Vĩnh Sinh

Chương 1056: Tào Chính Dương



"Cái này...."

Hư Mộ Vân nói không ra lời.

Nguyên bản Vô Thường hung hăng đi tới, mọi người lại không chắc thắng, hiện tại đột nhiên có tám đệ tử chấp pháp thần ngục tới, dựa theo đạo lý liên hợp lại cùng nhau giết kẻ này mới đúng, Hư Mộ Vân rất nhiều chiến thuật hợp tung liên hoành, lập tức lên tiếng lôi kéo. Vốn là có hảo ý. Lại không ngờ rằng đám đệ tử chấp pháp thần ngục cư nhiên mở miệng nói mọi người là "Con kiến hôi". Căn bản xem thường chính mình.

Nàng lập tức á khẩu không trả lời được.

Nàng vẫn bị chấn nhiếp bởi đám đệ tử chấp pháp thần ngục này.

Bất kì một cử động nào của đối phương cũng có thể muốn lấy tính mạng của nàng. Tuy nàng là người nổi bật trong đám Kim Tiên, hơn nữa vừa rồi còn luyện hóa Tô Phi Dương, thực lực đạt tới tình trạng đăng phong tạo cực, nhưng vẫn còn xa mới có thể so sánh với đám thần ngục biến thái này.

Đối phương đã trải qua huấn luyện ma quỷ, mỗi ngày chém giết, phát huy ra mười lần chiến lực giống như ăn cơm uống nước vậy. Hư Mộ Vân cũng có một môn bí pháp, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ đủ phát huy ra gấp năm lần chiến lực.

Hơn nữa chỉ có thể phát ra ba lượt, nếu không pháp tắc Kim Tiên sẽ đứt gãy. Cả người bị phế.

Một chọi một, Hư Mộ Vân biết bất kì một tên đệ tử thần ngục nào cũng có thể một kiếm giết mình. Thực lực sai biệt to lớn như thế, tự nhiên nàng cũng không dám nhiều lời.

"Tào Chính Dương nói rất đúng, vài con kiến hôi này còn muốn liên thủ với chúng ta giết Vô Thường? Quả thực là chuyện cười, ta không muốn cùng đám kiến hôi này vây công giết Vô Thường. Tránh cho sau này truyền ra, thanh danh của ta sẽ bị vấy bẩn."

Một tên đệ tử chấp pháp thần ngục cũng cười nói.

Bọn người này khoanh tay đứng đó, cũng không xuất thủ, chỉ đều tự phân ra phương vị, không cho Vô Thường đào tẩu mà thôi. Khí thế của tám người câu thông lẫn nhau, nguyên khí trong cơ thể cảm ứng lẫn nhau, lập tức trong hư không dường như loáng thoáng xuất hiện một vị thiên thần tám đầu mười sáu cánh tay, thiên thần này dùng một kiếm có thể giết chết Tổ Tiên.

Tám vị đệ tử chấp pháp thần ngục này hô ứng lẫn nhau, tạo thành một đại trận hợp kế chi thuật, bằng không, chỉ cần bằng vào một người cho dù có cường đại hơn Kim Tiên cũng không thể vượt cấp khiêu chiến. Đối kháng với Tổ Tiên. Cho dù Tổ Tiên cấp thấp cũng dễ dàng giết chết trăm Kim Tiên giống như ăn cơm uống nước vậy.

"Vô Thường, đại chiến của chúng ta nhất định lưu truyền vạn cổ, trở thành đồ tượng truyền tụng tới rất nhiều quốc gia, thế giới vô số vị diện của Thiên Đình. Nhưng mà nhìn mấy con kiến hôi này thật sự là chán ghét. Không bằng trước tiên ngươi giết chết bọn chúng đi, chúng ta sau đó sẽ chiến một trận, thế nào? Chúng ta đảm bảo, tại thời điểm ngươi động thủ sẽ không ra tay."

Lại một tên đệ tử chấp pháp thần ngục nói.

"Vô Thường, không phải là ngươi không thu phục nổi mấy con kiến hôi này đấy chứ? Vừa rồi tám người chúng ta chính tai nghe thấy ngươi muốn hàng phục bọn chúng?" Một nữ đệ tử chấp pháp thần ngục lên tiếng, nữ đệ tử này mặc hoàng sắc y phục, mắt hạnh má đào, nhìn như nhu nhược, thế nhưng trong cơ thể ẩn chứa lực lượng có bạo tạc tính chất bạo tạc phá hủy thiên địa.

"Vậy sao?" Vô Thường nhìn Phương Hàn, lại nhìn thoáng qua tám tên đệ tử chấp pháp thần ngục, sắc mặt hòa hoãn xuống, giống như cười mà không phải cười: "Người gọi là Phong Duyên này cũng không phải là con kiến hôi, thực lực của hắn không dưới các ngươi, thậm chí còn siêu việt hơn. Đám thần ngục các ngươi không phải là tự mãn vì có Vạn Mệnh Lôi Trì của Lôi Đế Thiên Quân sao? Cho nên ngày ngày huấn luyện ma quỷ, xem thường tất cả. Kết quả Vô Thường ta mới thoát ly thần ngục, ngược lại tấn thăng tới cảnh giới Tổ Tiên. Các ngươi nếu coi thường người ta, vậy có thê xuất thủ thử, giao thủ cùng tên Phong Duyên này? Nếu như có thể thắng hắn, ta tự động thúc thủ chịu trói, thế nào? Nếu như không thắng được, vậy trở về khổ luyện không nên đuổi bắt ta. Chỉ là chịu chết mà thôi."

"Nguyên một đám người này đều giảo hoạt cả."

Phương Hàn lẳng lặng nghe đám người đối thoại, lập tức biết hai phe người này nhìn như ngang ngược kiêu ngạo, thế nhưng tâm tư cẩn mật, mỗi người đều nhìn ra thực lực của mình tuyệt đối không đơn giản, thế cho nên mới muốn mượn đối phương giao thủ cùng mình, sau đó chiếm tiện nghi, ngồi làm ngư ông thủ lợi.

"Hừ! Đám đệ tử chấp pháp thần ngục Thiên Đình các ngươi đuổi bắt Vô Thường, cũng không có quan hệ với ta, ta đây liền rời đi, không tham dự chém giết giữa các ngươi. Hơn nữa ta là đệ tử của Vũ Hóa Môn, cũng chẳng khác gì là một phương của Thiên Đình, cũng không phải tội phạm truy nã của Thiên Đình, đệ tử chấp pháp thần ngục cũng không có quyền đối phó với chúng ta." Phương Hàn vừa nói xong chuẩn bị rời đi. Không muốn làm công cụ của đám người này.

"Muốn đi? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy." Một tên đệ tử đệ tử chấp pháp thần ngục đi ra khỏi nhóm: "Ngươi rất cường đại, trên người có khí tức Tổ linh, tựa hồ có tư cách lĩnh ngộ pháp tắc Tổ Tiên. Vô Thường, ngươi tính toán rất tốt? Trong chúng ta nếu như bất kỳ một ai thắng được tên Phong Duyên này, ngươi sẽ thúc thủ chịu trói? Ta chỉ sợ lúc đó ngươi không chịu thừa nhận."

"Buồn cười, Vô Thường ta nhất ngôn cửu đỉnh, khi nào không giữ lời, năm đó vì một câu hứa hẹn, phản bội thoát khỏi thần ngục còn có thể làm, chỉ với chuyện này ư?" Vô Thường đứng thẳng như trường kiếm, tự nhiên trong lời nói tràn ngập uy tín.

lời.

"Bất kể như thế nào, chúng ta sẽ không tin ngươi. Chúng ta chỉ tin vào thanh kiếm trong tay." Tên đệ tử chấp pháp thần ngục kia nói: "Nhưng mà nếu ngươi đã nói như vậy, ta liền nói thật cho ngươi biết, bất kỳ Kim Tiên nào đều không phải là đối thủ của đệ tử chấp pháp thần ngục chúng ta, kể cả ngươi. Sau khi rời khỏi thần ngục cũng không tránh khỏi có phần sa sút."

Trong lúc nói chuyện, tên chấp pháp đệ tử này sừng sững đi ra, dùng một thanh kiếm chỉ về phía Phương Hàn: "Phong Duyên hả? Đi ra!"

"Sao đây? Thật sự muốn động thủ với ta?" Ánh mắt Phương Hàn đảo qua: "Người động thủ cùng ta đều không có kết cục tốt đâu."

"Buồn cười, ta biết ngươi gặp được chút kỳ ngộ, còn có khí vận trên người, bất quá thần ngục chúng ta đã không biết giết bao nhiêu người có đại khí vận, ngàn vạn, ta cũng không nhớ rõ." Thanh kiếm trên tay tên đệ tử chấp pháp thần ngục này khẽ chấn động, ông... Vô số oán niệm, oan hồn, hư ảnh hiện ra phía trên, tựa hồ như là oan hồn của những cao thủ đã chết dưới thanh kiếm này lại lần nữa sống lại.

"Ta, Tào Chính Dương! Phong Duyên, ngươi ra đi!"

Tên đệ tử chấp pháp thần ngục này lập tức báo danh tính của mình.

"Tào Chính Dương! Nghe đồn ngươi chính là người tại thời điểm bán Kim Tiên có thể giết chết Kim Tiên, là vô thượng hùng tài của Tào gia?" Hư Mộ Vân khi nghe thấy cái tên này, dường như nhớ ra cái gì đó, lập tức khẩn trương lên.

"Nghe đồn tên Tào Chính Dương này tại thời điểm bán Kim Tiên đã giết chết bá chủ Kim Tiên, thiên tài, thiên tài cũng không thể đủ hình dung, chỉ có thể gọi là tuyệt thế hùng tài, chính thức là hùng tài đại lược, chấn kinh thái cổ!" Bích Ngư Nhi cũng nói: "Về sau hắn tiến vào trong thần ngục, mai danh ẩn tích, thế nhưng người người đều biết, chỉ cần hắn không chết, liền có thể quần lâm thiên hạ."

"Phong Duyên, chúng ta đi! Tình thế trước mắt nguy cấp, tên Tào Chính Dương này phi thường lợi hại, ngươi vạn nhất xảy ra chuyện gì, sẽ khó có thể thoát thân. Với Hành Giả Vô Cương độn pháp của ngươi, đào tẩu không phải là việc gì khó." Hư Mộ Vân nghĩ sâu tính kỹ khuyên bảo.

"Đi? Vương cấp linh mạch này ta khẳng định phải thu. Tàn của Quỷ Vũ Thánh Quân, ta chỉ sợ rơi vào trong tay Vô Thường." Phương Hàn nói: "Nếu đi, chẳng phải là trắng tay sao?"

"Nhưng ngươi cũng không thể thu được đạo Vương Cấp linh mạch ở đây."

"Giết tên Tào Chính Dương này, sau khi luyện hóa, một kiện pháp bảo của ta có thể triệt để lột xác, đến lúc đó sẽ có lực lượng không gì sánh kịp, có thể dung nạp vạn vật, thu Vương cấp linh mạch cũng không phải là không thể được!" Phương Hàn ha ha cười, cũng tiến lên một bước, bàn tay trống trơn.

Hắn nói, chính là Chí Thiên Môn.

Tam Thập Tam Thiên chí bảo hiện tại chỉ còn lại Chí Thiên Môn là chưa biến thành trung phẩm tiên khí, đương nhiên cánh cửa này là tổng cương của tất cả Chư Thiên, lực lượng lớn nhất, được xưng là Thiên giới chi môn. Thông tới các môn hộ nghiệp vị trí cao. Phải cần rất nhiều pháp tắc Kim Tiên, trên đường đi, Phương Hàn luyện hóa tối thiểu hơn mười vị cường giả Kim Tiên, vậy mà còn chưa tấn chức. Nhưng mà vừa rồi hắn luyện hóa Dịch Thiên Hành của Đại Dịch Giáo, còn có mấy tên tùy tùng, cùng với chí bảo trên người bọn họ, thượng phẩm tiên khí, trung phẩm tiên khí, các loại Vương Phẩm Tiên đan đều luyện hóa, cũng không sai biệt lắm đã đạt tới điểm tới hạn.

Hiện tại pháp tắc Kim Tiên trên người tên Tào Chính Dương này lại vô cùng cường đại, tinh khí nồng đậm, có chỗ hiếm thấy. Gấp hai mươi lần Dịch Thiên Hành, nếu như có thể giết chết hắn, luyện hóa có thể khiến cho Chí Thiên Môn hoàn toàn tấn chức, trở thành trung phẩm tiên khí.

Mà Chí Thiên Môn trở thành trung phẩm tiên khí có thể khiến cho trọn bộ Tam Thập Tam Thiên chí bảo một lần nữa biến hóa, được Chư Thiên tạo hóa gia trì. Lực lượng tăng trưởng tới cảnh giới khủng bố trước nay chưa từng có, có lẽ bằng vào bộ bảo bối này có thể diễn hóa ra Tam Thập Tam Thiên quốc gia, có thể dung nạp Vương cấp linh mạch này.

"Ngươi có pháp bảo gì thì thi triển hết ra đi."

Tào Chính Dương trông thấy Phương Hàn tay không đi lên, liền gật đầu nói.

"Ta chỉ dùng song quyền, nắm tay chính là pháp bảo mạnh nhất của ta." Phương Hàn cười nhạt nói tiếp: "Đây là do ngươi tự muốn khiêu chiến với ta, nếu xảy ra vấn đề gì, Thiên Đình cũng không nên tìm ta gây phiền toái."

"Ha ha ha ha ha!" Vài tên đệ tử chấp pháp thần ngục ha ha cười: "Đệ tử thần ngục Thiên Đình, tính mạng chính là vinh quang, cho dù chết, cũng tuyệt đối không có bất cứ người nào tìm tới ngươi. Bất quá chúng ta chúng ta giết ngươi, Vũ Hóa Môn sẽ không có bất cứ người nào báo thù giúp ngươi đâu. Không chừng ngươi lại chết vô ích. Hiện tại hối hận còn kịp, mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi. Chúng ta cũng sẽ không làm khó ngươi, chỉ phế đi tất cả công phu, để ngươi làm đầy tớ bình thường."

"Tay không? Tốt lắm, chưa từng có người nào dùng tay không đối chiến với Tào Chính Dương ta. Năm đó tại thời điểm bán Kim Tiên, có một tên Kim Tiên cũng đã nói với ta như vậy, kết quả bị ta chém thành hai mảnh. Ngươi muốn tự tìm chết, tự gây nghiệt, khó có thể sống." Tào Chính Dương lãnh khốc nói, bước ra một bước, roẹt một kiếm liền trực tiếp đâm tới cổ họng Phương Hàn.

Một kiếm này vặn vẹo như linh xà, lôi quang lóe sáng, một đạo Lôi Đình cự đại tỏa ra lực trường bao phủ xuống, tất cả mọi người lập tức xuất hiện cảm giác trôi nổi.

Sau lưng Tào Chính Dương nổi lên một pho tượng lôi tổ, phát ra nguyên một đám vũ trụ quốc gia Lôi Đình, toàn bộ đều rót vào trong kiếm thuật.

Một kiếm này đã có thể hủy diệt thế giới, lại có thể làm thế giới trọng sinh.

"Tổ Lôi Chi Kiếm, đại uy rất lớn." Trong ánh mắt Vô Thường lóe ra tinh quang, thế nhưng hắn chỉ cần khẽ động liền khiến bảy cao thủ còn lại tập trung lên người, không cách nào thoát thân.

Ầm ầm!

Hai tay của Phương Hàn chém mạnh, đánh ra Kỷ Nguyên Thần Quyền tự mình sáng chế, đón đỡ một kiếm kia, quyền kiếm trên không trung va chạm, trong nháy mắt đã giao thủ trăm ngàn chiêu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.