"A? Đó là thiếu chủ của Cao gia, Cao Quyền, hắn cũng là một nhân vật lợi hại cái thế, nghe đồn hắn đã tu luyện Cao Khung Hữu Vô Tương kiếm tới đỉnh phong, có thể tại hữu tương, vô tương chuyển hóa lẫn nhau, pháp tắc Đại La toàn thân no đủ, vượt qua hơn hai trăm vạn đạo."
"Đúng vậy a, vừa trông thấy hắn động thủ với người, chỉ cần một đạo kiếm khí đã giết địch. Tại sao hiện tại bị người thoáng cái đánh nát kiếm khí, thân thể bị đóng xuống mặt đất vậy? Một chiêu đã bại? Người mới kia thật là hung tàn hơn cả hắn a."
Bên này gây náo nhiệt lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn vây xem.
Mọi người thấy thiếu chủ của "Cao gia" bị một ngón tay của Phương Hàn đánh tan kiếm khí, sau đó long trảo ép xuống, trực tiếp cắm vào trong lòng đất, đám người đều giật mình hoảng sợ.
Lần này trừ Phương Hàn ra, có chín vị thiếu chủ được tuyển đều là nhân vật thiên tài bễ nghễ thiên hạ, không ai bì nổi, trong đó duy chỉ có "Phong Duyên" là yếu hơn một chút. Đây là cảm giác chung cuả rất nhiều đệ tử Vũ Hóa Môn, thế nhưng không ai có thể ngờ được tên "Phong Duyên" này chỉ bằng một chiêu đã đánh bại thiếu chủ Cao gia, thể hiện ra thực lực thâm tàng bất lộ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Động tĩnh do Phương Hàn cùng "Thiếu chủ Cao gia" Cao Quyền gây ra đã khiến "Lâm Phi Vũ" Cùng "Cổ Tốn" Thậm chí ngay cả "Tiêu Thiểu Vân""Tiết Liệt" đều bị kinh động.
"Hử?"
"Tên Phong Duyên kia vừa biểu hiện ra thực lực chân chính của bản thân?"
"Một ngón tay, một long trảo này rất khác với biểu hiện lúc trước của hắn a! Chẳng lẽ thời điểm hắn đối chiến với Trương Chính Huy vẫn còn che dấu thực lực?"
"Thâm tàng bất lộ?"
Trong đầu đám người đều có ý nghĩ này, ánh mắt kích xạ tới, tựa hồ như muốn điều tra tu vi chân thực của Phương Hàn.
"Các ngươi ở chỗ này đánh đánh giết giết cũng được, nhưng không lên làm liên lụy tới ta. Ta tiến vào Vũ Hóa Môn là muốn lặng lẽ tu luyện, không phải tranh cường háo thắng." Phương Hàn thoáng đánh bại thiếu chủ Cao gia Cao Quyền, sắc mặt vẫn bình đạm, khô khan như trước. Vẫn không dừng bước, muốn rời khỏi nơi đây.
"Không thể tưởng được ngươi là một cao thủ chân chính? Cư nhiên ẩn tàng lâu như vậy. Là cao thủ, vậy thể hiện một chút đi, để ta lĩnh giáo một chút." Kiêu ngạo bá đạo, không ai bì nổi, kẻ vừa đánh bay đệ tử lão nhân chỉ bằng một quyền, thiếu chủ Hồng gia, Hồng Trụ trông thấy Phương Hàn xuất thủ, trong ánh mắt hắn lập tức lóe lên quang mang hưng phấn: "Cứ như vậy mà đi thật sự không có ý nghĩa gì, hãy tiếp một chiêu của ta, Loạn Thế Hồng Lưu!"
Không ngờ vừa nói xong hắn đã xuất thủ, không chút cố kỵ nào.
Hồng Trụ trực tiếp đánh ra Thiên sát kinh thiên, "Loạn Thế Hồng Lưu."
Ầm ầm!
Trong hư không xuất hiện một đạo hồng lưu, không gian khắp nơi vỡ ra, đạo hồng lưu này lộ ra màu xích hồng, thật giống như nham thạch, trên bầu trời hiện ra một cỗ khí tức loạn thế, khắp nơi đều tràn đầy khí tức hỗn loạn, sát phạt, tan vỡ, thối rữa.
Trời xanh vỡ ra, đại nhật mất đi ánh sáng.
Khí tức của Loạn Thế Hồng Lưu như muốn cuốn tất cả mọi người vào trong.
Thiếu chủ Hồng gia Hồng Trụ đứng sừng sững trong hồng lưu, thật giống như một kẻ lộng triều, lật tay làm mây, úp tay làm mưa. Trong Loạn Thế Hồng Lưu, vô số hư ảnh thánh hiền hiện ra, phát ra thanh âm "Đại tai! Trạng tai! Mỹ tai!"
"Tên điên này, cư nhiên đã luyện thành một chiêu Loạn Thế Hồng Lưu, là muốn cuốn tất cả mọi người vào hay sao?"
Thấy một màn như vậy, Tiêu Thiểu Vân, Tiết Liệt, Lâm Phi Vũ, Thạch Phong, Cổ Tốn, còn có mấy vị thiếu chủ khác đều thất kinh, rầm rầm thoáng cái lui về phía sau, đồng thời tự vận khởi pháp lực bảo vệ mình, tránh bị cuốn vào trung tâm Loạn Thế Hồng Lưu.
Một chiêu này khiến tất cả mọi người đều phải nhượng bộ lui binh, có thể thấy được nó vô cùng hung hãn, bá đạo thiên hạ.
"Hồng Trụ ngang ngược, nhưng quả thực có tư cách để ngang ngược, một chiêu Loạn Thế hồng Lưu này nghe đồn là tuyệt học của viễn cổ Thiên Quân, lưu lạc tới Hồng gia, rất nhiều thế hệ thiên tài của Hồng gia xuất hiện thế nhưng đều không có người luyện thành, khi vào trong tay hắn, ngược lại hắn lại chiếm được kỳ ngộ, tu luyện thành công."
"Thật là lợi hại! Một chiêu vừa ra, quốc độ trùng trùng điệp điệp, ý niệm loạn thế, mãi mãi bao phủ, hồng lưu trùng kích, bất luận là kẻ nào cũng sẽ bị tai họa ngập đầu."
"Hơn nữa nghe đồn một chiêu Loạn Thế Hồng Lưu này nếu phát huy đến cực hạn có thể phát ra tám lần chiến lực, quả thực nghe mà rợn người, có thể hù chết cả Tiên Nhân a."
"Ngươi xem, hắn trọn vẹn huyễn hóa ra ba bóng dáng, là vô thượng bá chủ Thần Đạo, chiến lực gấp ba, rất khủng bố đó. Một chiêu này không biết tiêu hao bao nhiêu Nguyên Thủy chi khí đây."
"Hừ, Nguyên Thủy chi khí trên người hắn rất nhiều, ta không phải là không biết Hồng Châu Hồng gia luôn dùng thủ đoạn cưỡng chế cướp đoạt, mấy ngàn năm thu được bốn năm linh mạch cấp một. Còn lại là vô số linh mạch cấp hai cấp ba, tài phú cực nhiều, cho nên cũng không thiếu Nguyên Thủy chi khí."
"Phát huy ra ba lần chiến lực, Phong Duyên khẳng định không duy trì được. Cho dù hắn là kỳ tài, thế nhưng khẳng định thiếu Nguyên Thủy đan, cho dù có bí pháp phát ra mấy lần chiến lực, cũng không có tác dụng gì."
Thần niệm của mọi người phi tốc luân chuyển, thân thể lại bay xa hơn một chút. Bởi vì lực lượng của Loạn Thế Hồng Lưu càng lúc càng lớn, cuối cùng chẳng khác gì trăm triệu cỗ Hoang Long bất diệt thôn phệ đại nhật của Thiên giới.
Tất cả mọi người biết, với uy lực lớn như vậy, Phong Duyên dưới một kích này khẳng định không thể nào sống sót.
"Hừ! Loạn Thế Hồng Lưu thì có gì đặc biệt, xem Tối Chung Thẩm Phán của ta!"
Đột nhiên lúc này, trong hồng lưu, Phương Hàn ngược dòng mà tới, trên tay đột nhiên xuất hiện một cây trường thương, trường tương kết hợp với một cỗ ý niệm Thẩm Phán trong hư không tối tăm, ngưng kết thành hình, vô số ý niệm Thẩm Phán xuất hiện trên trường thương, vô số đại tiên thuật vận chuyển quanh thân thương, thái cổ Lôi Phạt, hư không Lôi pháp, đều quấn quanh trên thân thương.
Phương Hàn đâm ra một thương, hóa thân thành Thẩm Phán, chấn động, chỉ một thương đâm xuyên qua thiên địa, trực tiếp mở ra Loạn Thế Hồng Lưu.
Bang bang!
Trong Loạn Thế Hồng Lưu, Hồng Trụ với chiến lực gấp ba huyễn hóa ra ba bóng dáng đều bị ám sát nổ mạnh.
"Trong loạn thế, sinh linh phân loạn, chỉ có Thẩm Phán mới có thể kết thúc loạn thế!" Trên trán Phương Hàn, pháp tắc Đại La ngưng tụ trọn vẹn hơn ba trăm vạn đạo, hơn nữa hắn còn khống chế pháp tắc Đại La ở mức vừa phải.
Cầm trong tay hư ảnh Thẩm Phán Chi Thương, hắn như thần chi chủ trì Thẩm Phán, một lần nữa đâm tới.
Ông!
Hồng Trụ bị một thương của hắn đánh bay, thân thể nện lên trên một cây cột Thiên Tinh thạch cự đại trên quảng trường, khiến cho cây cột này bị vỡ tan, sau đó ầm ầm sụp đổ.
"Phế vật, cái gì mà thiếu chủ Hồng gia, cái gì mà Loạn Thế Hồng Lưu, cũng không chịu nổi một kích, vậy mà dám nói muốn ta lưu lại? Ta chỉ muốn im lặng tu luyện, thế nhưng không đồng nghĩa với chuyện không có thực lực."
Phương Hàn vỗ tay, hư ảnh của Thẩm Phán Chi Thương tan đi, biến thành vô số nguyên khí, pháp tắc Đại La thu vào trong cơ thể.
"Thẩm Phán Chi Thương? Đó là hư ảnh của Vương Phẩm tiên khí, Thẩm Phán Chi Thương? Một chiêu vừa rồi của hắn?"
"Hồng Trụ phát ra gấp ba lần chiến lực mà vẫn bị thảm bại?"
"Người này rốt cuộc cường đại cỡ nào? Vốn cho là thực lực của hắn nhược tiểu nhất, lại không ngờ rằng chính là người mạnh nhất?"......
Rất nhiều người đều không thể tin vào hai mắt mình, Hồng Trụ cư nhiên bị "Phong Duyên" Đánh bại!
Nhất là "Tiết Liệt""Tiêu Thiểu Vân""Thạch Phong""Cổ Tốn" Đám người, thân thể run nhẹ, không biết là hưng phấn hay có cảm xúc gì khác.
"Tiết Liệt, xem ra ánh mắt của ngươi không được rồi. Thực lực của tên Phong Duyên này cường hoành tới cực điểm, hắn cũng không muốn vận dụng lực lượng trong cơ thể, cho nên mới cố ý giả ngốc mà thôi." Thật lâu sau Tiêu Thiểu Vân đột nhiên ha ha cười nói với Tiết Liệt.
"Tốt, ta thừa nhận bản thân đã nhìn lầm rồi." Tiết Liệt gật gật đầu: "Mạnh, rất mạnh! Tên Phong Duyên này quả thật là rất mạnh, có thể thuần thục vận dụng các loại chiêu thức, pháp tắc Đại La trong thể nội cũng đã gần tới đỉnh phong, hơn nữa rất giỏi che dấu, chính là đối thủ cạnh tranh cự đại sau này khi chúng ta tấn thăng."
"Ta cũng thừa nhận, hắn đã tạo thành uy hiếp trọng đại tới chúng ta."
Cổ Tốn trầm mặc nói.
Chứng kiến thực lực cường hoành của Phương Hàn, hắn cảm giác tâm tư tranh đấu đã không còn nữa, càng muốn khắc khổ tu luyện, chiến thắng người này.
"Thật sự là đã được mở rộng tầm mắt." Trong lòng Lâm Phi Vũ cũng rung động tới tột đỉnh, lần này mười người được tuyển, người sau còn hung mãnh hơn người trước, càng thâm tàng bất lộ hơn, khiến hắn cảm thấy áp lực rất lớn: "Đánh bại Hồng Trụ, tên Phong Duyên này nhất định sẽ thành nhân tuyển đứng đầu cạnh tranh vị trí đệ tử hạt giống. Chỉ cần tấn thăng làm tuyệt đại Kim Tiên là có thể được đưa vào cơ cấu tối cao nhất của Vũ Hóa Môn chúng ta tại Thiên Đình, cùng rất nhiều đệ tử hạt giống trước kia cạnh tranh nhân tuyển Thánh tử! Địa vị kia chính là cao tầng của Vũ Hóa Môn chúng ta, chúng ta chỉ có thể nhìn lên mà thôi."
Trong lòng mỗi người đều có hi vọng bò lên cao, quy củ của Vũ Hóa Môn chính là trước tiên chọn thiên tài trong rất nhiểu chân truyền đệ tử, gọi là "Hạt giống", sau đó "Hạt giống" Cùng nhau tiến vào cơ cấu cao tầng, lại lần nữa chọn lựa bồi dưỡng, người nổi bật trong đó chính là "Thánh tử".
Nguyên bản Lâm Phi Vũ cảm giác bản thân rất có hi vọng, thế nhưng hiện tại Phương Hàn thể hiện thực lực, khiến trong lòng hắn rất rung động.
Cơ hồ tất cả thiên tài đều cảm thấy uy hiếp trầm trọng, vô thức đều coi Phương Hàn là địch nhân của mình.
Phương Hàn cũng cảm nhận được địch ý nồng đậm, tại trong Vũ Hóa Môn càng biểu hiện ra hung ác ngang ngược, bá đạo, thể hiện ra thực lực lại càng được người người tôn trọng.
"Không ai ngăn cản ta nữa đúng không." Phương Hàn nhìn bốn phía, lại nhìn Hồng Trụ, Cao Quyền hai đại thiếu chủ bị mình đánh bay nằm trên mặt đất, hắn cười nhẹ sau đó quay đầu bước tới Giang Sơn Viện.
Quả nhiên không có ai ngăn cản hắn nữa.
ngón tay của Tiết Liệt, Tiêu Thiểu Vân hai người đều giật giật, tựa hồ muốn phát ra đại tiên thuật ngăn cản, thế nhưng thẳng đến khi bóng lưng của Phương Hàn biến mất, hai người cũng không có động thủ.
Bởi vì hai người cảm giác bản thân không tuyệt đối nắm chắc có thể thắng được Phương Hàn.
"Rất tốt, phi thường tốt, sau này có đối thủ cường đại, điều này làm ta rất hưng phấn." Tiết Liệt lạnh lùng nói: "Hiện tại tranh đấu quả thật không tính là cái gì, xem ai tấn thăng làm tuyệt đại Kim Tiên trước mới chân chính là cường giả, còn chưa tới Kim Tiên, thiên tài cũng chỉ là thiên tài mà thôi, đại nhân vật cũng chỉ được coi là tiểu nhân vật."
"Vậy để xem ai tấn thăng làm tuyệt đại Kim Tiên trước đi."
Tiêu Thiểu Vân gào to một tiếng, thân thể lăng không bay lên.
"Hừ! Qua từng niên đại, cao thủ xuất hiện lớp lớp, chung quy cũng chỉ là một nơi nho nhỏ mà thôi!" Cổ Tốn cũng không có hứng thú tranh đấu nữa, cũng đột ngột bay lên.