Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 278: Thế giới 18



Thật sự thì Nhạc Thiên vẫn không ngờ rằng Du Hàn Chi sẽ là đồng đội của mình, ngồi trong phòng khách làm bộ ra vẻ như tay chân luống cuống hỏi: “Anh tìm tôi để nói chuyện gì?”

Du Hàn Chi kéo nút bần trong chai whisky trên tay ra, khẽ cười nói: “Em trai này, ban ngày anh với Cố Tùy đã dạy em rồi, nhưng em vẫn chưa học được nhỉ, cộng việc phải đặt sau một bậc.” Giơ tay rót rượu vào ly trước mặt cả hai, “Kết bạn trước đã.”

Nhạc Thiên không cầm ly, thấp giọng hỏi: “Mẹ tôi muốn anh nói gì với tôi, có liên quan đến dự án thu mua HG sao?”

Du Hàn Chi chưa từng gặp ai trong giới này mà cứng nhắc như vậy, lời nói giống y chang lúc sáng, đến cả tư thế ngồi cũng giống vậy, hai tay đặt trên đầu gối nghiêm túc như một cậu học sinh tiểu học.

Du Hàn Chi đứng dậy ngồi bên cạnh Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhổm dậy hơi nhích qua một bên, sofa không lớn, nên di chuyển cũng chẳng được bao xa, khoảng giách giữa hai người khoảng chừng nửa mét.

Du Hàn Chi cầm ly rượu lên, mắt dõi theo Cố Nhạc Thiên, như dùng ánh mắt để nhắm cậu với rượu vậy thong thả uống một hớp rượu, thấp giọng nói: “Em vừa tắm à? Thơm quá.”

Nhạc Thiên: …tui coi mấy người là động, mấy người lại muốn tán tui?

Mặt Cố Nhạc Thiên đỏ ửng lên, đột ngột bật dậy, “Không có việc gì thì tôi đi về.”

“Lần thu mua HG này, giám đốc Tổng có ý muốn làm hỏng, tốt nhất là để Cố Tùy gánh trách nhiệm trên lưng,” Du Hàn Chi chậm rãi nói, “Cơ mà theo tôi thấy, thì quan hệ của cậu hai và cậu cả hình như không đến mức như nước với lửa theo lời giám đốc Tống.”

Nhạc Thiên đứng cứng đờ tại chỗ.

Thực ra đứng ở lập trường của Cố Nhạc Thiên thì vẫn rất mâu thuẫn, một bên là người không quá tốt với mình, một bên là người anh trai ngoài giá thú rất tốt với mình, nói thật thì chọn bên nào cũng không xong.

Chọn Tống Tùng Ức, thì phải làm hỏng dự án thu mua HG lần này, mà Cố Nhạc Thiên thì vẫn rất muốn có một lần thành công chứng minh mình.

Chọn Cố Tùy, mặc dù Tống Tùng Ức có không tốt với cậu đến mức nào đi chăng nữa, thì vẫn là mẹ ruột của Cố Nhạc Thiên. Cố Nhạc Thiên chẳng nhận được bao nhiêu tình mẫu tử từ Tống Tùng Ức, song điều đó không có nghĩa là từ sâu trong nội tâm cậu ta không có khát vọng mong có một ngày Tống Tùng Ức lương tâm trỗi dậy thể hiện tình thương của mẹ với cậu ta. Càng chịu tổn thương sâu từ cha mẹ, thì càng ôm lòng mong chờ với cha mẹ, chỉ là bởi Cố Nhạc Thiên thường dùng sự chết lặng để che giấu niềm vọng đó mà thôi.

Nhạc Thiên nghĩ bụng dù sao thì giả thuyết của mình cũng là phản diện, chắc chắn là cậu đứng ở phía đối lập với Cố Tùy, thế là lại từ từ ngồi xuống, cắn môi nói: “Vì sao nhất định phải dùng thủ đoạn chẳng vẻ vang gì như thế? Tôi có thể cạnh tranh công bằng với Cố Tùy.”

Du Hàn Chi bật cười, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Cố Nhạc Thiên, cảm thấy buồn cười trước sự ngây thơ không biết tự lượng sức mình của Cố Nhạc Thiên.

Nếu như so thương trường với chiến trường, hắn và Cố Tùy còn có thể coi như là đại tướng ra trận, nhưng Cố Nhạc Thiên? Thậm chí đến binh nhì (1) còn không phải, quá là rúc trong xó bếp nấu ăn cho lính mà thôi, mà là cái kiểu nhọc nhằn khó khắn nấu một nồi đồ ăn, rồi bị người ta tận diệt ngay lập tức mà thôi.

Một người phụ nữ sấm rền gió cuốn như Tống Tùng Ức mà lại nuôi dưỡng ra một cậu con trai cản đường thế này, chẳng trách lại đồng ý hợp tác với Du thị nhà hắn.

Người không tự biết mình – là kiểu người Du Hàn Chi luôn luôn ghét, cơ mà ngoại trừ người đẹp.

Người đẹp có đặc quyền trong thế giới này, họ có thể não ngắn nhưng không bị người khác chỉ trách, xinh đẹp và thông minh đều là một nguồn tài nguyên khan hiếm, vì sao còn người đẹp còn bị ép phải thông minh cơ chứ? Du Hàn Chi cam lòng trả tiền cho sự xinh đẹp ngu xuẩn này.

Du Hàn Chi dụ dỗ: “Vậy cậu ba định cạnh tranh với Cố Tùy như thế nào?”

Hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của Nhạc Thiên hơi co lại, “Tôi sẽ thể hiện tốt trong dự án thu mua này.”

Du Hàn Chi gật đầu, “Nghe cũng được đấy, tiếc là dự án này vốn là dự án của Cố Tùy, dù cậu có thể hiện tốt đi nữa, sẽ chỉ là dệt hoa trên gấm cho Cố Tùy mà thôi.”

Nhạc Thiên im lặng một lúc, nói: “Luôn có người sẽ nhìn thấy cố gắng của tôi.”

Du Hàn Chi gần như sắp mến Cố Nhạc Thiên trước mắt mình, kiểu người sống trong hào môn nhưng vẫn giữ được một phần ngây thơ này thật sự tồn tại sao? Thậm chí hắn còn hoài nghi rằng Cố Nhạc Thiên đang giả vờ thôi, song vẻ mặt của Cố Nhạc Thiên rất nghiêm túc rất chân thật. Tóc mái hơi dài gần như che khuất đôi mắt cậu, nhưng không hề cản trở Du Hàn Chi nhìn thấy được sự kiên định trong ánh mắt cậu.

Nếu như sáng sớm Du Hàn Chi không nghe Tống Tùng Ức quở trách Cố Nhạc Thiên nhiều đến vậy, thì suýt tí nữa hắn đã cho rằng Cố Nhạc Thiên là một thanh niên có triển vọng chứ không phải một thằng nhóc con vô dụng rồi.

“Cậu hai, chắc cậu biết thân phận của Cố Tùy chứ?” Du Hàn Chi lại uống một hớp rượu, híp mắt nói, “Cậu ta là con riêng ở bên ngoài của cha cậu, lớn hơn cậu đến hai tuổi, cậu phải biết chuyện này là chuyện nhục nhã đến mức nào với giám đốc Tống nhỉ.

Sắc mặt Nhạc Thiên trắng bệch, cắn môi không nói.

Du Hàn Chi vểnh chân, hai tay dang ra gác trên lưng ghế sofa, một tay lắc lắc ly rượu, “Cố Tùy vừa về, cha cậu lập tức đưa một dư án lớn như thế cho cậu ta, ông ấy có từng coi trọng cậu như vậy không? Cậu ba à, cậu nên suy nghĩ cho rõ, hết lần này đến lần khác, mất cái này được cái kia, giữa cậu và Cố Tùy không có chuyện hai bên cùng thắng, chỉ có anh – chết – tôi – sống.”

Bốn chữ cuối cùng Du Hàn Chi gằn từng chữ từng chữ, từ từ vang vọng trong tòa biệt thự yên tĩnh. Sắc mặt Cố Nhạc Thiên càng trắng hơn, một tay run rẩy vươn về phía ly rượu uống một hớp rượu, rượu cay vượt quá sự tưởng tưởng của cuậ, cậu ho khan hai tiếng, đối diện với ánh mắt đùa cợt của Du Nhạc Thiên, lại không phục uống hớp nữa. Mắt đã bị men rượu cay nồng ép ra vài giọt nước mắt, cậu khàn giọng nói: “Thủ đoạn sau lưng, thắng cũng không vẻ vang gì.”

Du Hàn Chi cười khẽ một tiếng, “Thắng là thắng, thắng mà không vẻ vang gì chẳng qua là cái cớ an ủi bản thân của kẻ thất bại mà thôi. Binh bất yếm trá, ai cười được đến cuối cùng, người đó là người thắng.”

Du Hàn Chi thấy Cố Nhạc Thiên cúi mặt, sắc mặt vẫn vẫy vùng không thôi, tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu ba à, dù sao cậu cũng phải nghĩ đến giám đốc Tống, bà ấy là Cố phu nhân danh chính ngôn thuận, nếu như con trai của bà ấy thua trước một đứa con riêng, cậu nói xem sau này sao bà ấy ngẩng đầu lên làm người được đây?”

Câu này thật sự đã chọc vào chỗ đau của Cố Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nâng tay một hơi uống cạn chỗ rượu còn lại, ngữ điệu vừa nặng nề vừa chua xót hỏi: “Tôi phải làm sao đây?”

“Vậy là được rồi.” Du Hàn Chi đặt ly rượu xuống, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Cố Nhạc Thiên, phát hiện ra vai Cố Nhạc Thiên còn gầy hơn nhìn bên ngoài, thấp giọng nói: “Ở đây có một cái USB, một lát nữa cậu mang về, tìm cách copy tài liệu chỗ Cố Tùy vào đây, những chuyện còn lại cậu không cần quan tâm nữa.”

Bàn tay đang cầm ly rượu của Cố Nhạc Thiên đang run lên, giọng rung rung đáp một tiếng “ừm”.

Du Hàn Chi ngửi mùi hương sau khi tắm và mùi rượu nồng trên cơ thể của Cố Nhạc Thiên, cảm thấy hơi rung động. Ngoại hình và tính cách của Cố Nhạc Thiên đều đánh trúng sở thích của hắn một cách hoàn hảo, nhưng thân phận Cố Nhạc Thiên đặt ở đấy thì lại có phần rắc rối.

Du Hàn Chi cầm chai rượu kế bên chậm rãi rót đấy rượu vào ly trên bàn tay vẫn còn run rẩy của Cố Nhạc Thiên, “Cậu ba, đừng quá băn khoăn trong lòng, trong giới này có ai dám nói rằng mình quang minh chính đại một trăm phần trăm đâu? Chuyện thường tình cả thôi, không cần lo, huống chi đối phó với một đứa con riêng như Cố Tùy, dùng một ít thủ đoạn không phải là chuyện bình thường à?”

Cố Nhạc Thiên buông mắt xuống, một ly whisky nhỏ vào bụng, cậu đã hơi ngà ngà say, khàn giọng nói: “Anh ta rất tốt với tôi.”

“Đó là thủ đoạn của Cố Tùy, cậu ba của tôi ơi!” Du Hàn Chi nhân cơ hội này ôm trọn cả bả vai Cố Nhạc Thiên. Ghé đến bên tai cậu, nhìn thấy vành tai óng ánh long lanh thoáng ửng hồng của Cố Nhạc Thiên, hít một hơi thật sâu mùi thơm trên người Cố Nhạc Thiên, thấp giọng đầu độc: “Cậu và cậu ta một núi không thể có hai con hổ, tại sao cậu ta lại muốn tốt với cậu? Sao cậu biết là cậu ta không mang lòng lợi dụng cậu? Cậu ba, cậu là người tốt nhưng đừng bao giờ nghĩ ai ai cũng là người tốt cả, trước đây lúc đi học Cố Tùy rất nhạt nhòa, không có một người bạn nào, mà cậu xem bây giờ trông cậu ta mạnh vì gạo, bạo vì tiền (2) thế nào. Cậu ba, cậu nhất định phải cảnh giác cao độ, cậu ta không phải là anh trai cậu, cậu ta là kẻ thù của cậu!”

Trong lúc Du Hàn Chi đang tẩy não mãnh liệt thì Cố Nhạc Thiên đã bất tri bất giác uống gần như hết ly rượu trong tay, người cũng lảo đà lảo đảo đứng lên, đẩy Du Hàn Chi ra, trong nét mặt kinh ngạc của Du Hàn Chi hét lên: “Anh ta không phải người tốt, anh cũng không phải người tốt, tất cả các người không ai tốt cả!”

Thoạt tiên Du Hàn Chi ngẩn người, trên mặt lập tức nở nụ cười mờ ám, “Cậu ba nói phải, tôi không phải người tốt.”

Cố Nhạc Thiên loạng choà loạng choạng đứng lên, Du Hàn Chi định đỡ cậu, nhưng lại bị hắn dùng sức đẩy ra, Cố Nhạc Thiên khom người như đứng không vững, trong miệng lại rõ ràng nói: “Đừng đụng vào tôi, tôi ghét anh.”

Du Hàn Chi nghe thấy câu đó, không hề tức giận chút nào, đi đến lại định đỡ cậu, ngoài miệng dụ dỗ nói: “Ừm ừm, tôi đáng ghét lắm.” Cánh tay mạnh mẽ bắt được vai của Nhạc Thiên, nhưng Nhạc Thiên vẫn đẩy hắn ra.

Sức của Cố Nhạc Thiên yếu hơn Du Hàn Chi nhiều, Du Hàn Chi cũng chỉ đùa cợt với cậu thôi, hai người lằng nhà lằng nhằng một lúc bất chợt ngã lên sofa.

Cố Nhạc Thiên nhỏ giọng “a” một tiếng, hơi ngửa cả người mình ra sau, để lộ cần cổ thon dài, đôi môi đỏ hồng từ từ khép lại. Du Hàn Chi bị sắc đẹp trước mắt hấp dẫn, thầm nghĩ người ta đã say cả rồi, hôn một cái thôi chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Đến có chuyện thì cứ nói là uống say mất lý trí, cùng là đàn ông với nhau cả, chẳng lẽ Cố Nhạc Thiên còn không biết thẹn so đó với mình?

Đúng lúc Du Hàn Chi suy nghĩ hay là cứ hôn đi thì tiếng chuông cửa biệt thự vang lớn, truyền đến bên tai Du Hàn Chi. Du Hàn Chi mới sực tỉnh, Cố Nhạc Thiên dễ lừa song Tống Tùng Ức lại không dễ chọc, nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười hòa nhã của Cố Tùy mặt xuất hiện.

Du Hàn Chi không quá kinh ngạc, mỉm cười hỏi: “Bạn học cũ sao biết tôi ở đây?”

Cố Tùy thong dong đáp: “Tìm trong hồ sơ bạn cùng lớp.” Hắn nghe được mùi rượu trên người Du Hàn Chi trong lòng cảm thấy một chút bất an, mỉm cười nói: “Anh Du đang uống à? Có phần của tôi không?”

Du Hàn Chi thuận thế mở cửa, “Mời vào.”

Cố Tùy quẹo vào phòng khách, liếc mắt lập tức nhìn thấy Cố Nhạc Thiên đang nằm xụi lơ trên sofa, lập tức quay đầu liếc nhìn Du Hàn Chi một cái.

Du Hàn Chi bị hắn liếc một cái mà nhịp tim thoáng chậm một chút, ánh mắt sắc bén thật.

Nhưng rất nhanh Cố Tùy đã quay lại gương mặt tươi cười ôn hòa, “Sao cậu gọi Nhạc Thiên đến uống mà không rủ tôi?”

Du Hàn Chi đi tới trước sofa Nhạc Thiên đang ngồi, cố tình ngả ngớn vuốt mặt Cố Nhạc Thiên một cái, “Em trai đáng yêu thế này, tất nhiên phải uống riêng với em ấy rồi.”

Cố Tùy dằn cơn tức giận không rõ trong lòng mình xuống, hờ hững nói: “Em ấy say rồi, tôi dẫn em ấy về khách sạn.”

Du Hàn Chi liếc mắt nhìn Cố Nhạc Thiên nhắm tịt mắt say như chết, tiện tay đẩy thuyền đưa tay ra, “Xin cứ tự nhiên.”

Cố Tùy đi tới trước sofa.

Cố Nhạc Thiên trên ghế sofa thoạt trông còn say hơn cả lần trước, không rơi nước mắt như lần đó, hàng mi đóng chặt, cả khuôn mặt cho đến cần cổ lộ ra đều đỏ chót hết cả.

Cố Tùy một tay nhấc Cố Nhạc Thiên lên, dịu giọng nói với Du Hàn Chi: “Lần sau bù lại, nhớ mời tôi uống nữa nhé.”

Du Hàn Chi mỉm cười gật đầu.

Cố Tùy nhét Cố Nhạc Thiên say khướt vào chỗ ngồi đằng sau, do động tác quá mạnh, nên đầu Cố Nhạc Thiên bất cẩn khẽ vào cửa sổ xe, phát ra một tiếng kêu đau, Cố Tùy cũng mặc kệ cậu, dứt khoát đóng cửa xe lại.

Bởi vì bị đụng một cái, nên dường như Cố Nhạc Thiên mơ mơ màng màng “tỉnh lại”, chậm rãi mở mắt ra, nằm ghế sau xe nhìn Cố Tùy vẻ mặt lạnh tanh, ậm ờ kêu: “Anh…”

Cố Nhạc Thiên một khi uống say sẽ gọi hắn là anh.

Cố Tùy nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn cậu.

Sau đó, Cố Nhạc Thiên mới vừa nằm rất yên lặng trên sofa lại bắt đầu ch ảy nước mắt.

Cố Tùy: …

Đầu tiên cậu khóc không một tiếng động, rồi từ từ thút tha thút thít, sau đó lớn tiếng khóc nấc lên thì dùng hai tay che mặt mình lại, hòng muốn để tiếng khóc của mình nghe không còn quá vang nữa.

Cố Tùy im lặng nghe một lúc, mặt thay đổi mấy lần.

Không biết vì sao, Cố Tùy vẫn luôn nhẹ dạ với Cố Nhạc Thiên, cảm thấy cậu đáng thương.

Trên đời này có rất nhiều người đáng thương, bản thân Cố Tùy cũng rất đáng thương. Mười lăm năm trước gánh cái danh con riêng oán trách mẹ mình chối bỏ bản thân, sau khi biết được lại không thể không nhịn nhục mang trọng trách nhận giặc làm cha.

Mà tên giặc đó là cha của Cố Nhạc Thiên.

Nhưng Cố Nhạc Thiên cũng rất đáng thương.

Loại người như Cố Đông Điền sao có thể trở thành một người cha tốt được, lấy danh nghĩa tình yêu đích thực dồn cha hắn chết, cưỡng đoạt mẹ hắn, đó không phải người, đó là súc sinh.

Nhưng Cố Nhạc Thiên cũng rất vô tội.

Có một người cha như vậy, không phải là điều Cố Nhạc Thiên có thể lựa chọn, sống trong tòa ngục tù Cố trạch đó, cậu cũng là người bị hại.

Cố Tùy im lặng một hồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra, nâng Cố Nhạc Thiên dậy, Cố Nhạc Thiên lập tức lại ôm hắn, dựa vào lồ ng ngực của hắn khóc, Cố Tùy vỗ nhẹ lên bờ vai cậu, nói với Cố Nhạc Thiên như vô số đêm từng tự nhủ mình: “Đừng khóc, rồi sẽ qua thôi.”

Cố Nhạc Thiên tựa mắt vào bả vai của hắn, nước mắt ấm nóng không ngừng trào ra từ trong hốc mắt. Bàn tay Cố Tùy đang vỗ về cậu dần nắm chặt lại, bỗng nhiên trong mắt cũng thấy nong nóng, nếu như hai người thật sự là anh em, thì hẳn hắn sẽ rất thích người em trai như Cố Nhạc Thiên.

Có điều, chẳng mấy chốc Cố Tùy đã nhớ lại việc Cố Nhạc Thiên gạt giấu hắn lén đi gặp Du Hàn Chi, nhất thời cảm thấy không vui trong lòng.

Du Hàn Chi tuyệt đối không phải loại người tốt lành gì, trên mọi phương diện. Tạm thời không nói đến việc gọi Cố Nhạc Thiên ra để nói chuyện gì, nhưng chuốc say người khác là có ý gì?

Cố Tùy nghĩ đến thái độ khinh bạc quá đáng của Du Hàn Chi đối với Cố Nhạc Thiên, trực giác không thích.

Ít nhiều gì Cố Nhạc Thiên cũng là thiếu gia của nhà họ Cố, chỉ cần đầu óc Du Hàn Chi còn bình thường thì sẽ không nghĩ đến việc động vào Cố Nhạc Thiên, nhưng táy máy tay chân thì vẫn có khả năng.

Cố Nhạc Thiên lại đang khóc, không lẽ không chỉ vì uống say thôi?

Cố Tùy miên man suy nghĩ, sau khi đỡ Cố Nhạc Thiên về phòng lập tức hỏi cậu, “Em chạy đi làm gì với Du Hàn Chi?”

Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, mặc dù Cố Nhạc Thiên say, nhưng vẫn có thể giao tiếp được.

Nhạc Thiên mở to mắt nhìn, dựa vào ngực Cố Tùy ợ ra một hơi rượu, tủi thân nói: “Uống rượu…”

Cố Tùy đỡ cậu lên giường, gọi điện thoại nội bộ kêu thuốc giải rượu, nghiêm túc nói với Cố Nhạc Thiên: “Không phải anh đã nói với em là không được đi một mình mà.”

Nhạc Thiên chớp mắt mấy cái, quệt miệng nói: “Anh ta… không cho tôi gọi anh.”

Cố Tùy thật sự cảm thấy mình sắp nổi giận rồi.

Sao lại nghe lời Du Hàn Chi đến thế?

Cố Tùy thật sự rất hoài nghi không biết Du Hàn Chi có cho Cố Nhạc Thiên uống bùa mê thuốc lú gì không. Hắn nhọc công nhọc sức đối xử tốt với Cố Nhạc Thiên, nhưng Cố Nhạc Thiên vẫn chỉ đẩy bước nào đi bước nấy, thi thoảng còn định lùi lại một chút, ngày càng đề cao cảnh giác.

Mà cũng đúng, trong mắt Cố Nhạc Thiên, Cố Tùy là một đứa con riêng ở bên ngoài, vốn đã không cùng một bậc với người ta rồi.

Nhưng hắn nghĩ cỡ nào, cũng không thế Du Hàn Chi có thể hơn được hắn.

Loại người vừa thấy đã biết là không tốt lành gì như Du Hàn Chi, mà Cố Nhạc Thiên cũng tùy tiện đi gặp? Còn cố tình gạt giấu hắn.

Cố Tùy vừa nhớ lại hai cái gối dựng thẳng dưới chăn là thấy lửa giận lại trỗi dậy ngay.

Cố Tùy bình tĩnh hỏi: “Vậy anh bảo em nói anh biết, sao em không nghe?”

Nhạc Thiên rụt cổ một cái, hai tay lau mắt, trở mình rúc người trên giường nhỏ giọng lầm bầm gì đó.

Cố Tùy nghe không rõ, ghé đến gần hơn, “Nói gì, anh không nghe được.”

Nhạc Thiên quay mặt sang, môi gần như dựa vào bên tai Cố Tùy phả ra hơi nóng, “Tôi… muốn giúp… anh…”

Mùi rượu thơm ngọt gần như khiến Cố Tùy chếch choáng theo, hắn nghiêng mặt sang bên, đôi môi đỏ mọng của Cố Nhạc Thiên cách hắn gần trong gang tấc. Do uống quá nhiều rượu, môi hơi sưng lên, Cố Tùy nhớ lại lần trước dẫn Cố Nhạc Thiên đi ăn cơm, môi của cậu còn sưng hơn nữa, thực sự giống như bị người nào đó hung hăng gặm c ắn vậy.

Cố Tùy xuất thần cậu, giống bị đầu độc chậm rãi tới gần.

“Dịch vụ phòng ạ.”

Động tác của Cố Tùy ngưng lại, nhanh chóng lui về sau một chút, Cố Nhạc Thiên đã nhắm hai mắt lại, chóp mũi phát ra tiếng hít thở đều đều.

“Thình thịch thình thịch.”

Cố Tùy nghe thấy tiếng tim mình đập rất lớn vang vọng trong cả lồ ng ngực của mình, một cảm giác hoang đường dồn hết lên đầu.

“Dịch vụ phòng ạ?”

Nhân viên phục vụ bên ngoài cất cao giọng.

Cố Tùy như vừa tỉnh giấc chiêm bao, xoay người lại sải bước đi ra ngoài cửa, là thuốc giải rượu hắn gọi.

“Quý khách còn cần phục vụ gì không ạ?”

Cố Tùy cầm thuốc giải rượu trên tay ngẩn ngơ, chậm rãi lắc đầu.

Cửa đóng lại, Cố Tùy còn đứng tại chỗ, vừa rồi… hắn định làm gì vậy?

Cố Tùy đột nhiên rùng mình một cái, ném thuốc giải rượu trên tay sang bên, chạy vào phòng tắm trong phòng mình. Mở vòi nước dùng nước lạnh mạnh tay rửa mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương từ từ hít sâu vào. Sau đó hắn tự nói với mình: Cố Tùy, vừa nãy mày bị sắc đẹp cám dỗ, Cố Nhạc Thiên rất xinh đẹp, vừa rồi mày mới bị váng đầu, nên mới định…

Đôi môi đỏ hơi sưng lại một lần nữa hiện lên trước mắt.

Vòi nước vẫn đang chảy.

Cố Tùy vốc nước lạnh lên lại nặng nề rửa mặt, quên đi, Cố Tùy, lập tức quên đi, đừng quên mục đích tiếp cận Cố Nhạc Thiên của mày là để làm gì, cuối cùng rồi mày… mày vẫn sẽ làm tổn thương cậu ấy…

Nhạc Thiên nằm trên giường lâu rồi mà vẫn không thấy Cố Tùy trở về hầu hạ mình, trong lòng đang âm thầm tính toán, “Hệ thống, tao cảm thấy tao và Cố Tùy hình như không phải là anh em ruột.”

Hệ thống sốt sắng nói: “Cậu nói bậy bạ gì đó, hai người là anh em ruột khác cha khác mẹ!”

Nhạc Thiên: “…mày lặp lại lần nữa?”

Hệ thống: “Hồi nãy lẹo lưỡi nói lộn, cùng cha khác mẹ cảm ơn.”

Nhạc Thiên không tin lắm, “Vậy tại sao lúc nãy hắn tự nhiên áp sát đến? Chẳng lẽ không phải là tính hôn tao à?”

Hệ thống nhanh chóng nói: “Không phải, hắn chỉ muốn nhìn thấy rõ cục ghèn trong khóe mắt cậu thôi.”

Nhạc Thiên: …có cái gì đó quái quái.

Theo lý thuyết, đứng ở góc độ của Cố Tùy, Cố Nhạc Thiên là em trai ruột cùng cha khác mẹ, đáng lý hắn phải nên có chừng mực. Không lẽ tư tưởng của hắn có vấn đề, với em trai ruột của mình cũng ra tay được?

Cố Tùy lòng dạ thâm sâu, như thế không phải.

Tiếng bước chân nặng nề truyền đến bên tai, Nhạc Thiên nhanh chóng nhắm mắt lại giả say tiếp. Cơ thể này của Cố Nhạc Thiên không thường uống rượu, nên cậu cũng phải sau lần uống với chủ tịch Hà trước đó mới phát hiện ra, Cố Nhạc Thiên là kiểu không uống không biết, vừa uống một cái mới hay là tửu lượng cao giật mình. Hơn nữa còn rất có tính lừa dối, cậu uống rất lên mặt nhưng thực ra không hề say.

Nhạc Thiên cảm giác được Cố Tùy đang cởi áo khoác của mình, định thử thăm dò Cố Tùy.

Trên mặt Cố Tùy còn nhỏ nước, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác cởi áo khoác cho Cố Nhạc Thiên. Cố Nhạc Thiên lúc say không quấy mà còn rất ngoan ngoãn, Cố Tùy thuận lợi cởi áo khoác của cậu ra, chuyển mắt sang áo sơmi và quần của Cố Nhạc Thiên thì lại thấy khó xử.

Cậu thanh niên hiển nhiên đã rất say rồi, cả người như bị ngâm trong rượu vậy, da thịt trắng trẻo lộ ra đều ưng ửng hồng lên.

Cố Tùy suy nghĩ một chút, quyết định không giúp cậu cởi nữa, lấy thuốc giải rượu đỡ Cố Nhạc Thiên như bãi bùn nhão lên lên, “Uống thuốc.”

Nhạc Thiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Cố Tùy mặt mày đầy nước thì giật hết cả mình.

Hẳn là do cậu say rồi nên Cố Tùy cũng lười diễn, vẻ mặt không còn hòa nhã nữa, thay vào đó là một loại lạnh lùng thiên hướng mạnh mẽ, sặc mùi tổng giám đốc bá đạo, Nhạc Thiên nhìn to cả mắt.

Cố Tùy bị cậu nhìn chăm chăm như thế, rõ ràng biết là cậu say rồi, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được đập loạn lên thình thịch. Bỏ thẳng thuốc vào trong miệng Cố Nhạc Thiên, không chờ hắn đưa nước, thuốc đã bị Cố Nhạc Thiên phun ra ngoài, đầu lưỡi còn không ngừng rụt qua rụt lại, cau mày kêu đắng.

Cố Tùy thấy đầu lưỡi của Cố Nhạc Thiên mà suýt nữa lại ngẩn người ra, bèn dứt khoát bỏ mặc cậu, thẳng tay quăng cậu về giường, lấy chăn quấn rịt người lại thành một cậu. Bóng lưng nhanh chóng rời đi trong mắt Nhạc Thiên có chút cảm giác gì đó như là bỏ chạy trối chết.

Nhạc Thiên: …chưa kịp thăm dò, sao đã bỏ chạy mất rồi?

Hệ thống thấy Nhạc Thiên hoài nghi, vội nói: “Cậu đừng làm bậy nha, nếu như để liên minh phát động trừng phạt bị điện giật, thì không tới 0.000001 giây cậu đã bị điện giật chín rồi.”

Nhạc Thiên: “…hệ thống, mày nói thật tao nghe, mày học nói dóc rồi đúng không?”

Hệ thống: “Không thể nào, trong chương trình của tôi không có nói dối.

Nhạc Thiên: “Tao có đẹp trai không?”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Trả lời đi.”

Hệ thống: “Tôi có chương trình từ chối trả lời, cảm ơn.”

Nhạc Thiên: …giở trò với mình, không đúng không đúng.

Nhạc Thiên chợt phát hiện ra quan hệ của mình và Cố Tùy có độ khả thi khác, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là —— nhổ tóc Cố Tùy.

Cầm hai cọng tóc của hai người đi làm giám định DNA chẳng phải là rõ ngay sao?

Nếu như Cố Tùy thật sự là anh mình, vậy thì chắc hẳn Cố Tùy ít nhiều gì cũng có tí bi3n thái, phải cách xa hắn một chút, không thể ghẹo mù quáng được. Nhỡ đâu phát động cơ chế trừng phạt của liên minh, Cố Tùy không có chuyện gì, nhưng mình thì bị điện mất xác.

Nếu như Cố Tùy không phải anh trai mình…

Nhạc Thiên: Ây, khửa khửa khửa.

Hệ thống: Sao tự nhiên nó thấy lạnh toát?

Ôm nỗi chờ mong với cuộc sống mới, Nhạc Thiên để nguyên áo quần ngủ cả đêm, sáng hôm sau thức dậy tinh thần tỉnh táo hưng phấn khác thường, xuống giường tuốt liền hai phát. Trong ảo tưởng của cậu, cậu đã cầm giấy xét nghiệm không cùng huyết thống đang chơi game với Cố Tùy rồi.

Tưởng tượng chi tiết quá mức, nên lúc Nhạc Thiên đi ra nhìn thấy Cố Tùy không khỏi đỏ mặt, “Chào buổi sáng.”

Vẻ mặt Cố Tùy rất phức tạp, im lặng một lúc, mới nói: “Chào buổi sáng.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hôm qua không thương lượng với anh đã bỏ đi uống với Du Hàn Chi.”

Cố Tùy hít một hơi thật sâu, “Không sao, không có chuyện gì là tốt rồi.” Nghĩ đến chuyện đó, Cố Tùy vẫn rất không thích.

Mà loại không thích đó khi hai người xuống lầu đi tới sảnh khách sạn nhìn thấy Du Hàn Chi thì đạt đến đỉnh điểm.

Du Hàn Chi đến đây đưa USB, muốn tiếp cận Cố Nhạc Thiên mà không làm Cố Tùy cảnh giác, hắn suy nghĩ một chút, dùng chính hứng thú với nhan sắc của Cố Nhạc Thiên để che giấu mục đích thật sự của mình đúng là cách tốt nhất cũng phù hợp với bản tâm của hắn nhất. Thế là nhướng mày với Cố Nhạc Thiên đi sau lưng Cố Tùy, ngón tay đặt bên môi mình khẽ chạm một cái, tặng cho Cố Nhạc Thiên một nụ hôn gió, “Baby, chào buổi sáng.”

Cố Tùy đen mặt.

__

(1) binh nhì: Gốc là 大头兵, đại đầu binh.

Vốn được dùng để chỉ những người lính mới nhập ngũ, không biết nhiều về nội quy, không rõ nội quy trong quân đội, ít kiến thức về kỹ thuật chiến đấu. Bối rối trước lệnh của cấp trên nên được gọi là lính đầu to.

Ở Việt Nam mình, mới nhập ngũ được phong cấp bậc là binh nhì.

(2) mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Gốc là 长袖善舞 – trường tụ thiện vũ.

“Trường tụ thiện vũ”

Trường: dài

Tụ: tay áo

Thiện: giỏi

Vũ: vũ đạo, nhảy múa

“Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.

__

Hệ thống hư rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.