Hàn Tề mơ màng mở mắt ra, đầu óc vẫn còn trong cơn hỗn loạn, cảm thấy quanh người không ổn, tay chân hoàn toàn không có sức, ngay cả đầu cũng không thể xoay một cái, chỉ có thể nhìn thấy trướng mạn xanh đen mơ mơ hồ hồ trên đỉnh đầu.
“Tỉnh rồi?”
Bên tai truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng nhu hòa của Lâm Nhạc Thiên, Hàn Tề đã hồi phục tinh thần, lại không thể khống chế được tứ chi của mình làm ra phản ứng tương ứng, thậm chí ngay cả môi lưỡi cũng cứng ngắc, trong đầu vang lên một âm thanh báo động: Nguy rồi, trúng kế của tên hoạn quan này rồi.
Nhạc Thiên săn sóc ngồi bên giường với Hàn Tề, trên tay cậu vuốt nhẹ lên một hộp gấm, quơ quơ trước mắt Hàn Tề, “Cho ta?”
Tròng mắt của Hàn Tề chuyển động cũng tương đối chậm chạp, cùng với lửa giận phừng phừng trong lòng hắn, là một loại giận dữ và xấu hổ không rõ duyên cớ đồng thời xông lên đầu, thậm chí vượt trên cả tức giận, hai mắt chăm chăm tập trung vào hộp gấm đang đưa qua đưa lại trước mặt mình.
Nhạc Thiên thấy hắn đã tức đến đỏ ngầu cả mắt, thầm nghĩ da mặt tên tiểu vương bát đản này mỏng thật, chỉ mới vạch trần sự lo lắng của hắn đối với Lâm Nhạc Thiên thôi mà đã tức tới như vậy rồi, đợi lát nữa giảng bài mới cho hắn, Hàn Tề còn không tức đến ói máu.
Đến lúc đó Nhạc Thiên và Hàn Tề cùng nhau ói ra máu, hình ảnh đó… chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nhạc Thiên cười cười, thu hồi hộp gấm hơi ho hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Không phải ta đã nói, ngươi không giết ta, sau này ta sẽ giết ngươi sao? Thất điện hạ, có hối hận không?”
Hàn Tề: Trừng.
Dáng vẻ của Nhạc Thiên vờ như chợt hiểu ra, “À, ta quên là Thất điện hạ trúng nhuyễn cân tán, bây giờ không thể cử động chỉ có thể mặc người chém giết.”
Hàn Tề: Tàn nhẫn trừng.
“Vút” một tiếng, Nhạc Thiên rút Tú Xuân Đao của Hàn Tề ra, biểu tình cool ngầu trên mặt suýt chút nữa tan nát, mẹ nó cái đao này nặng quá, xách không nổi.
Ánh nắng thấu qua lưỡi đao, Hàn Tề thông qua hình ảnh phản chiếu trên thanh đao trắng bạc mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm trắng bệch và đôi môi nhạt màu của Lâm Nhạc Thiên, hình môi của Lâm Nhạc Thiên rất mỏng, nhìn nghiêng có cảm giác còn sắc bén hơn lưỡi đao.
Hàn Tề hối hận không? Hối hận.
Hắn hối hận vì đã để Lâm Nhạc Thiên nghỉ ngơi lấy sức, hắn đã quên mất, đây là một con hổ, thả hổ về rừng đúng là một việc làm vô cùng ngu xuẩn, đáng lẽ hắn phải làm một bộ xích khóa vàng, nhốt con mãnh thú lòng dạ độc ác này lại mới đúng.
Tú Xuân Đao vừa chia lìa với vỏ đao đã bị xuống dưới giường, Nhạc Thiên cười nhạo: “Suýt nữa lại quên, cây đao này bẩn, suýt nữa đã làm dơ tay ta rồi.”
Ngôn ngữ nhục nhã không có ảnh hưởng quá nhiều đến Lâm Nhạc Thiên, nhưng lại là đả kích rất lớn đối với Hàn Tề, hắn vốn xuất thân hoàng thất, tự làm bẩn mình dấn thân vào Đông hán, bây giờ lại bị kẻ cầm đầu trả đũa như vậy, tất nhiên là tức giận đến hai gò má run lên, cơ mặt vừa có thể động, Hàn Tề lập tức nhận ra thuốc của tên hoạn quan này hạ không đủ nặng, trong lòng hơi trấn định lại, bất động thanh sắc bắt đầu điều động sức mạnh trên người mình.
Đúng là Nhạc Thiên không bỏ quá nhiều thuốc, bỏ đúng liều làm Hàn Tề nằm đơ như cái xác thì còn có ý nghĩa gì nữa, huống chi bằng vào hình tượng của Lâm Nhạc Thiên cũng không thể bình bịch với Hàn Tề đang mê man được, nên đương nhiên là cần Hàn Tề đảo khách làm chủ, bỏ ít thuốc một chút, cho Hàn Tề một cơ hội chà đạp Lâm Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên tiện tay đặt hộp gấm lên bàn trà kế bên giường, rút một thanh đao ngắn tinh xảo từ trong tay áo ra, giơ tay chém xuống, cắt đứt đai lưng của Hàn Tề.
Hàn Tề nghe thấy tiếng động, nhưng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy thắt lưng buông lỏng, áo ngoài bị kéo ra, y vật trên người bị Lâm Nhạc Thiên cắt từng phần một, sắc mặt của hắn cũng càng lúc càng khó coi, động tác của Lâm Nhạc Thiên không dây dưa dài dòng, mãi cho đến Hàn Tề chỉ còn nội y thì mới ngừng tay.
“Thất điện hạ, ngài biết không? Sao khi ta tiến cung sư phụ đầu tiên ta theo là Viên công công của Tịnh Thân Phòng, ông ấy có biệt hiệu là Viên Nhất Đao, bởi vì chỉ cần một đao hạ xuống thôi…” Cổ tay Nhạc Thiên khẽ nhúc nhích, lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng cắt vào tiết khố Hàn Tề, tiết khố bằng vải lanh lập tức bị rạch ra một đường, “Bảo đảm cắt ngươi sạch sẽ.”
Đối mặt với uy hiếp như vậy thì chỉ cần là nam nhân sẽ cảm thấy hoảng sợ, Hàn Tề chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại, tập trung tinh thần vận khí, chỉ cần khôi phục được một thành khí lực, kẻ nắm đằng chuôi sẽ lập tức đổi chỗ.
Đùa giỡn Hàn Tề thế này, Nhạc Thiên thực sự thấy rất vui, vô cùng có kiên nhẫn cắt một cái lỗ hình trái tim trên tiết khố của Hàn Tề, “Hệ thống hệ thống, mày thấy tao vẽ hình trái tim này đẹp không?”
Bởi vì hệ thống còn chưa được vào bị động che đậy, đành phải nhẫn nhục chịu đựng nỗi giày vò không dành cho con người, chết lặng nói: “Đẹp, vô cùng đẹp.”
Trong lúc Nhạc Thiên vẽ tim, Hàn Tề cảm giác được người mình đang dần dần hồi sức, ngón tay đã có thể cong lại, cứ theo tốc độ như vậy thì rất nhanh là sẽ khôi phục hoàn toàn, hoạn quan tâm tính độc ác, sẽ không để hắn một phát thống khoái, đổi lại thành hắn, thì hắn cũng không muốn tính toán nợ nần với tên hoạn quan đó một cách đơn giản, dễ dàng.
Hạ thân truyền đến từng cảm giác mát lạnh cùng với xúc cảm khi lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng lướt qua người mình, làm Hàn Tề không thể tránh khỏi rợn người lưng nổi đầy da gà, vừa kêu gọi hết ý chí toàn thân tận lực khôi phục lại, vừa thầm nghĩ trong lòng xem sau khi khôi phục rồi nên dằn vặt Lâm Nhạc Thiên thế nào.
Có lẽ là do căng thẳng bên ngoài kích thích, hoặc cũng có thể là mùi hương cơ thể Lâm Nhạc Thiên trên chiếc giường nhỏ hẹp này quá nồng nàn, đánh thức một số ký ức nào đó trên mặt tinh thần, Hàn Tề phát hiện ra mình đang mất khống chế, dần cương cứng lên.
Đương nhiên là Nhạc Thiên cũng nhìn thấy, cậu hoảng sợ nói: “Hệ thống hệ thống, mày có thấy không, thì ra hắn ta là M, bị đao chỉa vào còn mà còn lên được, biến thái thế này á?”
Hệ thống: …bàn về biến thái, không ai sánh bằng cậu đâu.
Quả nhiên, Nhạc Thiên lập tức hưng phấn nói: “Người ta thích chết mất!”
“Thất điện hạ thế nào ấy nhỉ?” Nhạc Thiên cố ý lấy sống đao phẩy nhẹ, vật đang có xu thế thức tỉnh bị ngoại lực tác động càng lớn hơn không ít, Hàn Tề vô cùng căm tức với thái độ khinh bạc của Lâm Nhạc Thiên và phản ứng của cơ thể mình, lửa giận và ý chí mạnh mẽ khiến cho tốc độ khôi phục sức mạnh của hắn cũng trở nên nhanh hơn.
“À, ta hiểu rồi, Thất điện hạ đang hồi quang phản chiếu.” Nhạc Thiên nhẹ nhàng cười thành tiếng, nghĩ đến chuyện đợi lát nữa là đến giờ học lập tức thấy hài lòng.
Tiếng cười vào tai Hàn Tề lại là trào phúng và ác ý không nói hết, hắn chợt thấy trong lồng ngực dâng lên một luồng khí, đột nhiên ngồi bật dậy.
Nhạc Thiên còn đang cười đấy, người đã bị áp đảo, tiếng cười im bặt đi, hai tay đều bị Hàn Tề trói lại, chủy thủ trên tay “leng keng” rơi xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên, còn chưa kịp dạy kiến thức mới nữa mà, sao khôi phục nhanh như vậy chứ?
Hàn Tề mỉm cười, dưới nụ cười ẩn ẩn hàm chứa sát khí kinh tâm động phách, “Cắt sạch sẽ?”
Nhạc Thiên choáng váng: Đại ca em đùa tí thôi, em nỡ nào cam lòng?
Vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Nhạc Thiên lấy lòng Hàn Tề, dáng vẻ ấy của cậu trông rất là vô hại, nhưng trải qua lần giáo huấn này, Hàn Tề sẽ không bao giờ cảm thấy người trước mặt cũng mảnh mai yếu đuối như bề ngoài nữa.
Hàn Tề không gầy yếu như Nhạc Thiên, một tay nắm chặt cổ tay Lâm Nhạc Thiên nhấc qua đỉnh đầu cậu, một tay nhấc Tú Xuân Đao dưới giường lên, dữ tợn nói: “Sợ bẩn?”
Nhạc Thiên hơi hơi hé môi, nhưng biết bây giờ cứng miệng thì càng phải chịu nhiều khi nhục hơn nữa, bèn mím môi không nói gì, đôi mắt phượng thâm trầm nhìn chằm chằm vào Hàn Tề.
Lần này Hàn Tề thực sự tức giận, từ cái lỗ dưới hạ thân truyền đến đợt rét, gió từ bốn phương tám hướng kéo đến, càng châm cho ngọn lửa trong lòng hắn cháy càng mạnh, hắn làm đúng như những gì Lâm Nhạc Thiên mới vừa làm, cũng cầm Tú Xuân Đao chém rách xiêm y của Lâm Nhạc Thiên.
Y phục của Lâm Nhạc Thiên luôn là tơ lụa cao cấp nhất, Tú Xuân Đao chém một phát là rách ra làm đôi, ngay lập tức để lộ ra lồng ngực trắng mịn, trên da thịt vẫn còn lưu lại dấu vết mờ nhạt mà trước đó Hàn Tề tạo ra, Hàn Tề vốn định nói thêm mấy câu làm nhục Lâm Nhạc Thiên nữa, thấy quang cảnh này thì gân xanh trên huyệt thái dương hằn lên, thầm nghĩ: Dài dòng với y làm gì, dù sao thì cũng phải cho y biết đau mới được.
Thế là Hàn Tề lại một lần thuyết phục được mình làm chuyện “ỷ thế hiếp người”.
Tấm màn xanh chập chờn mùi hương thơm ngọt thấu xương, dường như muốn chuốc cho Hàn Tề say ngất, hắn ra rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay trơn trượt dính chặt lấy da thịt mịn màng mềm dẻo của Lâm Nhạc Thiên như không thể tách rời khỏi, cơ thể gầy gò mỏng manh như tấm giấy bị hắn xoa nắn vân vê khắp nơi, tâm kế thủ đoạn gì cũng không có đất diễn trong mảnh đất trời này, chỉ còn đọng lại tiếng khóc nghẹn và tiếng thở dốc.
Mái tóc đen rối tung phảng phất như sóng nước đánh vào bờ mà quất lên cánh tay kiên cố của Hàn Tề, Hàn Tề sắp đến, chợt hung tợn hỏi: “Còn dám nữa không?”
Giọng của Lâm Nhạc Thiên đã vỡ, nói không ra lời, Hàn Tề cúi người cắn lên vành tai của cậu, như cái cách mà Lâm Nhạc Thiên cắn hắn, cố ý nói: “Không nói lời nào, vẫn chưa phục à?”
Mượn cớ đó, Hàn Tề lại làm hết hồi này đến hồi khác, mãi đến khi Lâm Nhạc Thiên không chịu nổi nữa ói ra máu, máu văng lên lồng ngực cậu, nở rộ như đóa mẫu đơn, máu đã ói ra rồi, nhưng hình như vẫn còn nghẹn lại, nên Lâm Nhạc Thiên thống khổ ngước đầu vừa thở vừa ho.
Hàn Tề không nhịn được, nắm lấy cổ Lâm Nhạc Thiên hôn sâu, mùi máu nồng nặc và hương thơm trong miệng Lâm Nhạc Thiên khiến cho Hàn Tề lún sâu vào chiếm đoạt như điên cuồng, lồng ngực hai người dán vào nhau chập trùng lên xuống như con thuyền đong đưa theo sóng nước, Hàn Tề có cảm giác như nghe thấy tiếng tim kịch liệt đập lên “thình thịch”.
Là của hắn? Là của Lâm Nhạc Thiên? Hay là của cả hai người?
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Cuối cùng thì lấy Lâm Nhạc Thiên ngất đi làm kết cục.
Khi ý thức Nhạc Thiên tỉnh lại thì phát hiện bên mình cực kỳ yên tĩnh, ngay lập tức kêu hệ thống, kích động nói: “Hàn Tề hôn tao!”
Chịch cũng chịch rồi nói gì mà hôn hít nữa, hệ thống: “À, không nhìn thấy.”
Chứ nó biết làm sao nữa? Nó cũng tuyệt vọng lắm chứ, trước lúc Nhạc Thiên tỉnh lại nó đã ra khỏi bị động che đậy, trơ mắt nhìn Hàn Tề khoác áo choàng, đôi mắt sâu thẩm nhìn Lâm Nhạc Thiên đã hôn mê, ánh mắt của hắn rất phức tạp, hệ thống nhanh chóng tìm trong kho dữ liệu ngôn ngữ ra một câu —— yêu hận đan xen.
Quần của Hàn Tề còn bắn tim với nó nữa.
Mẹ kiếp.
Vẻ mặt Nhạc Thiên an tường, “Hắn ta đâu rồi?”
Hệ thống bất đắc dĩ trả lời: “Đi hầm nhân sâm.”
Nhạc Thiên gật đầu khẳng định, “Nên vậy.”
Trong lúc đang cùng hệ thống tán gẫu thì Hàn Tề đã trở lại, Phi Ngư Phục bị Lâm Nhạc Thiên cắt rách cột lên tạm bợ, trên tay bưng một cái bát ngọc.
Lâm Nhạc Thiên đúng là một kẻ quái dị, một tòa viện lớn như vậy mà hoàn toàn không có người ở, Hàn Tề nhớ lại biểu hiện của Lâm Nhạc Thiên khi bên cạnh mình, bèn suy đoán cậu làm vậy hẳn là do căm ghét tiếp xúc người ngoài.
Hệ thống: Anh cả nghĩ quá rồi… chỉ là tên đó muốn đuổi người khác đi để làm một ít không chuyện nên làm với anh thôi.
Lần này, sau khi Lâm Nhạc Thiên bị giày vò thì hết sức bình tĩnh, Hàn Tề ngồi bên cạnh cậu thì ngay cả con ngươi cũng không chuyển động nổi một lần, dường như lòng như tro tàn.
Hàn Tề cau chặt mày, “Muốn chết?”
Lâm Nhạc Thiên có phản ứng, không nhìn Hàn Tề, thanh âm nhỏ yếu đáp: “Ngươi còn chưa chết, sao ta cam lòng đi trước.”
Hàn Tề cũng không nổi giận, cười lạnh một tiếng, “Uống thuốc.”
Nhạc Thiên bất động, nghĩ thầm người anh em tui không chết được đâu thôi thì anh uống đi, anh hơi bị khổ đấy, cánh môi mỏng nhẹ nhàng nhúc nhích thật khẽ, thành khẩn nói: “Muốn uống thì ngươi uống đi.”
Hàn Tề bị thái độ nửa chết nửa sống của cậu chọc tức, “Ngươi thật sự không uống?”
Nhạc Thiên dùng sự im lặng biểu thị lập trường của mình.
“Được.” Hàn Tề bưng bát ngọc lên, ngậm một ngụm thuốc, nắm cằm Lâm Nhạc Thiên, cúi người kề miệng qua, sau một lần đút thuốc, cả hai người cùng chấn động, sự khác biệt khi miệng lưỡi tương giao trong trạng thái tỉnh táo khiến Hàn Tề phải đỏ mặt, hắn đứng dậy lạnh lùng uy hiếp: “Phần còn lại ngươi muốn uống thế nào?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ đừng nói nữa người anh em mau mau đút tui uống đi, tui biết mấy người mớm thuốc là phụ, muốn hôn tui mới là chính mà, bèn khích tướng: “Cút!”
Hàn Tề hận đến nghiến răng, cầm chén thuốc nặng nề đặt lên bàn trà, phất tay áo xoay người, “Không uống thì thôi!”
Nhạc Thiên: Thế này không giống với kịch bản gì hết!