Trong nhà Diêm Chức Vân thì hắn là đứa con tuổi già mới có, khó khăn lắm mẹ hắn mới có hắn, nên mấy năm nay từ khi hắn một mình rời nhà ra ngoài đời xông xáo đã nhận được không ít cuộc gọi tương tự thế này từ mẹ mình.
Hỏi thăm ân cần liên miên dài dòng, làm sao cũng không an tâm với người con trai đã trưởng thành, trong lòng các mẹ, con mình lúc nào cũng là cục cưng bé nhỏ mới loạng choạng biết đi mà thôi.
Sự quan tâm căng thẳng của bà Minh dành cho Minh Nhạc Thiên làm cho Diêm Chức Vân nhớ đến mẹ hắn.
Diêm Chức Vân rất kiên nhẫn lắng nghe, mẹ của Minh Nhạc Thiên ở đầu bên kia điện thoại dần dần bình tĩnh lại, “Tiểu Diêm, gần đây Thiên Thiên sao rồi?”
“Cậu ta… vẫn ổn ạ.” Diêm Chức Vân một lần nữa đưa ánh mắt vào mẫu phim trên màn hình, tay cầm lấy một cây bút vô thức ấn.
Bà Minh thở dài, “Tiểu Diêm, con đừng chê cô phiền, con là người bạn thân đầu tiên của Thiên Thiên, tính tình Thiên Thiên hơi xấu, con thông cảm giúp cô nhé.”
“Dạ.” Diêm Chức Vân thầm nghĩ, người nhà Minh Nhạc Thiên đúng là vẫn có hiểu biết chính xác với Minh Nhạc Thiên nhỉ.
Bà Minh: “Nếu như thằng bé vẫn khỏe, thì cô an tâm rồi, cảm ơn Tiểu Diêm, làm phiền con chăm sóc em giúp cô.”
Diêm Chức Vân: “Dạ, không có gì đâu cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêm Chức Vân thở dài một hơi, lắc lắc đầu, bấm số Minh Nhạc Thiên, sau khi gọi đi thì phát hiện ra đúng là không ai nghe máy thật. Hắn nhíu nhíu mày, bèn mở wechat ra thử gửi lời mời kết bạn, kiếm thì kiếm ra được nhưng thêm bạn thì không có phản hồi gì.
Cậu đã chạy đi đâu rồi?
Không biết tại sao, trong đầu Diêm Chức Vân lại hiện lên một hình ảnh như thế này: Minh Nhạc Thiên mặc áo khoác da ăn xiên que li3m kem trong quán bar, ăn xong thì leo thẳng lên sân khấu múa cột…
Diêm Chức Vân giật mình đến run bắn lên trước hình ảnh trong trí tưởng tượng của mình.
Phim mẫu trên màn hình cũng không nhìn nổi nữa.
Diêm Chức Vân ngồi đó bấm bút “cạch cạch”, mùi hương thơm ngát đặc trưng của cây cỏ thoảng đến từ xa, không biết qua bao lâu, trợ lý chạy tới gõ cửa, “Boss, em tan làm nha.”
Diêm Chức Vân ngẩng đầu nhìn lên, đã 6 giờ rưỡi rồi.
“Tan đi,” Diêm Chức Vân buông bút đứng lên, “Tôi cũng tan đây.”
Trên xe, Diêm Chức Vân mãi do dự không thôi, do do dự dự rồi cuối cùng vẫn chạy xe về con đường đến chung cư của Minh Nhạc Thiên.
Người tốt khó làm, Diêm Chức Vân thầm nghĩ, cứ coi như là một kiểu tu hành đi.
Đến một giây trước khi hắn nhấn chuông cửa, Diêm Chức Vân vẫn còn đang do dự, sau khi nhấn chuông cửa xong thì hối hận phút chốc trào lên đầu, chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng không ai ra mở cửa.
Diêm Chức Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng thấy hơi lo lắng. Chẳng lẽ thật sự đúng như trong tưởng tượng của hắn đi quán bar múa cột đó chứ?
Diêm Chức Vân suy tư đi vào vào thang máy, lên xe, gọi điện thoại, “Này, lão Chu.”
“Không có gì, có một người bạn không biết đi đâu thôi.”
“Tôi cũng không biết là khoảng bao nhiêu tiếng nữa,” Mấy ngày nay Diêm Chức Vân không có bất cứ liên lạc gì với Minh Nhạc Thiên, theo lời của Tề Tiêu thì hắn cũng đã mấy ngày không có liên lạc rồi. Hơn nữa nghe bà Minh nói, thì Diêm Chức Vân bỗng hốt hoảng trong lòng, không lý nào là mất tích thật sao? “Hình như đã mấy ngày không có liên lạc với cậu ta, cậu mau điều tra đi.”
Lão Chu bên kia đáp lại, Diêm Chức Vân cúp điện thoại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có hơi nôn nóng.
Mật độ nhân viên trong khu chung cư Minh Nhạc Thiên ở rất thấp, cách mười mấy phút mới có một người đi qua, Diêm Chức Vân chỉ cần liếc mắt một cái không thấy đầu tóc vàng sáng ngời kia đi ngang qua là lập tức biết không phải.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diêm Chức Vân giơ tay xem đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi rồi.
Minh Nhạc Thiên ở trên lầu tám, Diêm Chức Vân ngẩng đầu đếm từng tầng, đếm mãi đến tầng thứ tám, phòng của Minh Nhạc Thiên đang sáng đèn!
Diêm Chức Vân: …
Lấy điện thoại ra gọi điện, vẫn không ai nhận.
Diêm Chức Vân xuống xe lên lầu, nhấn chuông cửa không ai trả lời, thậm chí gõ cửa vẫn không có người ra mở cửa.
“Minh Nhạc Thiên?!” Diêm Chức Vân hô lớn một tiếng, lập tức nhận ra làm vậy không có tác dụng gì, bèn nhanh chóng đi xuống lầu tìm bảo vệ. Giải thích với bảo vệ cả buổi, bảo vệ mới nửa tin nửa ngờ đi lên, gọi cửa không ai đáp, phía dưới cũng xác nhận đèn trong phòng đang sáng.
Bảo vệ cầm chìa khóa dự phòng mở cửa, Diêm Chức Vân trực tiếp vọt vào, “Minh Nhạc Thiên!”
“Gọi em làm gì…”
Phía sau vang lên giọng nói yếu ớt của Minh Nhạc Thiên.
Diêm Chức Vân quay đầu nhìn lại, Minh Nhạc Thiên đang đứng ngoài cửa ra vào, xách hai cái túi lớn, vẻ mặt vô tội không hiểu gì.
Diêm Chức Vân: …
Bảo vệ nói xin lỗi với Minh Nhạc Thiên, Nhạc Thiên thân thiện đáp không sao cả, ánh mắt lại như có như không đảo quanh Diêm Chức Vân, “Không sao, hiểu lầm thôi.”
Diêm Chức Vân: …đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
Cửa đóng lại, Nhạc Thiên đứng ở cửa vào bỏ túi đồ xuống, rút một đôi dép caro màu xám giản dị ra đưa cho Diêm Chức Vân, “Anh Diêm, dép.”
Diêm Chức Vân liếc mắt nhìn thảm lông dê màu trắng sữa dưới chân mình, Diêm Chức Vân sốt ruột vọt thẳng vào, còn mang giày da nên đã đạp mấy dấu chân màu xám bên trên.
Nhạc Thiên sâu xa nói: “Không sao, mang thảm đi giặt là được rồi.”
Diêm Chức Vân thật sự là muốn quơ nấm đấm nhưng mà còn chưa kịp đấm vô bông nữa là đã bị dội ngược trở về rồi, đành yên lặng nhận đôi dép trong Nhạc Thiên đứng tại chỗ đổi giày.
“Em cố tình mua đôi đó cho anh Diêm đó, hợp quá.” Nhạc Thiên cũng đổi sang dép lông cho mình.
Diêm Chức Vân bỗng chốc cảm giác đôi dép trên chân nặng thêm mấy cân.
“Sao lại không nghe điện thoại?” Diêm Chức Vân đi tới cất giày của mình vào trong tủ giày, giọng điệu đã hoàn toàn bình tĩnh.
Nhạc Thiên lấy điện thoại ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Diêm Chức Vân trong đó, giả bộ như kinh ngạc lắm vậy, “Ây da, điện thoại bị chỉnh yên lặng.”
Hệ thống: Rõ ràng là cố tình không nghe.
Mấy ngày nay, Diêm Chức Vân không liên lạc với Nhạc Thiên, Nhạc Thiên một mực giữ bình tĩnh. Vì dù sao thì Diêm Chức Vân đã đồng ý sắp xếp cho cậu chụp nên sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm cậu thôi. Hôm nay cậu đi ra ngoài nhìn thấy Diêm Chức Vân gọi điện cho mình, cậu bèn quyết đoán coi như không nhìn thấy, tính làm bộ rụt rè một tí, vừa có điện thoại đã nghe thì cậu có vẻ trống vắng quá rồi.
Diêm Chức Vân vừa nhìn là biết cậu đang nói nhảm hít một hơi thật sâu, nói: “Hôm nay mẹ cậu gọi điện đến studio của tôi, nói đã lâu rồi cậu không nghe điện thoại của cô.”
Nhạc Thiên: Đây mới là mẹ ruột, có mấy người nên học hỏi đi.
Diêm Chức Vân tiện tay xách túi đồ dưới đất lên, thử liếc nhìn vào trong, trên cao nhất là hai hộp thịt bò cuộn màu đo đỏ và một gói hương liệu nấu lẩu, “Ăn lẩu?”
“Vâng.” Nhạc Thiên nhanh chóng giải thích, “Không cay, vị cà chua.”
Diêm Chức Vân phút chốc lại vô thức bắt đầu thấy mình hơi hơi sắp mất tự trọng, ngừng không nói chuyện nữa, giúp Minh Nhạc Thiên xách đồ lên đảo bếp bằng đá cẩm thạch trong bếp, nói: “Chuyện múa chính đó, nếu như cậu có năng lực thì khỏi bệnh rồi vẫn có thể thử tranh thủ xem sao.”
Nhạc Thiên: Cảm ơn, không có năng lực.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Anh Tề thích hợp hơn em.”
Diêm Chức Vân liếc cậu một cái, thật lòng không biết nên bắt đầu nói từ đâu với cậu nhóc trong ngoài không đồng nhất này, vừa giúp cậu lấy nguyên liệu nấu ăn trong túi ra bỏ vào trong tủ lạnh vừa nói: “Tề Tiêu thật lòng xem cậu là em trai.”
Nhạc Thiên nhỏ nhẹ đáp: “Em biết, em cũng thật lòng xem anh Tề là anh trai.”
Diêm Chức Vân: “Thật sao?”
Nhạc Thiên không một tí chột dạ nói: “Anh Tề anh Diêm đều là anh của em hết.”
Diêm Chức Vân khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được để bị coi thường, “Giờ ăn lẩu à?”
Diêm Chức Vân rửa tay nấu nước lẩu, vừa cắt rau tần ô vừa thức tỉnh bản thân tự hỏi tại sao mình lại còn muốn quan tâm đ ến cái con người dối trá lại còn hư vinh thích chơi tâm cơ, cuối cùng tổng kết lại lý do là vì tinh thần trọng nghĩa đã mang theo từ khi sinh ra của mình và cuộc gọi của bà Minh, thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên đời này.
Nhạc Thiên phía sau Diêm Chức Vân lắc chân ôm nửa trái dưa hấu ăn, “Anh Diêm, anh ăn dưa hấu không?”
Diêm Chức Vân quay đầu lại liếc nhìn nửa trái dưa hấu loang loang lổ lổ bị Minh Nhạc Thiên xúc hết góc này đến góc kia, vừa nhìn là biết Minh Nhạc Thiên chỉ đang khách sáo hỏi hắn một câu tượng trưng mà thôi, quay đầu bật cười nói: “Ăn ít thôi, cậu đã hết dị ứng chưa?”
Nhạc Thiên đi tới bên cạnh hắn, kéo cổ áo xuống cho Diêm Chức Vân coi.
Trên lồ ng ngực trắng trẻo vẫn còn một ít vết đỏ ửng nhạt màu, như có người mạnh tay x0a nắn trên đó vậy, Diêm Chức Vân chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức dời mắt đi, “Sắp hết rồi.”
“Nhưng mà vẫn còn hơi ngứa.” Nhạc Thiên lầm bầm.
Diêm Chức Vân thấp giọng nói: “Tôi đã đánh tiếng với tạp chí rồi, nhân vật tháng sáu của tạp chí, mấy hôm nữa người phụ trách của bên đó sẽ liên lạc với cậu.”
“Cảm ơn anh Diêm.” Nhạc Thiên đắc ý nói.
Diêm Chức Vân không lên tiếng, bụng bảo đây là một lần cuối cùng.
Có gia vị lẩu cà chua rồi, Diêm Chức Vân lại xào thêm ít sốt cà chua, vừa mở nồi ra mùi thơm nồng nặc, Diêm Chức Vân xả tay áo xuống nói: “Cậu nhớ trả lời điện thoại mẹ cậu, không còn sớm, tôi về trước.”
“Khoan đã anh Diêm, anh nấu cả một bàn, ở lại ăn luôn đi.” Nhạc Thiên nhiệt tình mở lời mời.
Diêm Chức Vân đã sợ cậu lắm rồi, chỉ muốn bôi dầu vào chân mình nhanh chóng trượt đi, đang định từ chối thì Nhạc Thiên lại sâu xa nói: “Aizz, không biết có khi nào em lại ăn trúng cái gì đó rồi bị dị ứng không nữa, có anh Diêm ở đây, em cũng yên tâm hơn.”
Diêm Chức Vân: …hắn đã nói là hắn đang kiếm chuyện để bị coi thường mà.
9 giờ tối hai người cùng nhau ăn lẩu, Diêm Chức Vân rất nghi ngờ hỏi: “Cậu không sợ mập sao?”
“Sợ chứ, ăn xong bữa này ngày mai em phải tập luyện mấy tiếng lận đó.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Hệ thống: Có cái quần què.
Diêm Chức Vân bán tín bán nghi, tuy rằng con người Minh Nhạc Thiên này rất giả, nhưng thân phận diễn viên ba-lê thì lại là thật, cậu sẽ không lấy sự nghiệp của mình ra đùa giỡn, nhưng lại chợt nhận ra việc cũng là con người này đã vì chụp một bộ ảnh mà cố tình ăn tôm để mình bị dị ứng.
Chạy đến chỗ Tề Tiêu khóc sướt mướt để Tề Tiêu phải rút khỏi buổi tuyển chọn, ăn tôm dị ứng làm hắn thấy áy náy, để hắn phải đồng ý chụp hình cho. Con người Minh Nhạc Thiên này, có gì mà không làm được.
Diêm Chức Vân nhìn thấy Nhạc Thiên hết đũa này đến đũa kia, trong mắt chỉ có thịt, không nhịn được lên tiếng ngắt ngang: “Ăn ít thôi.”
Bàn tay đang chuẩn bị gắp thịt của Nhạc Thiên sững lại giữa không trung, nghiêng đầu nhìn Diêm Chức Vân, mở to mắt nói: “Anh Diêm, anh quan tâm em quá.” Trong giọng nói toàn là cảm kích dối trá.
Diêm Chức Vân: …sao cứ không sửa được cái tính thích lo chuyện không đâu của mình vậy.
Nhạc Thiên vô cùng cảm động, thế là gắp cho Diêm Chức Vân một cọng rau chín nhừ tử.
Diêm Chức Vân nhìn cọng rau cải dặt dẹo sắp héo úa ố vàng trong bát mình, nghĩ bụng: Đông Quách tiên sinh và sói (1) bản hiện đại.
Muộn rồi, Nhạc Thiên mời Diêm Chức Vân ngủ lại, Diêm Chức Vân đương nhiên là lại từ chối, Nhạc Thiên giơ tay lên từ từ vuốt nhẹ ngực mình, “Aizz, ngứa quá, không biết nào mới hết đây.”
Diêm Chức Vân: …
Hệ thống thấu hiểu cho tâm trạng của Diêm Chức Vân bây giờ, có một kiểu người một khi dính phải rồi, muốn bỏ cũng không bỏ được, giờ chỉ có hối hận vô cùng vô tận.
Điện thoại của Diêm Chức Vân reo lên, hắn nhận điện thoại, lập tức nghe được giọng nói như khua chiêng của lão Chu, “Diêm Chức Vân, cậu có chơi tôi không đấy. Minh Nhạc Thiên mà cậu muốn tìm không phải đang ở nhà sao, tôi tìm cả một vòng lớn, liên lạc với bảo vệ, bảo vệ mới kể là có một thằng khùng bảo bọn họ cạy cửa, có phải cậu không? Cậu nói thật đi, cậu có tranh chấp nợ nần hay khúc mắc tình cảm gì với cậu Minh Nhạc Thiên đó không? Nhân viên chính phủ không phải để cậu sai khiến như thế đâu.”
Âm thanh trong điện thoại quá lớn, Nhạc Thiên nghe rất rõ ràng, chờ Diêm Chức Vân sầm mặt nói một tiếng “nói sau” rồi cúp điện thoại Nhạc Thiên mới sâu xa nói: “Em không nghe điện thoại, anh Diêm báo cảnh sát?”
“Không có,” Diêm Chức Vân rất xấu hổ, “Tìm người bạn hỏi thăm thôi.”
Trong lúc Diêm Chức Vân cúi đầu lảng tránh, Minh Nhạc Thiên bỗng nhiên nhào vào trong ngực của hắn, ôm chầm eo của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, từ xưa tới giờ chưa từng có ai quan tâm em như vậy.”
Hệ thống: Lại nói dối nữa, người trên đời này ai cũng rất quan tâm Minh Nhạc Thiên.
Diêm Chức Vân gần như là giơ tay lên theo bản năng, người vào tư thế đầu hàng. Cơ thể của cậu thiếu niên tóc vàng dán sát vào người hắn, mùi hương trên cơ thể pha lẫn với mùi khói lẩu chui vào trong mũi hắn. Bản năng Diêm Chức Vân mách bảo nguy hiểm, giơ tay nói: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi, cậu không cần để bụng quá đâu.”
“Không, với em mà nói là rất quan trọng.” Nhạc Thiên chống cằm trên lồ ng ngực Diêm Chức Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngẩng lên giọng mềm mại, “Anh Diêm, từ hôm nay trở đi, anh là người bạn tốt nhất của em.”
Diêm Chức Vân phút chốc như gặp sấm sét giữa trời quang, câu nói đó của Minh Nhạc Thiên vào tai hắn đã được phiên dịch lại thành —— Diêm Chức Vân, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là cái rổ ăn đạn (2) lớn nhất bên cạnh tui.
__
(1) Đông Quách tiên sinh và sói: 东郭先生与狼.
Câu chuyện “Đông Quách Tiên Sinh” giống với câu chuyện ngụ ngôn phương tây “Nông phu dữ xà” 农夫与蛇 (Nông phu và con rắn), đều nói lên việc đối với kẻ hung tàn thì chớ có mà mềm lòng dễ dàng thương xót.
(2) rổ ăn đạn: gốc là 冤大头 – oan đại đầu, chỉ những người tiêu tiền như nước, dùng tiền để thể hiện bản thân. Ngoài ra thì cụm từ này còn ám chỉ việc bị dụ, bị lừa.