“Wow vãi chưởng, anh Diêm chỉ đấm một cái thôi đó! Thằng cháu đó gục ngay luôn.” Mẫn Lượng ngồi ghế sau hưng phấn khua tay.
Diêm Chức Vân vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh lái xe, rành mạch phân minh nói: “Cậu đánh tiếng với quản lý bên giải trí Thiên Tinh, sửa hợp đồng chụp ảnh lại, tiện thể bảo bọn họ đuổi đại diện của Nhậm Tinh đi.
Mẫn Lượng lớn tiếng đáp: “Vâng! Thưa đại ca!”
Hắn tiếp xúc với người đại diện của Nhậm Tinh một quãng thời gian rồi, từ lâu đã thấy khó chịu với tên đại diện đó, cú đấm vừa rồi của Diêm Chức Vân thật sự đánh vào vào trong tim. Trước giờ hắn chưa từng được nhìn thấy Diêm Chức Vân ra tay, bình thường Diêm Chức Vân vẫn luôn giữ dáng vẻ nhã nhặn phong độ, không ngờ lại mạnh đến thế, đấm một cú lập tức khiến đối phương ngã xuống ngay tại chỗ, chắc gãy luôn cả xương mũi. Thường ngày không nhìn ra Diêm Chức Vân cũng là người luyện võ.
Mẫn Lượng lấy điện thoại ra, trước khi gọi điện thoại lại khen Diêm Chức Vân thêm một lúc nữa, “Anh Diêm, có phải anh từng luyện võ không?”
Diêm Chức Vân không đáp lại câu đó, “Nói chuyện với người bên giải trí Thiên Tinh hòa nhã một chút, đừng để ảnh hưởng tình cảm.”
Mẫn Lượng: “Được, em biết rồi.”
Khí thế một đấm như sấm sét vừa rồi dường như chỉ thoáng lướt qua trong Diêm Chức Vân, hắn đã quay trở lại một Diêm Chức Vân biết tiến biết lùi nghiêm túc thành thực.
Nhạc Thiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cúi đầu trông như không dám nói lời nào.
Diêm Chức Vân biết cậu đang giả bộ, liếc cậu một cái, thấp giọng nói: “Trong hộp găng tay có bánh mì, ăn một miếng trước đi.”
Nhạc Thiên giương mắt yếu ớt nhìn hắn một cái, yên lặng lấy một hộp ra, trong đó có mấy cái bánh mì nhỏ, rất dễ để đoán được đây là đồ ăn khô mà Diêm Chức Vân để trong xe để chống đói.
Nhạc Thiên lấy một cái ra xé gói, đưa đến trước mặt Diêm Chức Vân trước, Diêm Chức Vân không quay đầu nói: “Tôi không ăn, cậu ăn đi, lấy cho Mẫn Lương một cái luôn.”
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh ăn trước đi, anh đang lái xe mà.”
Khóe mắt Diêm Chức Vân lại liếc cậu một cái, vẻ mặt Nhạc Thiên hết sức vô tội không chút dao động, Diêm Chức Vân biết không chối được, hơi quay sang cắn một cái.
Mẫn Lượng gọi điện thoại ngồi phía sau: … mắt không thấy mắt không thấy.
Diêm Chức Vân hai ba miếng đã giải quyết xong, đầu hơi ngửa ra sau, Nhạc Thiên hiểu ý cầm một gói bánh mì đưa cho Mẫn Lượng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, làm các anh bị lỡ công việc rồi.”
“Không sao,” Mẫn Lượng đã cúp điện thoại, cười hì hì nói, “Tôi ngứa mắt cái thằng cháu đó từ sớm rồi.”
Nhạc Thiên cúi thấp mặt, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lỗi của em cả, em không làm gì được, phải nhờ anh Diêm bảo vệ em.”
Mẫn Lượng: …chị dâu, không phải cậu rất biết đá người sao?
Diêm Chức Vân đang lái xe phía trước co giật khóe miệng, nói sang chuyện khác: “Làm việc với loại người như vậy không có ý nghĩa gì cả, dừng đúng lúc đỡ mất công.”
Mẫn Lượng nói: “Đúng, không phải anh Diêm không phải loại người trong mắt chỉ có tiền đó.”
Chạy đến bãi đậu xe dưới lòng đất của tòa nhà của studio, Diêm Chức Vân nói thẳng với Mẫn Lượng: “Cậu đi lên trước đi.”
Vẻ mặt Mẫn Lượng “đã hiểu”, nói với Minh Nhạc Thiên: “Vậy tôi đi lên trước… hẹn gặp lại sau.”
Nhạc Thiên gật gật đầu với hắn.
Mẫn Lượng xuống xe đi về phía thang máy, sau khi bóng người của hắn biến mất hoàn toàn, Diêm Chức Vân mới quay đầu, trưng vẻ mặt nghiêm túc lên đối mặt với Nhạc Thiên, “Minh Nhạc Thiên, tại sao lúc nãy cậu không phản kháng?”
Nét mặt Nhạc Thiên rất ngạc nhiên, “Anh Diêm, em không hiểu ý của anh.”
“Rõ ràng là cậu có năng lực phản kháng, nhưng cố tình nhẫn nhịn, chờ tôi cứu cậu?” Diêm Chức Vân trực tiếp vạch trần chút mưu tính nhỏ nhặt của Minh Nhạc Thiên, “Cậu có nghĩ đến việc nếu như tôi không ra tay, đến lúc đó tên đó cắn ngược lại cậu một cái như ở trong quán, cậu định làm sao? Thể loại lưu manh mặt dày đó, cho dù cuối cùng cậu không phải chịu thiệt thì cũng khiến mình vấy vào rắc rối.”
Diêm Chức Vân nhìn thấy cảnh Minh Nhạc Thiên giả bộ rụt rè không thể phản kháng để mặc cho thằng khác càng lúc càng sáp đến gần mình như thế lập tức biết cậu lại tái phát bệnh cũ. Con người này vì đạt được mục đích hoàn toàn không biết trân trọng bản thân, khi bị dị ứng là thế, lần này cũng vậy.
Nhạc Thiên nghe mà trợn tròn mắt, từng câu từng chữ của Diêm Chức Vân thể hiện thái độ kiên quyết, rất dễ đoán được là đã nhìn thấu bản chất của Nhạc Thiên một cách rõ ràng. Nhạc Thiên không biết tại sao Diêm Chức Vân biết được mình có khả năng phản kháng, nhưng biết được nếu như tiếp tục thanh minh nữa sẽ chọc giận Diêm Chức Vân, Nhạc Thiên bèn nhỏ giọng nói: “Anh Diêm sẽ không bỏ mặc em.”
“Lúc nào cậu cũng phải để cho mình xuống thế yếu để giành được sự đồng tình và hảo cảm của người khác sao? Vì được múa chính nên phải tỏ ra yếu kém để giành, muốn chụp ảnh nên cố tình bị dị ứng để được chụp, bạn bè phải cố tình gặp nguy hiểm để làm thân, cứ như thế mãi cậu không thấy mệt sao?” Diêm Chức Vân cau mày nói toạc ra hết.
Ban đầu Nhạc Thiên vẫn còn kinh ngạc, sau đó vẻ mặt dần dần trỏ nên vừa bình thản vừa thương cảm, cậu lẳng lặng nhìn Diêm Chức Vân, “Thì ra anh Diêm ghét em đến thế…”
Diêm Chức Vân hít sâu một hơi, “Tôi…”
“Em biết rồi,” Nhạc Thiên dứt khoát cắt ngang lời hắn, “Sau này em sẽ không làm phiền anh Diêm nữa.” Quay đầu đi không Diêm Chức Vân có cơ hội tiếp tục nói chuyện nữa, nhanh chóng kéo cửa xe ra nhẹ nhàng nhảy xuống một cái. Diêm Chức Vân thấy cậu đút tay vào túi chạy đi thật nhanh, mày từ từ nhăn lại, đến khi bóng dáng mảnh khảnh đó mất hút, mới đập xuống vô lăng một cái thật mạnh. Kèn xe phát ra một tiếng chói tai, vang vọng trong bãi đỗ xe yên tĩnh.
Lòng Diêm Chức Vân thầm nói tại sao không nhịn được chứ, thái độ cư xử của người ta cũng đâu có thương thiên hại lý gì đâu, tại sao cứ không kiềm được nói thẳng ra? Cứ qua loa cho xong chuyện không được hay sao, dẫu sao cũng muốn kết thúc mối quan hệ này mà.
Mẫn Lượng ở trong studio trên lầu đang hồ hởi tuyên truyền hành động anh dũng “vì lam nhan tức dựng tóc” của Diêm Chức Vân, nhìn thầy Diêm Chức Vân đi lên, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Boss Diêm…”
Diêm Chức Vân tối sầm mặt đi lướt ngang qua đám người nói chuyện trời đất như cơn gió.
Mẫn Lượng thầm nghĩ: Gì vậy, cãi nhau với chị dâu nhỏ sao?
Mẫn Lượng ra hiệu yên lặng với mọi người, rón rén đi đến văn phòng của Diêm Chức Vân, ghé sát vào cửa văn phòng của hắn nghe trộm, định nghe thử xem Diêm Chức Vân có gọi điện thoại cãi nhau với Minh Nhạc Thiên hay không.
Cả buổi mà trong văn phòng vẫn không có tiếng động nào, Mẫn Lượng cố gắng áp sát tai mình vào cửa phòng, hồi lâu sau mới nghe được một tiếng “đùng” thật to, làm hắn giật mình hết hồn. Mẫn Lượng dứt khoát đẩy cửa vào, khi thấy Diêm Chức Vân mặt mày hầm hầm tức giận, cặp văn kiện tung tóe trên bàn, giấy tờ bên trong rơi vãi đầy đất.
Diêm Chức Vân ngẩng đầu liếc nhìn Mẫn Lượng vừa đẩy cửa đi vào một cái, Mẫn Lượng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn dọa cho phát sợ, rụt người nói: “Anh Diêm, sao anh nổi giận vậy? Ban nãy trên xe còn vui lắm mà.” Tình tình cảm cảm đút bánh mỳ ăn, làm hắn nhìn mà nổi hết cả da gà.
Diêm Chức Vân lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Mẫn Lượng không nói hai lời lập tức đóng cửa lại, xoay người dựa vào bên tường vỗ ngực, đậu mớ, anh Diêm nổi giận thật là khủng khiếp.
Sau đó người phụ trách của Thiên Tinh tự mình liên lạc nói xin lỗi với Diêm Chức Vân. Diêm Chức Vân là ai, đừng nói chỉ là một người đại diện, cho dù người chọc giận Diêm Chức Vân là chính Nhậm Tinh, thì bọn họ cũng hạ quyết tâm đóng băng luôn.
Khi Nhậm Tinh biết được đại diện của mình là loại người như thế thì cực kỳ tức giận. Bản thân cô cũng vô cùng phản cảm chuyện quấy rối tình d*c, nên để tránh những vấn đề không cần thiết, mới cố tình chọn đại diện là đồng tính. Nào ngờ cặn bã không biệt xu hướng tính dục, tính cách của cô rất ngạo mạn, song vẫn rất rạch ròi đúng sai, còn cố tình đến studio của Diêm Chức Vân một chuyến để ngay mặt xin lỗi Diêm Chức Vân.
Diêm Chức Vân cũng rất bình thản, trong chuyện công việc từ trước đến giờ hắn luôn có thái độ ngay thẳng, “Chuyện chụp ảnh chúng ta hẹn thời gian lại sau, nhất định sẽ làm cô hài lòng mới thôi.”
Nhậm Tinh gật đầu, nói ra mục đích thứ hai của lần đến này, “Tôi nghe nói người mà tên rác rưởi đó quấy rối là bạn của anh, đúng vậy không?”
Diêm Chức Vân không muốn nói nhiều về vấn đề này, gật đầu rồi giơ cao tài liệu trong tay lên lật xem, bày ra tư thế tiễn khách.
Nhưng Nhậm Tinh chưa bao giờ người nhìn thái độ người khác, nói thẳng luôn: “Có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu ấy không? Tôi muốn cậu ấy đóng vai nam chính trong MV ca khúc mới của tôi lần này, hình tượng và khí chất của cậu ấy rất hợp.”
Diêm Chức Vân ngước mắt lên, lưỡi mất kiên nhẫn chống trên hàm trên, gằn giọng nói: “Cậu ta không phải người trong giới giải trí.”
Nhậm Tinh chưa từ bỏ ý định, “Anh cho tôi phương thức liên lạc đi, để tôi hỏi thử xem sao.”
Diêm Chức Vân cau mày từ chối: “Tôi không thể không nhận được sự đồng ý của cậu ta, tự tiện đưa phương thức liên lạc cá nhân của cậu ta cho cô.”
Nhậm Tinh vẫn không buông tha, “Vậy giờ anh hỏi thử cậu ấy đi, tôi chờ, nếu như cậu ấy thật sự không đồng ý, thì tôi sẽ không cố ép.”
Diêm Chức Vân kẹt ngay tại chỗ. Từ lần tan rã trong không vui dưới bãi đỗ xe trong tầng hầm, Minh Nhạc Thiên đã không liên lạc với hắn lần nào nữa, hắn cũng không liên lạc với Minh Nhạc Thiên, nhẩm tính chắc đã sắp một tuần rồi.
Diêm Chức Vân liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn mình, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, “Được rồi, để tôi hỏi thử.” Cầm điện thoại lên tìm avatar của Minh Thiên trong wechat, âm thầm hít một hơi, mở khung chat của wechat ra soạn chữ, định một hơi nói hết tất cả mọi chuyện, song gõ một chuỗi dài rồi cuối cùng vẫn xóa, gửi thẳng ba chữ —— “Có đó không?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, một hàng chữ màu trắng lập tức bật lên.
[Minh Minh Ngận Nhạc Thiên bật chế độ xác nhận bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh (cô) ấy. Vui lòng gửi lời mời kết bạn, bạn và đối phương có thể nói chuyện sau khi được đối phương đồng ý yêu cầu]
Diêm Chức Vân: …
Nhậm Tinh còn đang chờ, “Cậu ấy nói thế nào?”
Diêm Chức Vân ấn xuống nút khóa màn hình trên cạnh điện thoại, ngẩng đầu lên mặt không biến sắc nói: “Cậu ta nói để cậu suy nghĩ lại rồi sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn.”
Nhậm Tinh thở phào nhẹ nhõm, “Tôi thật sự cảm thấy cậu ấy rất thích hợp, sau khi nhìn thấy cậu ấy rồi tôi không nhìn lọt mắt ai cả, cứ cảm thấy không đúng, không có cảm giác đó.”
Diêm Chức Vân: “…ừm.”
Tiễn Nhậm Tinh đi rồi, Diêm Chức Vân một lần nữa mở điện thoại ra, nhìn thấy hàng chữ màu trắng đó thì “ha” một tiếng, cuối cùng cũng không giả vờ nữa, có máu nóng.
Diêm Chức Vân không biết lòng mình là vui hay là buồn, trong lòng ngũ vị tạp trần, mở avatar của Minh Nhạc Thiên ra, quả nhiên không thấy được vòng bạn bè, chỉ nhìn thấy avatar của Minh Nhạc Thiên. Khuôn mặt tươi cười còn rực rỡ hơn cả mái tóc vàng, đến một câu ký tên cũng không có.
Diêm Chức Vân nhìn một lúc lâu, khóa màn hình, thầm nghĩ: Thanh toán xong rồi, mặc kệ.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng khi nhận được lời mời đi xem tập luyện của Tề Tiêu thì Diêm Chức Vấn chỉ do dự một chút rồi đồng ý ngay, sau đó hùng hồn mạnh miệng tự nói với mình: Đi thăm bạn mình, có phải đi xem Minh Nhạc Thiên đâu.
Đây cũng là lần đầu tiên Diêm Chức Vân tới vũ đoàn, tuy quan hệ của hắn về Tiêu Tiêu là bạn không tệ nhưng hắn không biết thưởng thức ba-lê cũng không muốn làm loại chuyện nhơn nhớt như thăm ban này. Tề Tiêu mời hắn đến, hắn cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn âm thầm nghĩ xem có phải là do Minh Nhạc Thiên lại bày trò mưu tính gì nữa, cố tình dụ hắn đến đây.
Kết quả Tề Tiêu lại nói thẳng: “Nhạc Thiên bệnh rồi, hôm nay em ấy không tới, không thì sau khi xong chúng ta có thể hẹn nhau đi ăn tối.”
Vẻ mặt Diêm Chức Vân cứng đờ, “Hôm nay có gì mà mời tôi đến xem tập luyện thế?”
“Cậu là bạn thân của tôi mà, lần này là múa thường niên, nên mới cậu đến xem để có cái chắc trong lòng, tôi biết cậu sẽ không cố tình khen tôi.” Tề Tiêu cười cười nói, ý kiến này cũng là nhờ Minh Nhạc Thiên đề ra cho hắn.
Diêm Chức Vân cúi đầu, “Tôi không biết gì về ba-lê.”
“Chủ yếu là cần cảm nhận chân thật của người xem bình thường như cậu ấy.” Tề Tiêu nói.
Trong quá trình diễn tập, Diêm Chức Vân ngồi dưới sân khấu, không yên lòng, nhìn từng diễn viên múa xoay vòng đáp xuống đầu, trong đầu vô thức hiện lên video Minh Nhạc Thiên từng gửi cho hắn.
Liên quan đến cái đẹp, có lẽ con người sẽ sinh ra ký ức sâu sắc hơn. Diêm Chức Vân nhớ bước nhảy của Minh Nhạc Thiên trong video hoàn hảo hơn tất cả mọi người ở đây rất rõ ràng, thậm chí Tề Tiêu cũng không bằng cậu.
Sau khi xem diễn tập xong, Diêm Chức Vân hàn huyên mấy câu với Tề Tiêu rồi lên tiếng chào chuẩn bị đi về.
Tề Tiêu gật đầu, “Không biết bệnh tình của Nhạc Thiên thế nào rồi, đã chừng mấy ngày rồi không đến, nói là cảm lạnh. Hình như đội trưởng đã hơi không vui rồi, sắp chuẩn bị xếp cho người khác nhận góc B lần này.”
Diêm Chức Vân nghĩ bụng chỉ cần không phải góc A, thì góc B gì Minh Nhạc Thiên cũng chẳng quan tâm.
Tề Tiêu còn phải tập luyện tiếp, “Tôi bận quá, không có thời gian đi thăm em ấy nữa, nếu như cậu có rảnh thì đi thăm em ấy một lát đi, em ấy thích cậu lắm đấy.”
“Thích tôi?” Diêm Chức Vân vô thức hỏi lại theo bản năng.
Tề Tiêu cười nói: “Đúng vậy, cả ngày cứ anh Diêm anh Diêm, tôi phải ghen tị đấy.”
Rời khỏi vũ đoàn, Diêm Chức Vân buồn bực mất tập trung lái xe. Điện thoại kế bên yên tĩnh vô cùng, từ khi không còn các loại ân cần thăm hỏi lặt vặt của Minh Nhạc Thiên, tần suất dùng điện thoại của Diêm Chức Vân trở lại bình thường như trước đây. Nhưng không biết tại sao, Diêm Chức Vân cứ cảm giác im lặng quá, thi thoảng trong lúc ăn cơm lại nghĩ: Cậu ta đang ăn gì nhỉ?
Diêm Chức Vân phiền muộn hít sâu một hơi, bệnh rồi, không biết là thật hay giả đây, song tay lái đã xoay về hướng căn chung cư cao cấp từng đến mấy lần.
Diêm Chức Vân dừng xe dưới lầu cách xa xa, lại bắt đầu ngồi yên trong xe không, vô cùng phân vân. Tự hỏi mình đến đây làm gì nữa, chẳng phải thanh toán xong rồi thoải mái lắm sao, một con người không tí gì là chân thật như Minh Nhạc Thiên, tại sao hắn còn quan tâm đ ến cậu làm gì chứ? Trong đầu đặt ra rất nhiều nghi vấn với bản thân, nhưng không ấn xuống chốt khởi động xe nổi, nghiêng người ngả vào ghế xe xuyên qua cửa kính nhìn cổng vào chung cư.
Lúc này, có một người bước ra từ cổng chung cư, là một người đàn ông rất cao lớn có mái tóc xù, mặt mày tuấn tú tinh xảo, mặc tây trang màu đen, khí chất nổi bật vô cùng. Đi theo sau hắn là một cậu thiếu niên tóc vàng thấp hơn hắn một khúc, cậu thiếu niên mặc đồ ngủ màu bạc khoác thêm một cái áo khoác mỏng, trông có vẻ lười nhác, còn ngáp một cái nho nhỏ.
Ánh mắt Diêm Chức Vân cứng lại.
Edmond dừng lại ngay trước cổng chung cư, quay người lại dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Không cần tiễn nữa, đi lên ngủ tiếp đi.”
“Không tặng cho anh trai yêu dấu một cái ôm yêu thương sao?”
Diêm Chức Vân nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó dang rộng hai tay với Minh Nhạc Thiên. Vẻ mặt Minh Nhạc Thiên tuy rất mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bước lên trước hai bước, sau đó phút chốc bị người đàn ông trước mặt ôm chặt vào lòng, người đàn ông đó cúi đầu hôn một cái thật nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên tóc mái Minh Nhạc Thiên, trong mắt đầy những cưng chiều. Minh Nhạc Thiên không phản kháng, ngửa đầu lên không biết đã nói gì mà người đàn ông đó cười cười áp trán xuống thân mật cọ cọ với trán Minh Nhạc Thiên, ôm cậu lần nữa rồi mới chịu buông ra chính thức vẫy tay tạm biệt với Minh Nhạc Thiên.
Diêm Chức Vân nhìn thấy nụ cười chân thật không chút nào giả tạo trên mặt Minh Nhạc Thiên, trong lòng như bị một nấm đấm thức mạnh một cái, vừa xót vừa tê.