Chu Nguyên Quần bước ra khỏi phòng bệnh, khẽ khép cửa phòng lại, thần sắc trên mặt thờ ơ lạnh nhạt, sống lưng thẳng tắp bước qua đám đông. Nhưng ngay khoảnh khắc đi đến dưới ánh nắng, bỗng nhiên chân hắn thoát lực, khụy một gối xuống sàn nhà, đầu óc chao đảo như dời sông lấp biển, không kiềm được nôn ẹo một lúc.
Người đi ngang qua trên hành lang không khỏi tránh đi.
Một hộ sĩ vội vàng bước ra từ trong phòng nghỉ bên cạnh, trông thấy Chu Nguyên Quần đang quỳ dưới đất nôn khan cúi người hỏi: “Anh Chu tiên sinh đúng không?”
Chu Nguyên Quần mặt mày trắng bệch ngẩng đầu lên, “Là tôi.”
Hộ sĩ thấy sắc mặt hắn rất tệ, bèn nhỏ giọng hỏi thăm: “Anh bị bệnh hả? Có muốn vào gặp bác sĩ không?”
Chu Nguyên Quần lắc đầu, “Không sao, cô tìm tôi có gì không?”
“Có một anh kia bảo tôi đưa cho anh cái này.” Hộ sĩ hơi khó hiểu, lấy thuốc ngủ trong túi áo trước ngực ra.
Chu Nguyên Quần cười khổ một tiếng, nhận thuốc ngủ, vừa định nói “cảm ơn” thì trong đầu chợt lóe lên, hắn đột ngột tóm lấy cánh tay của cô hộ sĩ đang nhỏm dậy định đi, ánh mắt sắc bén hỏi: “Ai kêu cô đưa cái này cho tôi?”
Hộ sĩ nói: “Một người đàn ông rất đẹp trai đeo kính.”
Chu Nguyên Quần lại hỏi gặng thêm: “Đưa cô lúc nào.”
Hộ sĩ nói: “Hơn một tiếng trước đó, anh ấy bảo tôi chờ ở đây, nói rằng chờ khi nào nhìn thấy một người họ Chu có vẻ rất kỳ lạ, thì đưa cho người đó. Tôi chờ lâu lắm rồi, hình như chỉ có anh…” Là tương đối lạ.
Chu Nguyên Quần vẫn chưa chịu thôi, hỏi tiếp: “Có phải người đó mặc áo vest màu bạc, trên vai có vết máu?”
Hộ sĩ gật đầu, “Đúng vậy.”
Chu Nguyên Quần ngẩn ngơ ngơ ngẩn tự hỏi đó có phải là Trì Nhạc Thiên không.
Vì sao Trì Nhạc Thiên lại đưa thứ này cho hắn?
Đây không phải là phong cách làm việc của Trì Nhạc Thiên.
Trì Nhạc Thiên bảo hắn tự mình kết thúc, uống thuốc ngủ tự sát? Kiểu chết này quá lề mề, vừa không phù hợp yêu cầu của Trì Nhạc Thiên, vừa không tương thích với tác phong hành sự trước sau như một của Chu Nguyên Quần.
Vấn đề mà một viên đạn có thể giải quyết được, nhưng Trì Nhạc Thiên lại đưa một lọ thuốc ngủ cho hắn, rốt cuộc là có ý gì?
Chu Nguyên Quần hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, tay nắm chặt lọ thuốc ngủ ngồi vào trong xe. Ngắm nhìn lọ thuốc ngủ trong tay mình, bắt đầu yên lặng suy nghĩ xem từ đầu đến cuối có gì không đúng.
Không có, hắn không nghĩ ra được một chút vấn đề nào cả.
Chu Nguyên Quần chầm chậm chớp mắt. Hồi tưởng lại từng câu nói, từng hành động của Trì Nhạc Thiên với hắn dạo gần đây, mới đầu thì không thấy có vấn đề gì cả, nhưng khi vừa nghĩ thì đâu đâu cũng có vấn đề.
Điều mà Chu Nguyên Quần khó hiểu nhất là từ sau khi Trì Nhạc Thiên có Tần Sinh rồi, đã trở nên rất lạnh nhạt với hắn. Mối quan hệ cấp trên cấp dưới vẫn còn đó, nhưng cứ cảm thấy sự ăn ý giữa hai người vơi đi rất nhiều so với trước đây. Hắn mất thời gian sáu năm để tới gần Trì Nhạc Thiên, bỗng chốc thoắt cái lại cách hắn rất xa, còn cố tình từ từ xa lánh, phân rõ giới hạn một cách rõ ràng như vậy, Trì Nhạc Thiên ngày xưa sẽ không làm thế.
Trì Nhạc Thiên…
Thuốc ngủ…
Trong đầu Chu Nguyên Quần bỗng nhiên loé qua một suy nghĩ rất hoang đường.
Hệ thống trong đầu của Nhạc Thiên bỗng nhiên nhìn thấy liên minh thông báo báo động đỏ: “Cảnh báo cấp ba, NPC cấp ba Chu Nguyên Quần trong thế giới số 8271 đã thức tỉnh và đang đào tẩu, yêu cầu các liên minh hệ thống toàn lực truy kích. Nhắc lại, NPC cấp ba Chu Nguyên Quần trong thế giới số 8271 đã thức tỉnh và đang đào tẩu, yêu cầu các liên minh hệ thống toàn lực truy kích.”
Hệ thống choáng váng…
Hệ thống: “Chu Nguyên Quần chạy!”
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Không sao, tóm về đập chết.”
Hệ thống sốt ruột nói: “Ý tôi không phải thế! Hắn ta bỏ trốn!”
Vẻ mặt Nhạc Thiên ngạc nhiên, “Hả? Bỏ trốn hả? không sao, tóm về làm nhiệm vụ.”
Hệ thống: “…” Vì sao nó cứ cảm giác cái mặt ngạc nhiên của Nhạc Thiên trông rất lố lăng?
Nhạc Thiên: “Tao cũng thấy vậy đó, mày nói tao nghe coi, bệnh bất lực của tao có chữa được không?”
Hệ thống lập tức quyết định giả chết.
Chạy đi, đi tìm hắn, có lẽ… hắn cũng đang chờ anh đấy, Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, cậu đã nhìn thấy hình ảnh trong ký ức, Trì Nhạc Thiên thích nhất… là chuyện cười nhảm của Chu Nguyên Quần.
Tần Sinh tỉnh lại, cố gắng mở to mắt ra, nhìn thấy khung cảnh trắng xóa xung quanh mình bèn thở phào nhẹ nhõm, hắn cược đúng rồi.
Mấy ngày trước, lúc Tần Sinh đang tập bắn súng ở sân tập bắn, Tả Ninh Thiên bỗng nhiên đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Chu Nguyên Quần muốn xử cậu, bên tầng giữa đã hợp sức lại.”
Tần Sinh liếc ông một cái, không trả lời.
Tả Ninh Thiên tiếp tục nói: “Tên nhiệm vụ, người bắt rắn.”
Tần Sinh bỏ súng xuống, cuối cùng cũng có người liên lạc với hắn. Có điều hắn không ngờ rằng người đó lại là Tả Ninh Thiên, đúng là dưới đĩa đèn thì tối, ai ngờ được rằng Tả Ninh Thiên – người gặp chuyện – lại là nằm vùng.
“Chu Nguyên Quần có tình cảm không bình thường với Trì Nhạc Thiên, có thể lợi dụng điều này,” Tần Sinh bình tĩnh nói, “Người tầng giữa không ưa Lâm Phác, cũng chưa chắc đã lọt mắt anh ta.”
Tả Ninh Thiên gật đầu, “Bây giờ bọn họ còn đang cãi nhau, xem nên đối phó cậu hay là Chu Nguyên Quần.”
Tần Sinh nói: “Chú có thể thêm chút lửa.”
Tả Ninh Thiên: “Tôi đã khích Chu Nguyên Quần giải quyết cậu rồi, không tiện ra mặt lần nữa.
Tần Sinh trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận ngẫm lại những người ở tầng giữa mình từng tiếp xúc khi đi theo làm việc bên cạnh Chu Nguyên Quần, “Trần Tề rất gai mắt với Chu Nguyên Quần.”
Tả Ninh Thiên gật đầu, “Hiểu.”
Tần Sinh một lần nữa giơ tay lên, ngón tay và kính bảo vệ mắt nối liền thành đường thẳng, thấp giọng nói: “Chờ bọn họ báo cáo lên muốn xử lý Chu Nguyên Quần, thì chú sắp xếp một chiếc xe, đâm xe Trì Nhạc Thiên.”
Tả Ninh Thiên kinh ngạc nói: “Lỡ đâm chết cậu ta thì sao?” Cấp trên đã lên tiếng nói muốn một lưới tóm gọn cả tập đoàn của Trì Nhạc Thiên, nếu như Trì Nhạc Thiên chết, nội bộ tập đoàn tranh đấu sẽ đẩy ra một ứng cử viên mới, vậy thì mấy năm ẩn nấp coi như dã tràng xe cát.
Tần Sinh bình tĩnh nói: “Xe của anh ta đã được bọc thép chống đạn, đâm không chết đâu, hơn nữa… tôi sẽ cứu anh ta.”
Tả Ninh Thiên hoàn toàn không có gì phản đối, chẳng trách cấp trên cho một kẻ đã giết người đến, lòng dạ đúng là tàn nhẫn thật.
Cửa phòng bệnh mở tung ra, người đi vào là bác sĩ và hộ sĩ, bọn họ vừa hay Tần Sinh tỉnh lại, lập tức đến đây kiểm tra tình hình. Bác sĩ kiểm tra tổng quát một lượt rồi mỉm cười nói: “Tần tiên sinh, cậu may thật đấy, gãy xương sườn suýt chút nữa đã tạo thành tổn thương với tim và phổi, nhưng may là không có chuyện gì.”
Vẻ mặt Tần Sinh trầm tĩnh, “Cảm ơn bác sĩ.”
Đến tối, Trì Nhạc Thiên cũng sang, trên mặt vẫn còn vết thương, dáng vẻ cũng phong trần mệt mỏi, Tần Sinh nghe được thuốc súng nhàn nhạt trên cơ thể cậu, “Ông chủ.”
“Sao rồi?” Nhạc Thiên vén âu phục lên ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhưng dịu dàng.
Sau khi Chu Nguyên Quần bỏ trốn, liên minh cấp tốc phục chế một cơ thể khác chuyển đến đây, không cần xếp người diễn, quăng cái xác đấy là xong, dù sao thì Chu Nguyên Quần là NPC cấp ba, cũng đã đến lúc chết rồi, không ảnh hưởng đến tình tiết chính của thế giới.
Là chuyện trong dự liệu, Tần Sinh không cố tình làm ra vẻ đau thương, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ông chủ, tôi sẽ cố gắng làm việc.”
Nhạc Thiên nói: “Chờ cậu khỏe rồi, thì theo tôi từ từ học.”
Tần Sinh quan sát vết thương trên mặt Trì Nhạc Thiên, thấp giọng đáp: “Vâng.”
Một mình Tần Sinh nằm dưỡng thương trong bệnh viện hơn hai tháng, trong quãng thời gian đó Trì Nhạc Thiên không đến thăm hắn nữa. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Trì Nhạc Thiên chắc chắn phải “dọn dẹp nhà cửa” lại, cho dù hắn đã cứu Trì Nhạc Thiên, thì quá lắm cũng chỉ nhỉnh hơn đồ chơi một tí mà thôi. Ngày đầu tiên Trì Nhạc Thiên chịu đến liếc nhìn hắn một cái xem như đã là tận sức lắm rồi.
Cuối cùng cũng cầm cự đến ngày Tần Sinh ra viện, Nhạc Thiên thiếu điều muốn đốt pháo bùm bùm. Nhanh bắt đầu kiếp đời nằm vùng lên cấp của mấy người đi, không thì cậu sẽ chết vì mệt mất, công việc sắp đè gục cậu rồi.
Ngồi trong xe, Tần Sinh ngắm nhìn góc nghiêng mặt của Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Ông chủ, anh gầy.”
Nhạc Thiên: …sút mất ba cân đấy, khổ cái thân tôi, mẹ nó còn bất lực nữa, đến cả tuốt cũng chẳng tuốt được.
Trì Nhạc Thiên nghiêng mặt, ý cười ngang ngạnh hiện trên mặt, chiếc kính gọng bạc tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ngón tay đánh nhịp lên đầu gối, “Cắt đi một khối u ác tính, phải nhẹ người hơn thôi.”
Chu Nguyên Quần đi theo cậu sáu năm trời trong miệng cậu chỉ là bốn tiếng “khối u ác tính” đơn giản. Tần Sinh đang thầm cười trong lòng, ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì, trầm tĩnh điềm đạm, như một ngọn núi không biết nói, che chắn trước mặt Nhạc Thiên. Tư thế này sẽ vô thức khiến Trì Nhạc Thiên hồi tưởng lại hình ảnh Tần Sinh nhào đến bảo vệ mình.
Tần Sinh mới xuất viện, mặc một cái áo sơmi màu đen rộng rãi, đôi chân dài co lại ngồi trong xe. Nhạc Thiên với tay nắm cổ áo của hắn, kéo hắn đến gần, hai đôi con người đen và hổ phách đối diện nhau, tối đen và trong suốt cùng lúc giao nhau, ví như hành tinh va chạm giữa vũ trụ không ánh sáng. Nhạc Thiên thấp giọng hỏi: “Tại sao lại xông lên cứu tôi?”
“Vì tôi là vệ sĩ của ông chủ.” Tần Sinh bình thản trả lời.
Nhạc Thiên nhìn hắn chăm chú. Cột sống của Tần Sinh rợn cả da gà trước cái nhìn chòng chọc của đôi mắt như con rắn độc đó, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt nhìn lại, hàng mi thật dài khẽ chớp, tia sáng lờ mờ thoáng lóe lên, Nhạc Thiên li3m li3m môi, từ từ ngửa đầu ghé đến gần.
Tần Sinh ngoan ngoãn hôn cậu, Nhạc Thiên theo thói quen nắm mái tóc ngắn đã hơi dài ra của Tần Sinh. Tay Tần Sinh đỡ vòng eo mảnh khảnh của Trì Nhạc Thiên, nương theo động tác đầy tính xâm lược của Trì Nhạc Thiên ngã gục xuống hàng ghế sau. Nhạc Thiên từ trên cao đ è xuống hôn đến khi môi miệng của cả hai người gần như sắp sưng lên thì mới tách ra, một tay cậu đè trên lồ ng ngực của Tần Sinh, bình tĩnh thong thả nói: “Bác sĩ nói chỗ này gãy hai cái xương.”
“Đã lành rồi.” Người bình thường sẽ không khôi phục nhanh như thế, hiển nhiên tố chất cơ thể của Tần Sinh không thể so sánh với người bình thường.
Tần Sinh tưởng rằng ý của Trì Nhạc Thiên là lên giường nhìn, không ngờ Trì Nhạc Thiên thế mà lại có ý này.
Trong vườn hoa xanh rì như mê cung, con chó Berger cao bằng nửa người ngáp một cái, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hai cái chân trước nhàn nhã chắp vào nhau, cái đuôi vui vẻ phẩy qua phẩy lại. Nhạc Thiên vắt chân lên ngồi trên ghế mây, một tay chầm chậm vuốt v e bộ lông bóng loáng của chú chó săn, dùng tiếng Thái nhẹ giọng nói với Bashung bên cạnh: “Bashung, nếu như hôm nay cậu ta không ngã xuống, thì cậu cứ… đi chết đi.”
Bashung gầy đen đi theo Nhạc Thiên hai tháng nay, cậu ta vẫn luôn bảo vệ cho sự an toàn của Nhạc Thiên. Giờ cậu ta đã cao lớn hơn rất nhiều, đứa trẻ mười bốn tuổi đã gần 1m75, ánh mắt lạnh như băng, tiến lên trước không nói một lời giơ tay đấm Tần Sinh. Lúc cậu ta vung nắm đấm nhắm thẳng vào bên hông của Tần Sinh, khí thế hoàn toàn như là muốn đấm gãy xương hông của hắn vậy.
Tần Sinh khéo léo né đi, giơ chân lên đón, Bashung không chút khách khí cũng nhào lên đá một cái, hai người cứng đối cứng cẳng chân hứng chịu một đá của đối phương.
Chỉ một đá này thôi, Bashung đã biết người đàn ông đối diện này mạnh hơn mình, tuyệt vọng hét lớn một tiếng, dứt khoát rút cây dao nhỏ bên hông mình ra.
Tần Sinh không nghĩ rằng thằng nhóc người Thái Lan này còn mang dao theo, vội giơ tay lên cướp dao, hắn có nhiều kinh nghiệm để đối phó với những kẻ liều mạng như thế này nhất, sau khi chộp được dao thì lập tức không chút do dự chém đứt gân tay của đối phương.
Bashung kêu thảm một tiếng, máu tươi tung toé trên tay, Tần Sinh tức khắc đá chéo một cái gạt đối phương ngã gục vào trong bụi cây.
Chó Berger ngửi được mùi máu tanh muốn đứng lên, nhưng bị Nhạc Thiên quát một tiếng, “Mạc Đức! Ngồi xuống!”
Mạc Đức trợn tròn mắt, ai oán gâu một tiếng, oan ức gục cằm dưới đất.
Bashung biết mình sắp chết, nằm trong bụi cây, che tay oa oa khóc lớn.
Tần Sinh không hiểu câu tiếng Thái Trì Nhạc Thiên mới nói. Hắn bước lên đỡ Bashung, vừa kéo Bashung dậy, Bashung lập tức ôm eo của hắn cướp cây dao trong tay của hắn, Tần Sinh chưa buông phòng bị hoàn toàn, khuỷu tay dùng sức thúc một đòn vào sau cổ Bashung, Bashung ngất đi.
Nhạc Thiên vỗ tay một cái, “Nằm hai tháng, tài nghệ vẫn tốt như vậy, mạnh thật.”
Tần Sinh đánh một trận với Bashung, trên người chảy từng dòng mồ hôi, tay chân thấy hơi tê tê. Vừa rồi đỡ một đá của Bashung, chắc giờ bắp chân của hắn đã xanh tím rồi, quăng dao đi nhìn về phía Trì Nhạc Thiên, “Ông chủ hài lòng là được.”
“Tôi rất hài lòng.” Nhạc Thiên vẫy người làm, “Đi băng bó cho Bashung đi, nói với cậu ta là không phải chết.”
Người làm gật đầu, mấy người khiêng Bashung đang hôn mê đi.
Tần Sinh thế mới biết vì sao vừa nãy Bashung liều “mạng” như vậy, thì ra là do bị mệnh lệnh bắt buộc.
Người trước mặt ngồi trên ghế mây màu vàng nhạt, bên cạnh là một chó bự ngoan hiền, mặt nở nụ cười vô hại vẫy tay với hắn, “Đi vào ăn cơm thôi.”
Tim Tần Sinh đập thình thịch loạn xa, đôi mắt hổ phách nhạt màu, thả lỏng ra, đáp: “Vâng.”