Câu nói của Kiên Quốc như một nhát dao đâm thẳng vào tim An Hạ, cảm giác mất an toàn lan ra khắp tứ chi, truyền đến cảm giác đau đớn khó tả.
Bàn tay ôm Kiên Quân của An Hạ bất giác siết chặt lại, như hận không thể hòa hai thân xác vào làm một.
Cô sợ hắn sẽ tàn nhẫn như lúc trước, dồn mẹ con cô vào đường cùng, dẫn đến cảnh tang thương ly biệt.
Cô biết Kiên Quốc, quãng thời gian chung sống bên cạnh hắn, hắn quả thực đã cho cô nếm thử như thế nào là đau khắc cốt, như thế nào là xót ghi tâm.
Khát máu, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhớ lại lúc trước, khi còn ôm ảo mộng thiếu nữ, An Hạ cũng đã từng mơ tưởng đến cảnh tượng đẹp đẽ, hạnh phúc.
Không cần xa hoa, không cần mỹ lệ, chỉ cần người đó thật lòng yêu thương cô, và cô cũng yêu người đó, thế thôi.
Lần đầu tiên gặp Kiên Quốc, cô đã biết mình tiêu rồi.
Cô đã yêu hắn, yêu hắn đến không lối thoát.
Có người từng nói, trong giới hào môn quyền thế này, tình yêu chẳng khác gì một trò đùa, hôn nhân cũng chẳng khác gì một cuộc trao đổi mua bán.
Cho đến tận lúc kí tên vào hợp đồng kết hôn, cô vẫn ôm ảo mộng, vẫn mơ tưởng đến cảnh tượng chung sống hạnh phúc cùng người cô yêu.
Cô tin, tình yêu của mình sẽ làm hắn rung động. Cô vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn nhẫn nhịn, chỉ mong một ngày hắn có thể nhận ra tấm chân tình này của cô.
Cuộc sống hôn nhân không hề như cô mong muốn. Hắn đi sớm, về khuya, có khi cả tháng hai người cũng không gặp mặt nhau, thậm chí những lúc cô bị bệnh, hắn cũng lười mở miệng hỏi han.
Cứ ngỡ, hai người mãi mãi là một đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Nhưng vào một đêm mưa tầm tã, Kiên Quốc trở về mang theo mùi rượu nồng nặc, xông thẳng vào phòng An Hạ.
Cảnh tượng đau khổ lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
An Hạ hoảng sợ giãy dụa, khóc lóc van xin, nhưng người đàn ông nào đó không hề thương xót. Hắn mạnh mẽ tiến vào, mang theo khoái cảm lẫn những đau đớn xác thịt.
Mùi máu tanh thoang thoảng trong không gian bức bối, cùng tiếng thút thít của cô gái nhỏ tạo nên cảnh tượng thê lương.
Người đàn ông bị hơi men làm cho choáng ngợp, tiếng khóc của nữ nhân không khiến hắn thương xót, thậm chí còn xâm chiếm một cách điên cuồng.
Đó là đêm đầu tiên của họ, có lẽ cũng là đêm cuối cùng...
Kể từ ngày hôm ấy, Kiên Quốc càng lạnh lùng xa cách.
Mặc dù hắn luôn đối xử với An Hạ lạnh nhạt, nhưng lại chưa từng đem nữ nhân khác về nhà. Sau ngày hôm ấy, cũng là lần đầu tiên Kiên Quốc ôm nữ nhân khác trong иgự¢, ngang nhiên thân mật trước mặt cô.
Cũng từ ngày ấy, cuộc sống của cô càng trở nên hỗn loạn.
Nữ nhân của Kiên Quốc luôn tìm cách làm khó An Hạ, họ xem đó như một thú vui.
An Hạ chịu đựng, nhẫn nhịn.
Dù sao cô cũng là vợ hắn, là một người vợ danh chính ngôn thuận.
An Hạ tự giễu, đáy lòng lại dâng lên một hồi chua xót.
Vợ ư ? Đám cưới của họ,không có váy cưới, không có nến, không có hoa, không có gì cả.... Đêm tân hôn, đáng ra vợ chồng phải quấn quít, phải ở bên nhau thì người đàn ông cô hết mực xem là chồng cả đêm không về.
Hắn không ở bên cô trong cái khoảnh khắc thiêng liêng nhất, thậm chí ngay cả tuần trăng mật cũng không.
Cô biết, hắn đang ở cùng một nữ nhân khác. Nhưng....cô vốn dĩ đâu thể làm gì được, vì cuộc hôn nhân này, là do cô lựa chọn, và cái tình yêu này....cũng chỉ riêng cô ấp ủ....
An Hạ sợ tối, đêm tân hôn cô ngồi trong góc khuất của căn phòng khóc nức nở, cũng không ai xót, không ai thương....
Vào những lúc lo sợ nhất, phải chăng chúng ta thường nhớ lại những điều tồi tệ trong quá khứ ?
Nhìn thấy căn biệt thự quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, Ⱡồ₦g иgự¢ An Hạ lại bất giác truyền đến từng hồi tê liệt.
Tựa như không thể kháng cự, cũng không thể vãn hồi....