Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 56: Thế giới 4



“Đổi ký túc xá?” Chủ nhiệm lớp khép lại tờ giấy trên tay, khó hiểu nhìn về phía cúi thấp đầu Đinh Nhạc Thiên, “Giờ mới khai giảng có một tháng, có mâu thuẫn gì với bạn cùng phòng à?”

Nhạc Thiên thầm nghĩ không phải, bạn cùng phòng ép em học mà em học không nổi, Nhạc Thiên lắc lắc đầu, “Không, không có.”

“Không có mâu thuẫn vậy tại sao phải đổi ký túc xá?” Chủ nhiệm khép hai tay lại với nhau, bà đã dạy ở Dương Đức gần hai mươi năm, là giáo viên có thâm niên của trường, không có cảm giác nơm nớp lo sợ như các thầy cô giáo mới đến, học sinh thì vẫn là học sinh, nên nói thì vẫn phải nói, “Đinh Nhạc Thiên, Tương Cừ xếp hạng hai cả lớp, xét trên mọi phương diện, cho dù là thành tích học tập hay là phong trào thể dục thể thao, thì cũng đạt được rất nhiều kết quả tốt, em ở chung với em ấy thì sẽ có cơ hội học tập tốt hơn.”

Chủ nhiệm vừa nói vừa mở bảng biểu trên máy tính, “Em qua xem thử.”

Nhạc Thiên rề rà bước lên.

Bảng biểu vừa hiện lên, thì ra là phiếu điểm, Nhạc Thiên lập tức cảm thấy cả người mình không ổn.

Chủ nhiệm cầm chuột điều khiển trỏ xoay vòng quanh tên của Đinh Nhạc Thiên, nghiêm túc nói: “Em mới ở chung với Tương Cừ có một tháng, là đã có tiến bộ hơn rồi này, lúc đầu tiếng Anh có 39 mà đã tăng đến 49, lên tận mười điểm.”

Trong lòng Nhạc Thiên cảm xúc lẫn lộn:…không ngờ là điểm tệ như vậy rồi mà còn là đã có tiến bộ.

Chủ nhiệm thấm thía nói: “Cô biết, mấy đứa học trò như em thì cuối cùng bố mẹ cũng đưa ra nước ngoài thôi, nhưng em muốn đi nước ngoài thì phải biết nói tiếng Anh chứ? Đâu thể buông xuôi bỏ mặc được, chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ có how are you i am fine rồi thôi sao? Dù sao cái gì nên học thì em phải học .”

Chủ nhiệm vừa nói vừa mở bảng khác ra, là bảng xếp hạng học lực cả trường.

Ba vị trí đầu thứ tự là —— Giang Việt, Tương Cừ, Trương Thanh Tĩnh.

Nhạc Thiên: “Uầy, toàn là người của tao.”

Hệ thống: “…” Lại bắt đầu mê sảng .

“Thấy chưa? Thành tích của Tương Cừ rất ổn định, tiếng Anh của em gần như là giữ ở mức 115 -120, em phải cố gắng học theo, tranh thủ tiến bộ lên.”

Nhạc Thiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy thì Giang, Giang Việt ạ?”

Chủ nhiệm ngẩn người, bật cười: “Em muốn ở chung với Giang Việt?”

Trong lòng Nhạc Thiên điên cuồng gật đầu, ngoài mặt rụt rè không nói lời nào, xem như là chấp nhận.

Chủ nhiệm cười nói: “Thằng nhóc Giang Việt được nhiều người thích thế nhỉ, con gái thích, sao con trai cũng thích luôn rồi?”

Hệ thống nghĩ thầm, cô ơi, cô chẳng hiểu voi gì cả.

Chủ nhiệm cười xong rồi nói: “Em ấy không ở nội trú, không phải trong lớp em ấy ngồi sau lưng em sao, có chuyện gì em cũng có thể được, em xem em có may không, trong lớp thì hỏi Giang Việt, về phòng không hiểu thì có thể hỏi Tương Cừ, Đinh Nhạc Thiên cô nói với em rồi, em còn không tiến bộ nữa là không được đâu.”

Cõi lòng Nhạc Thiên trăm ngàn cay đắng: Nói cứ như là cậu được mở hậu cung vậy, sự thật là cậu chỉ có bị chuyện học nó hành đến chết đi sống lại.

Nhạc Thiên rất buồn bực rời khỏi phòng làm việc.

Hệ thống bồi hồi trong lòng, sớm biết trước chuyện học hành có thể trị được Nhạc Thiên, thì đã sắp xếp cho cậu đến đây từ lâu rồi.

Chưa đi được hai bước, Nhạc Thiên đã bị cản lại, là một cô gái tướng tá cao ráo, cao hơn Nhạc Thiên nửa cái đầu, Nhạc Thiên nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, chính là một trong những cô gái túm tụm đứng trước chỗ ngỗi của hôm qua.

Nhạc Thiên: “Ây, tình tiết bắt nạt học đường cuối cùng cũng tới rồi sao?” Cái này cậu quen nè, diễn nhiều lắm rồi, quen tay quen chân rụt người trốn về phía góc tường, vẻ mặt sợ hãi, “Cậu, cậu có, có chuyện…”

Cô gái cao ráo đó tên là Lăng Phi, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng ngông cuồng tự đại, cô quan sát Nhạc Thiên một lượt từ trên xuống dưới, rất kiêu ngạo nói: “Cậu ở cùng phòng với Tương Cừ?”

À, thì ra là vì Tương Cừ, Nhạc Thiên gật đầu.

Lăng Phi lại nói: “Hồi nãy lúc tan học tôi thấy cậu nói chuyện với Giang Việt.”

Nhạc Thiên lại gật đầu, thầm nghĩ, cô gái, cuối là cô kiếm tui vì Tương Cừ hay là Giang Việt, hơi bị trăng hoa rồi nha.

Sắc mặt Lăng Phi chợt hơi ửng đỏ, mất tự nhiên ho một tiếng nói: “Cậu nói gì với cậu ấy thế?”

Nhạc Thiên đàng hoàng kể lại chuyện mượn bút.

Lăng Phi hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của cậu, “Tôi thấy Giang Việt có vứt thứ gì, có phải là Tương Cừ bảo cậu đưa cho cậu ấy không?”

Nhạc Thiên: “?”

Vẻ mặt ngơ ngác của Nhạc Thiên làm Lăng Phi lườm một cái, Lăng Phi lại chất vấn: “Tôi hỏi cậu có phải hay không.”

Nhạc Thiên lắc đầu.

Trên mặt Lăng Phi hiện lên một nỗi thất vọng mà Nhạc Thiên khó có thể hiểu được, miệng lầm bầm: “Còn tưởng là được ăn đường (1) chứ.”

Mặt Nhạc Thiên không hiểu gì.

Lăng Phi lại hỏi nữa: “Tôi hỏi cậu, có muốn tham gia vào nhóm không?”



Nhạc Thiên: “…cũng, cũng được.”

“Muốn thì phải ngoan ngoãn nghe lời, ” Lăng Phi tới gần thêm một bước, ỷ vào ưu thế chiều cao dồn Nhạc Thiên vào góc tường, Nhạc Thiên nói thầm trong bụng, tình yêu này tui không cần, cô gái mau cô dừng tay, Lăng Phi quan sát Nhạc Thiên, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu như sau này lúc ở trong phòng Tương Cừ có nhắc đến Giang Việt, cho dù chỉ là một chữ thôi, thì cũng phải nói cho tôi biết đó, biết chưa?”

Nhạc Thiên càng lúc càng không hiểu ý Lăng Phi, thầm tự hỏi, tự nhiên khi không Tương Cừ nhắc đến Giang Việt làm gì, hai người này có quan hệ gì à? Cậu không hiểu gật đầu, nói: “Vậy, vậy thì, thì các cậu, sau này đừng, đừng bắt nạt Trương, Trương Thanh Tĩnh nữa.”

Lăng Phi nhếch miệng cười, lưu manh vô lại , “Ây da, Đinh Nhạc Thiên, good boy ha, thương bà xã ha.”

Nhạc Thiên: …cảm giác như mình đang bị đùa giỡn.

“Cậu yên tâm đi, bọn tôi không rỗi vậy, còn nữa… con gái cãi nhau, bạn trai bớt xen vào nhé, hiểu không?” Lăng Phi vỗ vỗ bờ vai của cậu, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ liếc cậu một cái, như là đang cười nhạo chiều cao của cậu.

Sau khi Lăng Phi đi rồi, Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Sao tao có cảm giác tao không hiểu cô đang nói gì.”

Hệ thống: “Cậu không cần phải hiểu.”

Vừa nghe giọng điệu đó của hệ thống, Nhạc Thiên chắc chắn là nó biết gì đó, nhanh chóng ép hỏi hệ thống, đe dọa nếu nó không chịu nói, thì tối nay bật sếch phục vụ.

Hệ thống:…chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như vầy hết.

Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Cổ là fan cp Giang Việt và Tương Cừ.”

Nhạc Thiên khiếp sợ: “!!!” Khiếp sợ rồi, cậu lại chìm đắm trong muôn ngàn bi phẫn, “Tại sao?! Chẳng lẽ tao không đáng yêu à?!” Mắt của mọi người bị làm sao thế, sao không đặt tầm mắt lên người tui đây này? Tui rất được luôn á!

Hệ thống cười lạnh một tiếng, “Đã học dốt lại còn vừa lùn vừa mít ướt, ngoài cái mặt hơi xinh xắn chút ra, cậu tưởng mình là củ tỏi nào (2)?”

Nhạc Thiên suy sụp ngay lập tức, “Mẹ, con là con ruột của mẹ mà.”

Hệ thống: “Bởi vì là con ruột, nên tôi mới phải nói cho cậu biết sự thật.”

Nhạc Thiên vẫn không hiểu, “Giang Việt và Tương Cừ thân lắm à? Hai tên này có làm chuyện gì để người ta tưởng tượng bậy bạ à?

Hệ thống ngỏ lời, Nhạc Thiên chẳng biết cái gì là ship cp cả.

Nhạc Thiên khiêm tốn thỉnh giáo.

“Thiếu nữ ship cp muốn cái gì? Là dễ thương, là đẹp, hai anh đẹp trai lại còn dễ thương thì cho dù hai người họ chưa từng nói với nhau một câu nào, thì cũng coi như là tình yêu trong tim thật lòng khó nói,” Hệ thống ân cần giảng dạy, “Loại vô dụng bỏ đi như cậu, thậm chí come out ngay tại đây cũng không ai thèm để ý tới đâu.”

Nhạc Thiên: …

Hệ thống nói tiếp: “Hơn nữa Giang Việt và Tương Cừ còn là anh em họ.”

Nhạc Thiên càng kinh hãi , “Anh, anh em họ mà cũng ship được?” Mấy em gái thời nay nghĩ gì thế, làm cậu sợ tới cà lăm rồi đây này.

Hệ thống bình tĩnh nói: “Cái đó —— cũng là một điểm đáng yêu, anh em, tình yêu cấm kỵ, hot lắm.”

Nhạc Thiên có cảm giác như mình vừa được khai sáng cánh cổng dẫn đến thế giới mới, nhưng tiếc là nơi đó không có chỗ cho cậu đứng.

“Tao không phục!” Nhạc Thiên biến bi phẫn thành động lực, nói với hệ thống, “Tao cũng muốn gia nhập, tao phải nỗ lực! Tao phải có một vị trí trong giới cp!”

Tương Cừ chửi cậu máu chó ngập đầu cũng không khơi được tấm lòng hiếu học của cậu, không tìm được họ Đinh trong giới cp lại làm ngọn lửa trong Nhạc Thiên cháy lên hừng hực, cậu không cho phép có cái chuyện là không có ship cậu với Giang Việt, hay là Tương Cừ… hay là cp ba người… nói chung là nhất định phải có tên họ cậu trong đó!

Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm.”

Hệ thống: …cái thứ tôn nghiêm lạ lùng.

Nhạc Thiên trở về phòng học, chí khí ngập tràn cõi lòng, nhưng hùng tâm tráng chí của cậu bắt đầu vỡ tan sau khi tiết anh văn bắt đầu được ba phút, cậu khóc lóc với hệ thống: “Mẹ, con nghe không hiểu.”

Hệ thống: “…ngoan, không hiểu là chuyện bình thường.”

Nếu như Đinh Nhạc Thiên học dốt hạng hai thì không ai dám giành hạng nhất, từ vựng tiếng anh cũng không thuộc mấy từ, giáo viên tiếng anh giảng bài hoàn toàn bằng tiếng anh, Nhạc Thiên nghe như niệm chú, thậm chí còn nghi ngờ là Đinh Nhạc Thiên thi được 49 điểm cũng là nhờ có số shit chó (3) giống cha cậu ta.

“Ông trời lấy đi thông minh thì bù lại cho cần cù, tao không thể dễ dàng từ bỏ được.” Nhạc Thiên nói với hệ thống, đôi mắt to trợn tròn lên cố gắng đoán xem giáo viên anh văn đang nói gì.

Nghe cả buổi mà vẫn không hiểu gì, mà thầy tiếng anh thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình mãi, hiểu nhầm là cậu muốn trả lời câu hỏi, bèn gọi Nhạc Thiên đứng lên.

Nhạc Thiên: …xin lỗi thầy, em còn không biết thầy vừa mới nói gì nữa.

Thầy tiếng anh thấy Nhạc Thiên im lặng, rất hiểu phất phất tay cho cậu ngồi xuống, lúc Nhạc Thiên ngồi xuống thì lén lút liếc nhìn Giang Việt phía sau một cái, phát hiện Giang Việt vẫn đang vùi đầu viết.

Nhạc Thiên cảm khái: “Cùng là không nghe giảng bài, mà vì sao người ta lại được hạng nhất?”

Hệ thống: “Khác giống?”

Sau khi chuông reo lên, Nhạc Thiên vẫn kiên trì không bỏ cuộc bắt chuyện với Giang Việt, “Cậu, cậu…” Cậu còn chưa “cậu” xong, Giang Việt đã đứng dậy đi mất, hoàn toàn coi cậu như không khí.

Nhạc Thiên: Tức á.



Hệ thống: Đắc ý.

Nhạc Thiên buồn bực gục xuống bàn, lật bảng từ vựng đằng sau sách tiếng anh ra, miệng khe khẽ đọc thầm, mới thoáng nhìn cái đã thấy hơn phân nửa là không biết đọc rồi.

Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Không được, tao không thể cứ tiếp tục như vậy được.” Cho dù cậu có cố gắng ba năm năm năm đi chăng nữa, cũng không đuổi kịp trình độ của Giang Việt và Tương Cừ bây giờ.

Hệ thống: “Nào, mạnh mẽ lên, đổi ba năm năm năm thành ba mươi, năm mươi năm.”

Nhạc Thiên: “…” Không cãi được mới đau.

Lăng Phi đang đứng dựa khung cửa sổ nói chuyện phiếm với bạn, đột nhiên bị ai vỗ lưng, cô không khỏi quay đầu nói: “Đứa nào, chán sống hả?”

Đinh Nhạc Thiên nhút nhát chớp chớp mắt nhìn cô.

Lăng Phi nói: “Ủa, là cậu à, có gì không.”

Đinh Nhạc Thiên nhỏ giọng nói muốn hỏi cô chút chuyện.

Lăng Phi vừa nhìn vẻ mặt của cậu biết ngay là cậu muốn nói gì, vui ra mặt: “Cậu cứ nói đi, toàn là người nhà mình thôi.”

Nhạc Thiên liếc nhìn đám con gái đứng thành một vòng, thầm nói, không ngờ là fan cp của Giang Việt và Tương Cừ lại còn nhiều như vậy, cậu nhất định phải cố gắng mới được.

“Tớ, tớ cũng muốn gia, gia nhập với, với các, các cậu.” Nhạc Thiên ngượng ngùng nói.

Lăng Phi đầu tiên là hoảng hốt, sau đó lại hưng phấn nói: “Tinh mắt đấy!” Đây là thằng con trai đầu tiên trong group của bọn họ, nên vội vàng add Nhạc Thiên vào group QQ của bọn họ.

Nhưng có người phản đối, “Không được đặc cách cho cậu ta chỉ vì cậu ta là con trai được, cần xét duyệt thì vẫn phải xét duyệt chứ.”

Nhạc Thiên không ngờ là tham gia fandom cp thôi mà còn cần xét duyệt nữa, chợt ngơ ngác.

Thế là, Lăng Phi lại bắt đầu phổ cập kiến thức mới cho cậu ——siêu thoại của cp (4).

Nhạc Thiên nghe mà như lạc bước trong sương, Lăng Phi bảo cậu lấy điện thoại ra, Nhạc Thiên nói là điện thoại mình hỏng rồi, Lăng Phi lại kêu cậu về sửa điện thoại xong thì đăng ký Xbo rồi follow —— siêu thoại Nước Chảy Thành Sông, vào đó đánh dấu tới khi nào lên cấp 6 là được thêm vào group.

Lăng Phi nói: “Nhanh lắm, kiên trì đánh dấu mấy ngày là lên ngay thôi, cậu post bài thì lên cấp càng nhanh hơn.”

Nhạc Thiên đã hoàn toàn choáng váng, nghĩ thầm, mấy em gái ơi mấy cưng nói gì vậy, sao anh nghe không hiểu gì hết vậy, cũng may là có hệ thống trong tay, thế giới này là của mình.

Lăng Phi lại nói: “Trên đó có nhiều cái hay lắm đó nha~”

Nhạc Thiên hỏi hệ thống có gì hay.

Hệ thống nói: “…cậu về xem thử là biết ngay thôi.”

Nhạc Thiên: “Nói thiệt, tao nghe không hiểu gì hết, nhờ cả vào mày đó.”

Hệ thống: …thật sự có cảm giác như mình càng lúc càng không giống hệ thống cao cấp.

__

(1) ăn đường: gốc là 磕到了, ngôn ngữ mạng, ai hay ship cp thì chắc biết rồi, ai chưa ship thì hiểu đơn giản thì đại loại là: Có A và B => bằng một cách nào, bạn thấy A với B là 1 couple, A với B làm gì đó thân mật = đường, bạn hạnh phúc khi nhìn thấy = ăn đường.

(2) cậu tưởng cậu là củ tỏi nào: nguyên văn 你算哪头蒜, tui tìm trên mạng thì không thấy, nhưng có tìm thấy câu 你算哪根葱 (mày tưởng mày là cọng hành nào?)

你算哪根葱 (mày tưởng mày là cọng hành nào?), ngôn ngữ mạng, là một cách nói coi thường người khác, ý là, mày tưởng mày là ai, mày có gì mà bày đặt act cool, trong mắt tao mày còn không bằng cọng hành nữa. Đối cới các thanh niên đang yêu đương, thì cọng hành là chỉ người mình thích, nếu như có ai đó nói với bạn câu đó, thì ý là mày không bằng crush tao. Đừng tưởng mình ngầu, chứ thật ra trong lòng người khác mày còn không bằng cọng hành. Hành lá là thứ không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật, có một cách nói tương tự là “Đừng tự coi mình là hành”, ý là đừng coi thường bản thân và giá trị con người mình.

Nguồn:

Tui nghĩ ý nghĩa của hai câu chắc cũng tương đương với nhau, đều có ý khinh bỉ, coi thường, đặt vào ngữ cảnh cũng thấy khá đúng, còn vì sao tác giả dùng 头蒜 (tỏi) thay vì 根葱 (hành) thì tui chịu, chắc tại bả thích ăn tỏi.

(3) số shit chó: 狗屎运, ý là số may mắn, thường được may mắn bất ngờ.

(4) cp siêu thoại: nguyên văn cp超话

Siêu thoại/超话 = Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn.

Nguồn:

 

 

------oOo------

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.