“Muốn nói gì thì cứ nói một cách vui vẻ, đừng để chị giống như nặn kem đánh răng. Em muốn quỳ như vậy cả một đêm sao
?”
Nam Lâm cúi thấp đầu, đáp một tiếng vâng, sau đó nói thẳng với Nam Mẫn.
“Ba năm trước, sau khi chị mất tích không lâu, chú hai đến nhà tìm bố em, hình như hai người vì phân chia không đều chút lợi ích nào đó mà cãi nhau rùm beng ở phòng sách…”
Tối hôm đó trời mưa rất lớn, còn nổi gió to, đánh xào xạt vào song cửa sổ.
Mấy đêm liền Nam Lâm đều ngủ không ngon giấc, mắt luôn sưng vù, trên chân quấn vải xô, đi bộ cũng không được nhanh nhẹn.
Ngày mai sẽ là tang lễ của chị cả Nam Mẫn, mà từ đầu đến cuối cô ấy không muốn tin, một người tốt như vậy mà không còn nữa, ngã xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Nghe nói vùng núi kia thường xuyên có bầy chó sói qua lại, cảnh sát suy đoán thi thể chắc là bị chó sói tha đi, vì kiểm tra đến mấy đến mấy miếng vải và vết máu, sau khi xét nghiệm DNA thì chứng thực đó chính là của Nam Mẫn.
Nam Lâm không dám tin cũng không muốn tin, cô ấy gần như lật tìm khắp núi rừng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Cuối cùng rộp máu ở khắp chân dẫn đến vết thương nhiễm trùng lên cơ sốt cao, cô ấy bất tỉnh ngất trong rừng núi.
Mà thi thể Nam Mẫn còn chưa tìm thấy, bố cô ấy, còn có cả chú hai liền bắt đầu gấp gáp tổ chức tang lễ cho Nam Mẫn, phân chia tài sản bác cả để lại.
“Em đã nhường chức chủ tịch tập đoàn cho anh rồi, anh lại còn muốn độc chiếm khu vườn Hoa Hồng, dựa vào cái gì? Anh hai, đồ tốt không thể để một mình anh chiếm được, anh có hơi quá tham lam rồi đấy!”
Nam Ninh Trúc vỗ bàn, nhất quyết không đồng ý.
Nam Ninh Bách ra vẻ: “Chú ba, một phần cố gắng một phần thu hoạch, trong chuyện anh cả chị dâu tôi tốn sức nhiều nhất, phía Nam Mẫn cũng là công sức của con gái Nam Nhã của tôi, theo lý mà nói chúng tôi giành được nhiều hơn. Tôi cho rằng thứ mà chú có được bây giờ đã đủ rồi”.
“Bây giờ anh muốn qua cầu rút ván? Sao em không ra tay chứ? Xe của anh cả chúng ta nếu không phải em liều chết động tay chân vào đó, chuyện này có thể thành không?”
Nam Ninh Bách khinh miệt cười: “Chú tưởng rằng chỉ dựa vào chú táy máy tay chân vào xe là được sao? Anh cả và chị dâu đều là người tinh tường, là tôi mua chuộc lái xe của bọn họ, sắp xếp một bên gây tai nạn mới tạo thành kết cục không thể xoay chuyển được, người bỏ tiền là tôi, người mạo hiểm cũng là tôi, lẽ ra tôi là người được lợi lớn nhất”.
“Được, nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không giành với anh. Khu vườn Hoa Hồng đó tôi không ở đâu, tôi sợ chết đi được”.
Nam Ninh Trúc chấp nhận, lại đưa ra điều kiện: “Mấy thứ khác tôi không quan tâm, nhưng anh phải giao truyền thông Nam Tinh cho tôi quản lý, tôi khá am hiểu về mảng này, hồi trước tôi cũng có bảo anh cả cho tôi một chức phó tổng hay gì đó, anh ta cứ nhất quyết không chịu! Nếu không tôi cũng không đi đến bước đường này…”