Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 35: Thế giới 2



Đó là một buổi học giáo dục sinh lí vô cùng phong phú, hoàn toàn là thầy Nhạc gián tiếp chỉ dạy, cậu nói không muốn thế nào, Hàn Tề sẽ làm đúng như thế đó, nói cách khác chính là chỉ đạo từ xa, Nhạc Thiên ung dung tận hưởng.

Hàn Tề xuống tay cũng không nhẹ, sợ làm Lâm Nhạc Thiên ngỏm luôn, nhưng sau một tiết học, da thịt mỏng manh non mềm của Lâm Nhạc Thiên vẫn trải đầy xanh đỏ, sống lưng thon gầy chất chồng dấu tay vết răng cắn, loang lổ lan ra như bức tranh sơn thủy, hệ thống tạm thời thoát che đậy nhìn thấy Nhạc Thiên thành ra như vậy: …loại đau khổ nhân gian nào vậy, tui mới con mẹ nó sống không bằng chết đây nè.

Nhạc Thiên lại phun một ngụm máu, hàm răng bị nhuộm đỏ tươi, bị Hàn Tề bóp cổ đè xuống mặt chôn vào gối mềm, tức giận nói: “Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này ắt sẽ mất mạng trong tay ta.”

Hung tính tích tụ trong lồng ngực Hàn Tề vốn đã tản đi, đang ảo não tự hỏi sao đột nhiên mình lại không kiểm soát được bản thân, bị câu nói của Lâm Nhạc Thiên kích động, lửa giận trong lòng lại lần nữa khơi lên, cười lạnh một tiếng nói: “Thế à?” Đè lên người Nhạc Thiên, tàn nhẫn giảng thêm một tiết nữa.

Đương nhiên là Nhạc Thiên lại không ngừng phản kháng.

“Đừng đụng vào eo của ta!”

Vòng eo nhỏ lập tức bị véo một cái, ứ hự, sướng quá.

“Tên súc sinh nhà người, ngừng lại!”

Tốc độ giảng dạy lập tức tăng nhanh, ứ á, sướng quá.



Đến cuối cùng, Nhạc Thiên phun máu nhuộm đỏ gối, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, hoàn toàn không còn chút sức lực mặc cho người ta định đoạt, sau khi kết thúc Hàn Tề hơi do dự một chút, sải bước xoay mình bước xuống giường, tròng mắt Nhạc Thiên dõi theo từng chuyển động trên thân thể kiện mỹ của hắn, đắc ý nói với hệ thống: “Quả nhiên là hắn có tám múi cơ bụng mà, thật là mạnh mẽ nha.”

Hệ thống: “…cậu không đau?”

Lần trước Hàn Tề bôi thuốc cho cậu, Nhạc Thiên kêu la đến chết đi sống lại, chẳng lẽ cũng là giả vờ?

Nhạc Thiên thành thật trả lời: “Đau… nhưng mà cũng sướng.”

Lâm Nhạc Thiên tuy tàn phế, phía trước vô dụng, nhưng không có nghĩa là không thể sướng, trái lại bởi vì cơ thể này nói theo một cách nào đó thì đã làm “hàng nguyên tem” gần ba mươi năm rồi, tự nhiên được sướng một lần, thật sự phải nói là sướng kinh khủng, nhất là khi được nhìn thấy Hàn Tề mất không khống chế, thì càng sướng hơn gấp bội.

Trong phòng ngập tràn mùi máu tanh nhàn nhạt và hương thơm nồng nặc, quyện thành bầu không khí kiều diễm quấn quanh Hàn Tề, bàn tay đang cột dây áo của hắn run lên nhè nhẹ, đai lưng cột mấy lần không xong.

Hắn cũng không biết vì sao ban nãy mình lại phát điên như thế, còn lại làm vậy với tên hoạn quan đó nữa, quay đầu nhìn lại thấy Nhạc Thiên đang nhắm nghiền mắt, đôi môi mỏng lưu lại từng vệt máu đỏ tươi, nửa khuôn mặt chôn vào chiếc gối mềm mại thấm máu, mỏng manh yếu ớt tưởng chừng chạm mạnh một cái là vỡ, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác thoải mái kỳ dị.

Ác độc như vậy tàn nhẫn như thế, giỏi bày mưu tính kế cỡ nào, thì vẫn đến thế mà thôi, bất quá cũng chỉ là một phàm nhân.

Đê tiện cũng được, vô liêm sỉ cũng được, chỉ cần có thể khiến Lâm Nhạc Thiên nếm được những đau khổ và nhục nhã của hắn năm đó, vậy là hắn đã đạt được mục đích của mình.

Uất ức dồn nén trong lòng nhất thời tiêu tan hơn nửa, Hàn Tề cúi người bóp cằm Lâm Nhạc Thiên, trên tay không có gì bất ngờ bị nhiễm phải máu tươi chảy ra từ răng môi cậu, Lâm Nhạc Thiên vẫn còn nhắm chặt hai mắt, dường như vô cùng mệt mỏi, hai cánh môi run lên muốn nói gì đó lại không thể nói được gì, từ vẻ mặt của cậu mà suy, chắc là muốn nói chửi rủa nào đó, Hàn Tề lạnh nhạt nói: “Cửu thiên tuế, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết đâu.”

Nhạc Thiên: “Ưm.” Cảm ơn, yên tâm, không chết được đâu.

Hàn Tề thấy cậu nghẹn ngào không nói lên lời, buông tay, dùng tư thái từ trên cao xuống thưởng thức dáng vẻ mảnh mai vô lực của Nhạc Thiên một lúc, hài lòng xoay người, đẩy cửa phòng bước ra mới phát hiện ra sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, thế mà hắn lại giày vò tên hoạn quan đó cả một đêm…

Hàn Tề không hiểu sao lại thấy tức giận trong lòng, giơ tay hất đổ hộp cơm trên bàn đá, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Hàn Tề đi rồi, Nhạc Thiên không giả chết nữa, chậm rãi bò dậy, tuy bước chân lảo đảo khập khễnh nhưng không đến mức thảm thương như trong tưởng tượng của Hàn Tề, thậm chí gần như là ung dung cầm khăn lau mặt cho mình, âm trầm nói: “Cậu em bữa đầu đi học mà trình cao như vậy rồi, đúng là có thiên phú dị bẩm, chờ một thời gian nữa, ắt sẽ thành tài.”

Hệ thống đã tức tới mức không thể nói được gì nữa, đồng thời bắt đầu sắp xếp lại tuyến thời gian, thề phải tìm cho ra, rốt cuộc là Nhạc Thiên bắt đầu âm mưu làm chuyện ác từ khi nào.



“Mày đừng có mà ngoan cố nữa.” Nhạc Thiên nhìn ra ý đồ của hệ thống, lại lười biếng xuống, “Sứ mạng của mày không phải là giúp tao hoàn thành nhiệm vụ sao, mắc gì phải xoắn với quyết định của tao thế cơ chứ?”

Hệ thống bực mình, “Đây là nhiệm vụ trừng phạt! Cậu đâu có bị trừng phạt gì đâu!”

“Tao bị phạt rồi nè,” Nhạc Thiên chìa cánh tay ra, áo bào trắng lướt xuống, da thịt non mềm mịn màng lấm tấm vết đỏ, “Mày nhìn này, bị hành không ra hình người đây này.”

Hệ thống: “…”

Tiểu hệ thống muốn thuần hóa cậu đã bị Nhạc Thiên nhìn ra từ lâu rồi, nó tưởng là chỉ cần đối nghịch với cậu là được à? Ấu trĩ. Đã bảo hệ thống là sinh vật đơn thuần bị số liệu khống chế mà, quả đúng như thế.

Thấy hệ thống đã yên lặng rất lâu, Nhạc Thiên nhẹ giọng dụ dỗ: “Thật ra tao đau lắm, đau muốn rớt nước mắt luôn, nãy giờ tao nhịn thôi.”

Hệ thống rầu rĩ nói: “Cậu lừa người ta.”

Nhạc Thiên: “Hu hu hu?”

Hệ thống: “Tra nam, cậu lừa tôi, tôi, tôi còn sắp xếp cho cậu một cơ thể hoàn mỹ như vậy!”

Nhạc Thiên cười, “Cưng à, bọn mình làm hòa đi được không? Cưng không kéo chân sau của anh nữa, chúng ta hòa bình làm hết nhiệm vụ trừng phạt, hơn nữa ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong mấy tiểu thế giới này chứ? Liên minh chỉ có thể xác định là nhiệm vụ có hoàn thành hay không thôi mà, cưng cũng đâu có bị bẽ mặt gì.”

Mặc dù Nhạc Thiên dỗ mình, nhưng hệ thống vẫn cảm thấy rất khó chịu, nói cách khác, nó hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Hàn Tề, có muốn Nhạc Thiên chết hay không? Muốn, nhưng mà không được, nên đành phải lùi bước về sau chọn biện pháp khác, tốt nhất là có thể hành hạ cho Nhạc Thiên phải khóc la kêu gào xin tha.

Cái con người này quá hiểm ác.

Giữa hai sự lựa chọn là làm hòa và cho điện giật chết Nhạc Thiên, hệ thống quyết định tạm thời giả làm đà điểu, nó phải suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, nếu như có thể, tốt nhất là châm thêm điếu thuốc nữa.

Hàn Tề về tới trạch viện, bước chân của hắn mang theo sự thoải mái chưa từng có, dường như đã tìm ra cách để phát tiết hết mọi áp lực dồn nén lại mấy ngày nay, rút đao đứng trong viện tiện tay luyện một bộ đao pháp.

Lá lục quế xanh sẫm rũ xuống bị lưỡi đao quét qua, rả rít rơi xuống như mưa, đôi nụ hoa quế to chừng hạt gạo thuận theo đó bay đến vại nước thủy tinh đặt dưới tàng cây, đôi cá vảy đỏ trong vại vẫn mập mạp bóng lưỡng phe phẫy đuôi bơi lên mặt nước, miệng há ra đớp nụ hoa.

Sau khi giải tỏa xong, Hàn Tề tỉnh táo hơn ba phần, trên người hắn vẫn còn lưu lại hương vị của Lâm Nhạc Thiên, từng thời từng khắc nhắc nhở hắn về một sự thật đã xảy ra: dưới sự kích động nhất thời hắn đã ngủ với tên hoạn quan đó, đồng thời tên hoạn quan đó còn như sắp chết đến nơi vậy.

Hàn Tề dứt khoát thu đao lại, cõi lòng rối loạn trong nháy mắt, lại nghĩ: tên hoạn quan đó thủ đoạn ngập trời lại có bản lĩnh lớn như vậy, trên giường còn tuyên bố phải lột da lóc thịt hắn, chẳng lẽ hắn còn lo tên đó không sống nổi sao? Dù sao thì cũng chẳng chết được.

Ôm suy nghĩ đó, Hàn Tề tắm rửa thu thập chỉnh tề, như không có việc xảy ra tiến cung như thường ngày.

Mặc dù bài tập của Tông Diễn không bị ai thăm hỏi, nhưng cậu ta vẫn rất nghiêm túc tự mình hoàn thành, lúc Hàn Tề đến thì Tông Diễn đã thân mang kỵ trang làm quen với ngựa, mắt thấy Hàn Tề bước tới, cậu ta nở nụ cười xán lạn, “Hàn Tề, ngươi đến rồi!” Vội vàng cho người dắt ngựa đi, nhảy xuống.

“Tiểu Lâm tử thế nào?!”

Lâm Nhạc Thiên không chịu cho Tông Diễn đi gặp mình, Tông Diễn bèn nhờ Hàn Tề thay cậu ta đi thăm, trong ngoài cung đồn Hàn Tề và Lâm Nhạc Thiên không hợp nhau, Tông Diễn có nghe thấy nhưng cũng không tin, Tiểu Lâm tử sẽ không cho người mà mình không tin tưởng đến dạy võ nghệ cho cậu ta, nhưng tính của Hàn Tề bình tĩnh thận trọng, hoàn toàn không phải là loại tiểu nhân ân đền oán trả như vậy.

Hàn Tề mặt không biến sắc trả lời: “Vẫn ổn.” Trong đầu vô thức lướt một khoảnh khắc của đêm qua, hương thơm nức mũi nồng đậm cùng tiếng khóc làm người ta thương xót, như một cơn mơ.

Tông Diễn khịt khịt mũi, bỗng nhiên nói: “Hàn Tề, người ngươi thơm quá, rất giống với mùi của Tiểu Lâm tử.”

Hàn Tề cụp mắt, im lặng không đáp, trên người hắn nhuốm phải mùi hương của Lâm Nhạc Thiên, tắm cách nào cũng không thể rửa sạch đi hương thơm nhàn nhạt đó.



Tông Diễn bất chợt vỗ tay một cái, “Trẫm biết rồi, có phải là ngươi ôm Tiểu Lâm tử đúng không?” Lần nào Tông Diễn ôm Lâm Nhạc Thiên cũng bị nhiễm phải, cậu ta bật cười một tiếng nói: “Ta đã nói Tiểu Lâm tử thích ngươi mà, y chưa bao giờ cho kẻ mình ghét đụng vào người.”

Thích? Trong lòng Hàn Tề cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ Lâm Nhạc Thiên lúc này sợ là đang hận không thể thiên đao vạn quả hắn, hối hận tại sao sáu năm trước không đuổi cùng giết tận hắn.

Những lời mà Lâm Nhạc Thiên nói đó, Hàn Tề không tin một chữ nào, tên hoạn quan xảo ngôn lệnh sắc, giỏi nhất là đổi trắng thay đen, tất cả mọi câu chữ xuất phát từ cái miệng đó đều là bên ngoài bọc đường mật bên trong ngâm kịch độc, hắn không phải là đứa trẻ như Tông Diễn, chắc chắn sẽ không để bị lừa.

Nhạc Thiên bên này nằm nghỉ trong chốc lát, rồi nói với hệ thống: “Ê đồng bọn, tao với mày thương lượng cái này đi.”

Hệ thống quả quyết nói: “Không!”

Nhạc Thiên: “Mày còn chưa hỏi là chuyện gì nữa mà?”

Hệ thống: “Bảo đảm không phải là chuyện tốt lành gì.”

Ầy, con nít lớn rồi không dễ dụ nữa, Nhạc Thiên xa xăm nói: “Nếu như cái bộ dạng tàn hoa bại liễu này của tao mà bị người khác nhìn thấy, theo tính cách của Lâm Nhạc Thiên thì…”

Hệ thống suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Sẽ tự sát?”

Nhạc Thiên: “Sẽ giết hết tất cả những người nhìn thấy.”

Hệ thống im lặng một hồi, “Cậu thì không.”

Nhạc Thiên: “Tao không, mà Lâm Nhạc Thiên thì có.”

Thế là hệ thống lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, với hình tượng nhân vật như Lâm Nhạc Thiên, nếu như chuyện hắn chịu nhục hôm nay có người thứ hai biết, thì người đó chắc chắn phải chết, nói không chừng còn có thể giết sạch cả nhà người ta, Vô Phương có giao nhiệm vụ chăm sóc “nhà từ thiện” đã quyên rất nhiều tiền nhang đèn – Lâm Nhạc Thiên cho một tiểu sa di, tính toán thời gian, thì cũng sắp tới gọi Lâm Nhạc Thiên rời giường.

Hệ thống do dự trong chốc lát, nói: “Vậy tôi mang cậu đi nhé?”

Nhạc Thiên: “Cục cưng, không cần hỏi, anh nghe theo cưng hết.” Kế hoạch thành công, ố dè.

Hệ thống không hổ là hệ thống cao cấp của liên minh, sau một giây, Lâm Nhạc Thiên đã xuất hiện trong tư trạch của mình tại ngoại ô kinh thành, đây là tòa trạch viện đầu tiên mà Lâm Nhạc Thiên tích góp mua, có thể gọi là nhà ở của hắn, trừ hắn ra thì không có ai biết nơi này.

Nhạc Thiên nằm hai ngày trong nhà cảm thấy thanh máu của mình từ từ hồi lên lại, nhắc đến cũng lạ, lần mà Hàn Tề cầm chuôi đèn chọc cậu một cái, cậu đau muốn chết muốn sống, lần này Hàn Tề dùng chính thân mình trả thù cậu, cậu lại không thấy khó chịu như vậy, mà còn kích động háo hức muốn tới thêm phát nữa.

Thế là Nhạc Thiên lén lút triệu một ít thân tín cậu lưu lại trong Cẩm Y Vệ, nói chuyện như này như này với bọn họ, còn đặc biệt dặn dò: “Nếu như Hàn Tề dám to gan làm khó dễ các ngươi, các ngươi cứ báo tên ta ra.”

Đám người đáp vâng, phấn khích vì mình sắp được tham gia vào một hồi nội đấu của Đông Hán.

Hệ thống đã được giác ngộ tư tưởng, lạnh lùng nói: “Cậu lại muốn dụ dỗ Hàn Tề.”

Nhạc Thiên đau lòng nói: “Tao không ngờ mày là cái loại hệ thống nhìn vấn đề một cách nông cạn như vậy, đây đâu thể gọi là tao dụ dỗ hắn ta cơ chứ? Tao với Hàn Tề đôi bên tình nguyện, quá lắm là hẹn hò thôi.”

Hệ thống: …cút con mẹ mày đi.

 

------oOo------

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.