" Mẹ, mẹ mau dậy đi. " Thân hình mềm mại của Kiên Quân uyển chuyển leo lên người An Hạ. Cậu bé nằm trong lòng cô nũng nịu.
" Mẹ thật hư, mẹ không đi làm sao ? " Bàn tay nho nhỏ của cậu vỗ nhẹ vào gò má trắng ngần của cô.
Cô mở mắt, bàn tay xoa đầu Kiên Quân.
" Không, hôm nay mẹ nghỉ, chở con đi dạo nhé ? Rồi chúng ta đi đăng kí ở trường học mới luôn. "
" Hoan hô. " Kiên Quân rời khỏi người An Hạ, nhảy cẫng lên.
Trên con phố tấp nập người qua kẻ lại, thế mà hai bóng dáng nhỏ nhắn lại khiến người khác chú ý.
An Hạ mặc một chiếc đầm hoa trễ vai màu vàng nhạt, vừa nhẹ nhàng, uyển chuyển lộ xương quai xanh mê người, lại không hề thô tục.
Phía trước cô là Kiên Quân đang lon ton, cậu vô cùng hiếu động, chạy tới lui ngó nghiêng mãi.
An Hạ xinh đẹp, Kiên Quân đáng yêu, hai người đứng chung khung hình lại tạo nên một cảm giác vô cùng mãn nhãn.
" Kiên Quân. " An Hạ dịu dàng gọi.
" Dạ, mẹ kêu con ? " Kiên Quân chạy lạch bạch chạy lại.
Người qua đường bị đoạn đối thoại này làm cho sững sờ.
Họ cứ nghĩ hai người là chị em, không ngờ lại là mẹ con ? Cô gái xinh đẹp thế này, vậy mà lấy chồng rồi sao ?
" Đừng chạy nữa, chúng ta vào quán phía trước uống nước nhé. " An Hạ một tay xách đồ, một tay nắm tay cậu.
Trong chiếc xe Maybach, mồ hôi Lợi Kiệt chảy ròng ròng. Bàn tay lái xe của cậu hơi run run, khuôn mặt do sợ hãi mà trở nên méo mó.
Dạ Hành ngồi phía sau khuôn mặt thâm trầm, đôi mắt đằng đằng sát khí nheo lại thành một đường, khiến Lợi Kiệt ngồi đằng trước sợ ૮ɦếƭ khi*p.
Cậu khóc thầm trong lòng, ai oán không thôi.
Boss cũng quá nhọ đi chứ, vốn không gần nữ sắc, phải khó khăn lắm mới để ý người ta, chưa quen biết được bao lâu, lại chưa tiến công chinh phục nàng thì nàng lại xin nghỉ việc, chuyển qua công ty khác. Khoảng cách của họ vốn dĩ đã xa, nay lại càng xa hơn......
Lợi Kiệt lau mồ hôi trên trán, sợ sệt không dám hó hé.
Boss đáng thương, thật sự mới đáng thương làm sao !!!
Lợi Kiệt khóc thầm trong lòng, ngay cả cậu cũng đau lòng quá cơ mà. An Hạ xinh xắn như vậy, trong sáng đáng yêu như vậy, một vưu vật như cô, mất đi thật sự quá đáng tiếc !
Ánh mắt cậu vô tình lướt qua thân ảnh quen thuộc trên đường, thoáng chốc sững sờ.
" Két. " Chiếc xe thắng gấp lại, tấp vào bên lề. Qua gương chiếu hậu, khuôn mặt lạnh toát của Dạ Hành khiến cậu rét run.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sợ hãi của Lợi Kiệt, thần sắc bộc lộ tâm trạng không vui.
Bầu không khí trong xe dường như trở thành con số âm, lạnh lẽo đến tột độ.
Lợi Kiệt bước xuống, mở cửa xe phía sau, giọng cung kính không ngừng run rẩy.
" Dạ tổng.....tôi xin lỗi vì đã dừng xe bất chợt như vậy, nhưng.....nhưng tôi cũng là vì ngài thôi. Tôi...tôi thấy tiểu thư An Hạ.... "