Anh không phải hoàn toàn không bực tức, cũng không phải kiểu người hai mặt bị người khác châm chọc còn muốn tươi cười tiếp chuyện, chỉ là trước mặt Nam Mẫn anh cố gắng hết sức để kiềm chế tính khí của mình, không muốn lại làm tổn thương đến cô, nhưng nó không có nghĩa là anh có thể cho phép cô bôi nhọ anh.
“Có người như vậy tối qua tới tìm tôi, nhưng tôi không quen biết cô ta, cũng không có tình cảm qua lại nên đã mời cô ta đi rồi”.
Giọng nói của Dụ Lâm Hải cứng ngắc lạnh băng: “Là ai đã nói gì khiến em hiểu lầm rồi. Hay là em có bản lĩnh cao cường điều tra ra được camera giám sát trước cửa phòng của tôi, thấy một người phụ nữ đứng trước cửa nhà tôi liền suy nghĩ bậy bạ?”
Nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh Nam Mẫn liền biết bữa cơm này cũng nên kết thúc rồi.
“Tổng giám đốc Dụ nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh rỗi đến mức rình mò đời sống riêng tư của anh, anh cũng không cần giải thích với tôi làm gì. Tôi nói những điều này không phải là muốn phản đối anh hẹn hò mà là để tỏ rõ thái độ của tôi, tôi không có hứng thú cùng anh chơi trò tình yêu tam giác gì đó”.
Con ngươi sâu thẳm của Dụ Lâm Hải rõ ràng co rút lại: “Rốt cuộc là em vẫn không tin tôi”.
Nam Mẫn cười nhạt lắc đầu: “Chỉ cần tổng giám đốc Dụ là một đối tác đáng tin cậy trong kinh doanh là đủ, tôi không bao giờ quan tâm đến đời tư của đối tác, đó là chuyện riêng tư của anh, chỉ cần anh đừng lôi kéo tôi vào là được”.
Nói đến đây Dụ Lâm Hải cũng đã hiểu rằng cô đang nói cho anh biết hai người họ đã không còn khả năng tái hợp nữa.
Đối với ý tưởng bắt đầu lại từ đầu chỉ là người ngốc nói mê mà thôi.
“Anh hiểu ý của em rồi”, Dụ Lâm Hải bình tĩnh nhìn cô, giọng nói mát lạnh: “Sau này anh sẽ không nhắc đến những chuyện ngu ngốc như vậy nữa”.
Nam Mẫn giật giật khóe miệng: “Như vậy là tốt nhất”.
Bữa cơm dùng tới đây đã không còn ý nghĩa gì nữa nên hai người nhanh chóng giải tán.
Nam Mẫn ôm bốn chiếc bát nhỏ đi ra ngoài, khi lên xe quay sang nói với Dụ Lâm Hải: “Phó Vực hẳn là đã tới thành phố Nam rồi đi, nếu có thời gian chúng ta có thể hẹn gặp tới trường đua ngựa thăm thú và thương lượng về các chi tiết của dự án”.
Dụ Lâm Hải hờ hững gật đầu: “Cố gắng vào ngày mai đi, chiều mai tôi sẽ trở về thành phố Bắc, tôi sẽ sắp xếp nhân sự đến thành phố Nam để bàn chuyện hợp tác cụ thể”.
“Ngày mai đã trở về rồi?”
Nam Mẫn hơi ngạc nhiên, nhưng cô chỉ lịch sự bày tỏ: “Vài ngày nữa là lễ hội hoa hồng hàng năm của thành phố Nam rồi, nếu tổng giám đốc Dụ có hứng thú không ngại ở lại thêm vài ngày để cảm nhận không khí lễ hội”.
Qua màn đêm dày đặc, Dụ Lâm Hải bình tĩnh nhìn cô và hỏi: “Em hy vọng tôi ở lại sao?”
Biểu cảm Nam Mẫn cứng đờ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô đáp: “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, tổng giám đốc Dụ tự mình sắp xếp thời gian là được, đêm tối sương dày, tôi cũng không tiễn anh nữa, tạm biệt”.
Cô khẽ gật đầu rồi tự mình lên xe.
Dụ Lâm Hải rũ mi dõi theo bóng lưng cô đi khuất, ánh mắt anh mờ mịt, bất giác nở nụ cười đầy chua xót.