nãy, nhưng vẫn khéo léo tinh tế, thu hút ánh nhìn.
Vén vải lên, bệnh nghề nghiệp của nhà sưu tầm phát tác, không nhịn được giới thiệu với họ.
“Tác phẩm này của bậc thầy Ngọc Tâm có thể nói là kỳ tích được làm từ vật liệu thừa, tác phẩm này ấy à, tên là ‘Mưa bụi Giang Nam’, vật liệu là từ một phần thừa của vòng tay Thanh Hoa, vốn là miếng ngọc bỏ đi, nhưng bậc thầy Ngọc Tâm lại biến nó thành vật báu, nhìn thấy vẻ đẹp ý cảnh vốn có của miếng ngọc Thanh Hoa, điêu khắc thêm một chút, biến nó thành Giang Nam thủy mặc dưới màn mưa bụi.