Nhưng vẫn thành công hủy hợp đồng, đó cũng là một trong không nhiều án lệ mà nghệ sĩ có thể thắng kiện công ty quản lý.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Là rất ít nhúng tay, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng có ngoại lệ”.
Tư Đạc nghe vậy, đôi mày kiếm nhíu chặt: “Phí thuê luật sư của luật sư Trình không rẻ, số tiền lớn này thì cô cứ nhớ kỹ, chắc chắn tôi sẽ kiếm lại trả cho cô”.
“Còn tạm, người một nhà, giá hữu nghị”.
Nam Mẫn tỏ thái độ không quan tâm lắm mà xua xua tay, cô lại nhìn về phía Thư Anh: “Cô Thư Anh, cô có thể cầm hợp đồng về xem, suy nghĩ lại thật kỹ càng. Tôi có thể nói rõ với cô, bây giờ Nam Tinh và Tinh Vực đã như nước với lửa, Lí Long Thăng không chết thì là tôi bại. Chiếc thuyền Tinh Vực này sắp chìm rồi, cô rời đi bây giờ là tốt nhất, miễn cho bị Lí Long Thăng kéo xuống nước”.
“Tôi nghĩ tôi có thể đoán được băn khoăn của cô”.
Nam Mẫn ngừng chốc lát, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Thư Anh, cô không chút hoang mang nói: “Tôi đã cho người theo dõi bên chỗ bố nuôi cô rồi, chỉ cần ông ta có động tĩnh, chúng tôi có thể tống ông ta vào tù bất cứ lúc nào, cho ngồi rục xương trong đó mười hay tám năm gì đấy. Không cần đánh đổi cả đời mình vì một kẻ cặn bã”.
Giọng nói của cô bình tĩnh, không có oán giận, cũng không xót thương, càng không có thương hại, chỉ là đang trần thuật một sự thật, nhưng như vậy lại khiến Thư Anh cực kỳ rung động.
Thư Anh cắn chặt bờ môi, toàn thân đều đang run rẩy, Hạ Thâm nhíu chặt mày: “Tiểu Thư”.
Anh ta đỡ lấy Thư Anh, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta, lúc này giống như toàn bộ linh hồn bị rút đi, chỉ còn lại thân xác.
Hạ Thâm không ngừng gọi tên cô ta, sau đó nhíu mày hỏi Nam Mẫn: “Cô ấy bị làm sao vậy? Hai người đang úp úp mở mở gì vậy?”
Nam Mẫn đứng dậy, sải bước tiến tới, giơ tay ấn nhẹ lên hai huyệt trên trán của Thư Anh. Thư Anh cảm thấy phần đầu đau nhức, nhưng ý thức dần dần trở nên rõ ràng hơn, cơ thể cuối cùng cũng ngừng run rẩy, gương mặt tái mét dần dần xuất hiện huyết sắc.
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, túm lấy Nam Mẫn như túm lấy cọng cỏ cứu mạng, đôi mắt đỏ ngầu.
“Tôi muốn ông ta ở trong đó cả đời! Nếu có thể, tôi chỉ muốn ông ta chết đi, chết đi, chết đi…”
Cô ta đột nhiên gào ầm lên, ôm đầu rồi cuộn mình lại. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Võ Lâm Tam Tuyệt
2. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
3. Vương Quốc Màu Xám
4. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
=====================================
Hạ Thâm chưa từng trông thấy Thư Anh như vậy, anh ta xót xa ôm lấy cô ta, nhìn về phía Nam Mẫn với vẻ nghi hoặc, không biết “bố nuôi” mà cô và Thư Anh vừa nhắc đến rốt cuộc là người nào mới có thể khiến Thư Anh sợ hãi và căm hận đến mức này.
Nam Mẫn không giải đáp nghi vấn của anh ba mình, cô chỉ nhìn Thư Anh và đáp: “Chúng ta không thể xét xử ông ta, nhưng pháp luật thì có. Chỉ cần cô chịu bước ra, thứ nghênh đón cô sẽ luôn là ánh sáng”.
Hai hốc mắt Thư Anh đỏ ửng, cô ta nghẹn ngào hỏi: “Tôi có thể làm được không?”
Nam Mẫn mỉm cười đáp lại.
“Tôi còn có thể thì cô cũng có thể mà”.
Cầm lấy hợp đồng mà Thư Anh và Tư Đạc đã ký, Nam Mẫn xong việc nên định rút lui. Lúc cô sắp rời đi, Tống Kiêu run rẩy giơ tay lên: “Tổng giám, giám đốc Nam, tôi cũng muốn đi theo cô… Cô có, có cần tôi không?”
Nam Mẫn quay đầu liếc nhìn cậu ta: “Không thể thiếu phần của cậu được đâu. Đợi hợp đồng của cậu đáo hạn, tôi sẽ cướp cậu từ trong tay bà dì nhé”.