Tương Cừ đè cậu trên giường, giơ tay lên định đánh cậu, nhưng nhìn khắp cơ thể nhỏ bé của Đinh Nhạc Thiên từ trên xuống không thấy chỗ nào đánh được, một đấm của hắn mà giáng xuống cỡ như Đinh Nhạc Thiên đây, thì chắc cậu khóc chìm cả tòa ký túc xá luôn mất.
Huống chi là hắn còn chưa kịp ra tay, thì tên này đã bắt đầu gào khóc, nức nở kêu: “Tớ sai rồi!” Bởi vì quá sợ hãi, nên nói chuyện không còn cà lăm nữa.
Tương Cừ đã nói phải dạy cho cậu một bài học, thì không thể chỉ nói miệng được, nếu không Đinh Nhạc Thiên sẽ thật sự coi hắn như một con cọp giấy, Tương Cừ nhìn xung quanh, không tìm được thứ gì tiện tay, bèn giật chiếc dép hình gấu trên chân Đinh Nhạc Thiên, lại lật người cậu lại quan sát thử, phát hiện mông của Đinh Nhạc Thiên trông có vẻ hơi chắc tay, lập tức phát một cái lên mông cậu, “Cậu sai ở đâu!”
Lần này Tương Cừ không nương tay, Nhạc Thiên “oa” lên một tiếng kinh thiên động địa rồi gào khóc thật lớn, không nói nổi một từ.
Tương Cừ gánh mười hai tội danh chấp hết cả trường Dương Đức không một đối thủ, mà cũng chưa từng thấy ai nhát đến mức này, mới đánh có một cái đã gào to đến vậy rồi, làm Tương Cừ nhất thời không biết là mình ra tay quá nặng hay là do Đinh Nhạc Thiên giả bộ nữa, lại giơ tay lên: “Tôi hỏi cậu sai ở đâu, cậu không trả lời nữa là tôi đánh cậu tiếp.”
Nhạc Thiên khóc đến thở không ra hơi, Tương Cừ đè cậu từ sau lưng, phát hiện cổ cậu đỏ bừng, buông tay lật người qua, mặt Nhạc Thiên cũng đỏ cả lên, đã khóc nấc nãy giờ, vẫn còn lắp ba lắp bắp: “Tớ, tớ sai,…”
Lần nào Tương Cừ bị Đinh Nhạc Thiên chọc cho nổi trận lôi đình xong, cũng có cảm giác như mình đang bắt nạt người ta vậy, lần này cũng không ngoại lệ, Tương Cừ quăng chiếc dép trong tay, phẫn hận nói: “Còn lần sau nữa tôi đập gãy tay cậu.”
Nhạc Thiên vừa khóc vừa nghĩ: Nghỉ rồi hu hu hu.
Tương Cừ hít một hơi thật sâu, nói: “Đứng dậy, về giường mình khóc.”
Nhạc Thiên cố gắng co ro nửa người trên bò lên, mông vừa hơi dùng sức, lại “òa” một tiếng ngã trở lại.
Tương Cừ mím môi nói: “Đinh Nhạc Thiên tôi cảnh cáo cậu đừng có làm trò.”
Nhạc Thiên vẫn chỉ khóc, ôm mông khóc.
Tương Cừ đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn cậu, bỗng nhiên cúi người xoay Nhạc Thiên c trở lại, roẹt cái lột quầnN hạc Thiên ra, bên trong Nhạc Thiên một cái quần lót màu vàng nhạt hình heo con, đuôi heo còn lắc lư với Tương Cừ, vẻ mặt Tương Cừ xấu đến không nỡ nhìn, nhưng vẫn hạ quyết tâm lột luôn quần lót xuống.
Rất đỏ, phải là đỏ đến nghiêm trọng, hay nói là mông nở hoa, Đinh Nhạc Thiên bây giờ đích thị là như vậy, một mảng đỏ giương nanh múa vuốt, với kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm của Tương Cừ, đỏ thế này thì một lúc nữa sẽ thành tím, qua một đêm thì thành xanh, đau tới mức không đứng nổi.
Rõ ràng là Đinh Nhạc Thiên làm sai trước, nhưng không hiểu sao mà Tương Cừ lại thấy mình phải chịu trách nhiệm.
Nhạc Thiên vẫn còn khóc, nước mắt nước mũi dính đầy giường Tương Cừ.
Tương Cừ cảm giác mình đúng là tự mình chuốc lấy khổ, hung dữ nói với Nhạc Thiên: “Ngoan ngoãn nằm sấp ở đó, không được nhúc nhích!”
Nhạc Thiên thầm nói, tui nào cử động được.
Thật sự là cậu đau muốn chết, Đinh Nhạc Thiên là một khúc củi mục, cả người mềm nhũn, da cũng bẩm sinh mỏng hơn người khác nữa, trước giờ không ai đụng một đầu ngón tay vào cậu ta, bị đánh một lần, hồn Nhạc Thiên sắp siêu thoát đến nơi, nghĩ trong đầu, tôi mà ship cp nữa thì tôi là con chó.
Cửa lại bị đẩy ra, Nhạc Thiên thông qua tiếng bước chân đoán là Tương Cừ đã trở lại, sau đó thấy mông mình chợt, cảm giác đau rát giảm bớt trong nháy mắt, Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Tương Cừ cau mày nói: “Tự đè.”
Nhạc Thiên tự thấy chuyện này là mình đuối lý, nên ngoan ngoãn làm theo lời của Tương Cừ, tự đè túi chườm đá đã được một cái khăn lông bọc ngoài.
Qua một hồi lao nhao như vậy, giường của Tương Cừ đã loạn xà ngầu, trên đó còn có một Nhạc Thiên đang cởi truồng, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn cởi giày ngồi lên giường Nhạc Thiên, nói với Nhạc Thiên: “Chuyện này coi như sang trang…”
Không đợi Tương Cừ nói tiếp, Nhạc Thiên đã ngắc ngứ nói: “Tớ, tớ sai rồi, sau, sau mày không, không dám nữa.”
Tương Cừ nhìn cậu chăm chú cả buổi, lấy trong ngăn kéo của Đinh Nhạc Thiên ra một viên kẹo ném cho cậu.
Mắt Nhạc Thiên nhìn nghiêng sang thấy rồi, nhưng lòng có dư lực lại không đủ, hai tay bận đè nước đá.
Tương Cừ mặc kệ cậu, ngã người nằm lên giường Nhạc Thiên, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, “Nào nước đá tan thì vứt xuống đất.”
Nhạc Thiên nhẹ nhàng ừm một tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Tương Cừ đưa tay tắt đèn.
Một lát sau, Tương Cừ nghe thấy bên phía Đinh Nhạc Thiên truyền đến âm thanh loạt xoạt, lằng xằng chừng ba phút vẫn còn chưa ngừng lại, Tương Cừ không thể nhịn được nữa, “tạch” một cái mở đèn, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn, dưới mí mắt còn đọng nước mắt, trong miệng ngậm giấy gói kẹo.
Thật sự là ngốc quá mức, Tương Cừ đi tới bóc giấy gói kẹo cho cậu, nhét cục kẹo vào trong miệng cậu, lúc Nhạc Thiên mút viên kẹo vào thì đầu lưỡi lỡ chạm phải ngón tay Tương Cừ, Tương Cừ như bị bỏng phải, rụt tay về như tránh lửa, “Mẹ nó, cầm tinh chó à, còn liếm người.”
Vẻ mặt Nhạc Thiên vô tội, “Tớ, tớ không…”
“Đừng nói nữa, ngủ!” Tương Cừ nóng nảy nói, nằm lại trên giường Đinh Nhạc Thiên, tắt đèn nhắm mắt.
Tương Cừ là lớp 12 mới bắt đầu ở nội trú.
Còn gian phòng thì Đinh Nhạc Thiên đã ở được ba năm, trước khi Tương Cừ đến thì cậu vẫn luôn ở một mình.
Không hiểu quanh quẩn nơi đầu mũi là một mùi hương, Tương Cừ cúi đầu ngửi thử, là mùi vị trên chăn Đinh Nhạc Thiên, mùi dâu tây.
Nửa đêm Tương Cừ có tỉnh lại một lần, xuống giường đi vào nhà vệ sinh, từ nhà vệ sinh đi ra nhìn qua Đinh Nhạc Thiên, phát hiện ra cậu ngủ còn rất ngon lành, túi chườm trên mông đã tan hết đá cũng không hay, Tương Cừ vứt sang một bên, xuống lầu lấy túi mới, bọc khăn xong lại đặt lên mông cậu.
Nhạc Thiên mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn thức.
Tương Cừ không khỏi cảm thán ngu ngốc chính là không sầu não.
Ngày hôm sau khi Nhạc Thiên tỉnh, lại một lần nữa không thấy Tương Cừ đâu, cậu vẫn còn nằm sấp trên giường Tương Cừ, mông đau muốn chết, đưa tay lau nước miếng bên khóe miệng, lúc này nghe thấy tiếng nước xả truyền ra từ trong nhà tắm.
Nhạc Thiên cố gắng nghiêng đầu qua chỗ khác, “Cậu, cậu không…” Sau đó cậu sợ đến nói không nên lời.
Người đi ra từ trong nhà vệ sinh lại là Giang Việt, sơmi quần dài màu đen đồng phục trường tươm tất gọn gàng, vẻ mặt thờ ơ, tầm mắt rơi về phía mông cậu, mặt Nhạc Thiên “phừng” cái đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn che mông lại, “Sao, sao cậu, sao cậu lại, đến, đến đây?”
Giang Việt vẫn rất ung dung ngồi lên giường Nhạc Thiên, mặt đối mặt lạnh nhạt nói: “Cô bảo tôi đến xem cậu xem có bị gì không.”
Hôm qua pa pa Đinh Nhạc Thiên gọi cho Đinh Nhạc Thiên cả ngày mà không tìm được Đinh Nhạc Thiên, gấp đến độ gọi hỏi trường, nên chủ nhiệm lớp mới phải để cho Giang Việt đến xem.
Giang Việt liếc nhìn cặp mông bị che khuất của cậu một cái, “Tương Cừ đánh.” Hắn dùng giọng khẳng định.
Nhạc Thiên không có cách nào biện giải, dù sao thì cậu cũng không thể nói là cậu đánh mông mình được.
Giang Việt lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Nhạc Thiên, “Trả điện thoại.”
Bây giờ Nhạc Thiên có PTSD (1) với cả điện thoại luôn rồi, run run rẩy rẩy tìm số của cha mình, báo bình an cho ông, nói trước đó điện thoại rơi bị vỡ, cuối cùng thì cha Đinh cũng coi như yên tâm.
Sau khi cúp máy, điện thoại trong tay Nhạc Thiên bị Giang Việt rút lại.
Giang Việt người như ngọc đứng trước mặt cậu, cầm điện thoại vuốt vuốt mấy lần, màn hình điện thoại một lần nữa được đưa tới trước mặt Nhạc Thiên, bất thình lình lại là cộng đồng siêu thoại “Nước chảy thành sông”, con tim Nhạc Thiên lần thứ hai run rẩy, hối hận phát điên, nếu như ông trời cho cậu một cơ hội nữa để quay lại, cậu nhất định sẽ không xem cái siêu thoại cp đó!
“Xin, xin lỗi cậu…” Nhạc Thiên ngậm nước mắt nói.
Vẻ mặt Giang Việt vẫn nhàn nhạt như trước, dường như hắn sẽ không tức giận cũng sẽ không vui vẻ, cầm điện thoại lại, lại trượt mấy cái lên xuống, mới khóa điện thoại trả lại cho Nhạc Thiên, bình tĩnh nói: “Tôi trông giống thụ lắm à?”
Trong siêu thoại “Nước chảy thành sông”, bởi vì hình tượng thiếu niên môi hồng răng trắng mỹ mà Giang Việt gần như toàn bị yy thành bên thụ, Nhạc Thiên thầm nói, tôi vừa nhìn cậu là thấy thuần công trăm phần trăm khí phách rồi, tuyệt không có suy nghĩ đó, mày chau mặt ủ nói: “Tớ, tớ thật, thật sự, sai rồi.”
Giang Việt vẫn là dáng vẻ không buồn không vui đó, khóe mắt hơi hướng xuống dưới, phong thái lạnh như băng, “Tôi sẽ không đánh cậu.”
Nhạc Thiên không dám thở ra một hơi, bởi vì giọng điệu và biểu cảm của Giang Việt phảng phất như đang nói: Tôi có thể trong điều kiện tiên quyết là không đánh cậu nhưng vẫn có thể giày vò cậu đến chết.
Vẻ mặt Nhạc Thiên như đưa đám nói: “Hay, hay cậu, cậu cứ, cứ đánh, đánh tớ đi…”
Giang Việt lẳng lặng nhìn cậu, bỗng nhiên nói: “Muốn đi vệ sinh không?”
Vốn dị, Nhạc Thiên cả một đêm không đi vệ sinh, đã hơi có chút mắc tiểu, nhưng nhìn thấy Giang Việt thì sợ đến nín hết cả vào, Giang Việt vừa nhắc, Nhạc Thiên có cảm giác mình sắp tè ra quần, kêu hệ thống: “Mẹ, con sợ quá…”
Hiếm khi được thấy Nhạc Thiên run sợ, hệ thống hạnh phúc vô ngần: “Đừng sợ, quá lắm là bị đánh thêm một trận nữa thôi.”
Nhạc Thiên bi thương nói: “Con mới mười bảy tuổi, con vẫn còn con nít.”
Giang Việt cũng mặc kệ cậu có phải con nít hay không, Nhạc Thiên không trả lời, hắn không nói hai lời đã nâng Nhạc Thiên lên, Nhạc Thiên nằm một buổi tối, ngoại trừ mông đang đau, tay chân đã tê cứng hết, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hắn xách lên, Nhạc Thiên lập tức gào lên một tiếng.
Giang Việt không hề lay động, nửa nhấc nửa tha xách cậu vào phòng vệ sinh, “Tiểu đi.”
Hai chân Nhạc Thiên run lên, đứng còn không vững, suýt chút nữa lại muốn khóc thành tiếng, “Hu hu hu, ma ma, sao con cứ có cảm giác con gặp phải biến thái thế này.”
Hệ thống hả hê nói: “Cố lên, tranh cao thấp với cậu ta đi.”
Mặt Giang Việt không chỉ là lạnh, mà là một chút cảm xúc cũng không có, cả người tỏa ra khí thế bức người, bình tĩnh đứng bên cạnh chờ Nhạc Thiên khuất phục.
Nhạc Thiên cảm thấy con người này còn nguy hiểm hơn cả Tương Cừ nữa, Tương Cừ ngoài mặt thì nóng tính, nhưng thật ra Nhạc Thiên cảm thấy hắn vẫn rất tốt, cậu nhìn lầm Giang Việt rồi, tưởng là một đóa hoa lạnh lùng cao quý, nhưng không ngờ là bông hoa ăn thịt lạnh lùng cao quý, Nhạc Thiên chỉ có thể làm theo lời Giang Việt, tay run rẩy cởi quần.
Giang Việt theo dõi cậu, không có một tí gì là cấm kỵ, lạnh nhạt nói: “Nhỏ thật.”
Nhạc Thiên: …thì ra giày vò tâm lí đáng sợ như vậy, hệ thống, tao có lỗi với mày, sau này tao sẽ đối xử với mày thật tốt.
Bị người ngoài nhìn, mà đó còn là Giang Việt, sao Nhạc Thiên tiểu nổi, run lập cập nói: “Tớ, tớ không, không muốn đi, đi tiểu…”
Giang Việt nói: “Cậu nói xem, thật sự có người bị chịch tới mất khống chế không?”
Lời như vậy từ trong hai cánh môi thật mỏng của Giang Việt phát ra, Nhạc Thiên lập tức sợ vãi tè rồi, truyện sếch thật sự rất có hại! Sau này cậu không dám đọc nữa!
Giang Việt vẫn rất bình tĩnh, “Cần lau không?”
Nhạc Thiên điên cuồng lắc đầu.
Giang Việt nói: “Vẫn nên lau thì hơn.”
Nhạc Thiên chỉ có thể nơm nớp lo sợ rút khăn giấy, ngoan ngoãn lau khô em trai mình xong rồi trả về.
Giang Việt lại nói: “Tương Cừ đánh cậu, cậu phục không?”
Nhạc Thiên nào dám nói không phục, “Lỗi, lỗi của tớ.”
Giang Việt gật gật đầu, cuối cùng thì tầm mắt cũng nhìn thẳng vào Nhạc Thiên, mắt của hắn tuy là mắt hạnh nhưng thiên về hình dáng hẹp dài, ánh mắt nhìn Nhạc Thiên như là đánh giá thứ gì đó, Nhạc Thiên bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, hai hàng nước mắt lăn xuống, Giang Việt không giống Tương Cừ, Tương Cừ nhìn thấy cậu khóc là tắt lửa ngay, nhưng Giang Việt vẫn cứ lẳng lặng nhìn cậu như vậy, mãi cho đến khi Nhạc Thiên cố gắng nuốt nước mắt mới dời mắt đi.
“Tương Cừ đến nơi khác thi rồi, ” Giang Việt xách Nhạc Thiên trở lại giường, “Mấy ngày nữa tôi tới chăm sóc cậu.”
Giọng điệu của hắn cứ như đang nói mấy ngày tới để tôi hành hạ cậu…
Nhạc Thiên nghe mà sắp xỉu đến nơi, gào lên với hệ thống: “Mẹ, con sai rồi, con thật sự không dám nữa, mẹ đừng để con lại với tên biến thái này hu hu hu con sợ.”
Hệ thống: Ôi thật bất ngờ, bất ngờ đến tuyệt vời.
Giang Việt kéo ngăn tủ đầu giường Nhạc Thiên, trong ngăn kéo là đủ các loại kẹo, Giang Việt cầm một viên, hỏi Nhạc Thiên: “Ăn không?”
Nhạc Thiên không biết nên nói ăn hay không ăn, suy tính một lúc vẫn thành thật gật đầu.
Sau đó… cậu đã thấy Giang Việt ném viên kẹo đó vào thùng rác, Nhạc Thiên: …thằng nhóc này mà không phải biến thái thì cũng bệnh không nhẹ.
Giang Việt lại cầm một viên kẹo khác, hỏi Nhạc Thiên: “Ăn không?” Giọng điệu từ đầu tới cuối vẫn chưa từng thay đổi.
Lần này Nhạc Thiên lắc lắc đầu.
Giang Việt chậm rãi xé giấy gói kẹo ra, trong ánh mắt chờ đợi Nhạc Thiên bỏ kẹo vào trong miệng mình.
Nhạc Thiên: !!! Không phải nói là không ăn kẹo à! Đồ biến thái!
Giang Việt ăn kẹo không giống như Nhạc Thiên ngậm cái rồi để yên, “kẽo kẹt kẽo kẹt” mấy tiếng cắn nát cục kẹo, Nhạc Thiên nghe tiếng hắn nhai kẹo đau cả tai, cảm giác như trong miệng Giang Việt không phải kẹo mà là xương của mình vậy.
Giang Việt ăn kẹo xong, lại cầm một viên nữa để trước mặt Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên hoàn toàn choáng váng.
Giang Việt hỏi: “Ăn không?”
Nhạc Thiên suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận nói: “Cậu, cậu cho tớ, ăn, thì tớ, tớ ăn, cậu, cậu không cho tớ, ăn, thì tớ, tớ sẽ, sẽ không ăn.”
Giang Việt lạnh lùng gật đầu, “Học được rồi đấy.”
Nhạc Thiên: …có ai không cứu tui với… tên này là một kẻ biến thái.
__
(1) PTSD: viết tắt của Posttraumatic stress disorder.
Rối loạn Stress sau sang chấn (PTSD) là một phản ứng muộn và dai dẳng xảy ra ở những người đã bị một stress cực mạnh về cơ thể hoặc tình cảm. Các sang chấn này thường là những trận chiến tranh ác liệt, thiên tai, tai nạn, cháy nhà, bị tra tấn, khủng bố, cưỡng dâm.