Từ khi vào đại học Chu Nguyên Quần đã nhận được sự hỗ trợ từ Trì Nhạc Thiên, mãi cho đến khi đi theo bên làm việc cho Trì Nhạc Thiên cũng đã được sáu năm. Chu Nguyên Quần thông minh hiếu học lại chịu tìm tòi, Trì Nhạc Thiên rất coi trọng hắn, bởi vì Chu Nguyên Quần đích thực là một vị tướng tài đắc lực.
Trong lòng của Trì Nhạc Thiên, những người ở bên cạnh cơ bản đều được phân chia rạch ròi, phân biệt với nhau rõ ràng. Chu Nguyên Quần là làm việc, không phải để tìm vui, nên Trì Nhạc Thiên chưa từng có bất cứ một suy nghĩ nào ngoài thân phận cấp dưới ra cả, mơ hồ không rõ không phải phong cách làm việc của hắn.
Nhạc Thiên dứt khoát hết tay Chu Nguyên Quần ra, “Say rồi thì về nhà.”
Tần Sinh cúi đầu đi theo sau Nhạc Thiên Chu Nguyên Quần khom người không nhúc nhích, Tần Sinh đi vào thang máy, quay đầu lại thoáng liếc nhìn Chu Nguyên Quần một cái. Chu Nguyên Quần vẫn khom người, bờ vai gầy sụp hẳn xuống.
Tần Sinh quay mặt sang, im lặng bình thản đi theo Trì Nhạc Thiên lên lầu.
Nhạc Thiên dựa vào tay vịn trong thang máy, túm cà vạt màu đỏ thẫm của Tần Sinh, mỉm cười mở miệng nói: “A Quần nói tôi thích màu đỏ, nên cậu vẫn hay mang màu đỏ, lấy lòng tôi?”
Tần Sinh: “Ông chủ là nguồn cơm áo gạo tiền của tôi, tất nhiên tôi phải có lòng kính nể.”
Nhạc Thiên gật đầu, “Người có được giác ngộ như cậu thời buổi này thật sự rất hiếm thấy.”
Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thiên nắm cà vạt Tần Sinh từng bước lui về phía sau. Trong đôi mắt hoa đào của cậu như có một cái móc câu, cách tròng kình lóe lên ánh sáng nhạt màu, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, nhìn Tần Sinh trông có vẻ như dịu dàng đa tình, Tần Sinh cảnh giác trong lòng, bước chân rập khuôn đi theo từng bước.
Nhạc Thiên ngừng lại, bàn tay nắm cà vạt của Tần Sinh hơi dùng sức, Tần Sinh theo lực của cậu từ từ cúi đầu, môi của người này cũng là lạnh.
Thật ra trong lòng Trì Nhạc Thiên cũng khổ đau nhiều, hắn có kiếm được nhiều tiền hơn nữa chiếm được nhiều của cải hơn nữa, thì suy cho cùng vẫn không thể là một người đàn ông đích thực. Thậm chí ngay cả niềm vui sướng đơn giản nhất của đàn ông hắn cũng không chiếm được.
Nhạc Thiên đẩy Tần Sinh ra, giơ tay lên lau lau môi, xoay người bước chân lảo đảo mà ngã lên giường, trầm giọng nói: “Cút.”
Đối mặt với Trì Nhạc Thiên thường ngày vẫn luôn vui giận thất thường, lúc này Tần Sinh hẳn nên không chút do dự lui ra ngoài, nhưng hắn lại đứng yên đó một hồi, quyết định đánh liều một phen. Hắn tháo giày da dưới chân, chỉ mang tất lặng im không một tiếng động đi đến bên cạnh Trì Nhạc Thiên, quỳ một chân trên đất, nâng tay lên từ từ chạm vào cẳng chân của Trì Nhạc Thiên.
Trì Nhạc Thiên đột nhiên mở mắt ra, Tần Sinh ngẩng đầu lên, đôi con ngươi hổ phách nhạt màu khiến cho gương mặt lạnh lùng của hắn hiện lên một loại mâu thuẫn tinh xảo, vừa sắc bén vừa sạch sẽ. Như một tấm gương phản chiếu lại gương mặt của Trì Nhạc Thiên.
Tần Sinh chầm chậm đứng dậy, cúi người hôn một cái lên đôi môi lành lạnh trên khuôn mặt có vẻ lạnh lùng của cậu, cẩn thận lè lưỡi li3m li3m.
Nhạc Thiên hơi cười, khóe môi cong lên thành một độ cong sắc bén, thẳng tay cho Tần Sinh một cái tát, sức của cậu không phải là nhỏ, một tiếng vang giòn tan vang lên đánh cho mặt Tần Sinh lệch sang bên.
Tần Sinh cứng người lại.
Nhạc Thiên ngồi dậy, ấn xuống nút gọi trong tay: “Chu Nguyên Quần, lên đây.”
Không tới hai phút, Chu Nguyên Quần đã lên đến nơi, liếc mắt nhìn qua Tần Sinh đang quỳ một chân trên đất mặt nghiêng sang bên, mỉm cười hỏi Trì Nhạc Thiên: “Ông chủ, Tần Sinh làm không tốt?”
“Tự cho là thông minh.” Nhạc Thiên li3m li3m khóe môi, ngước mắt lên đối diện với gương mặt tươi cười của Chu Nguyên Quần, “Đưa cậu ta năm trăm nghìn, cho cậu ta cút.”
Chu Nguyên Quần mỉm cười gật đầu, bước tới vỗ vai Tần Sinh một cái, “Đi thôi.”
Tần Sinh vẫn quỳ tại chỗ, thấp giọng nói: “Ông chủ, tôi sai rồi, cho tôi một cơ hội.”
Chu Nguyên Quần đè lên vai Tần Sinh hơi dằn mạnh xuống, khẽ cười nói: “Ông chủ bảo cậu cút, thì cút nhanh đi.”
Tần Sinh không ngờ rằng nhiệm vụ của mình sẽ thất bại nhanh như vậy, cứng ngắc đứng dậy, đi sau Chu Nguyên Quần, từ từ đi theo.
Hệ thống chấn động hết sức, “Cậu thả hắn đi sao?” Không thể tin được là Nhạc Thiên lại thả nam chính đi một cách quyết đoán như vậy, thì ra bất lực có sức mạnh lớn đến thế, bèn vội vội vàng vàng kiểm tra trong hậu trường xem còn có nhân vật nào bất lực bỏ trốn nữa không.
Nhạc Thiên: “Thả hắn đi, rồi hắn cũng quay lại mà thôi, tao là đối tượng trong nhiệm vụ của hắn mà.”
Hệ thống: “…” Đã bất lực rồi mà vẫn không thể tha cho nam chính được sao?
Qua hôm sau, khi hệ thống nhìn thấy Tần Sinh đứng ở đầu phố gần tòa nhà văn phòng lom lom mắt nhìn Nhạc Thiên dẫn đầu đoàn người đi vào trong tòa nhà, nó thật sự muốn gào mồm lên chửi chết con voi âm hiểm khốn kiếp/
Chu Nguyên Quần nghiêng mắt nhìn Tần Sinh ở góc đường, ghé đến bên tai Trì Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Ông chủ, có muốn cho người đuổi cậu ta đi không?”
Nhạc Thiên vẫn thong thả ung dung hỏi lại: “Cậu tra gốc gác của cậu ta đến đâu rồi?”
Chu Nguyên Quần đi theo phía sau Nhạc Thiên bước vào thang máy chuyên dụng của cậu, “Thoạt nhìn không có vấn đề gì, cơ bản là đồng nhất với những gì cậu ta đưa.”
Nhạc Thiên nhướng mày: “Cơ bản?”
Chu Nguyên Quần nói: “Lệnh phạt lúc cậu ta ở trong quân đội đúng ra là ngồi tù, nhưng sau này không biết ai kéo cậu ta ra.”
Nhạc Thiên nghiêng mặt, nhìn về phía Chu Nguyên Quần, vẻ mặt Chu Nguyên Quần bình thản.
“A Quần, cậu đang ám chỉ gì đấy?” Nhạc Thiên khoanh tay quan sát Chu Nguyên Quần, “Tôi không thích có người làm trò bên cạnh mình.”
Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thiên đi ra ngoài, Chu Nguyên Quần theo sau, chỉ đứng cách cậu nửa cánh tay, thấp giọng nói: “Ông chủ, chẳng qua là tôi cảm thấy nên cẩn thận chút thì hơn, nếu như đã đuổi rồi thì thôi, tôi sẽ tìm vệ sĩ mới cho anh.”
Nhạc Thiên hờ hững nói: “Không cần, để tôi quan sát thêm hai ngày nữa.” Giơ tay phẩy phẩy, ra hiệu cho hắn đi xuống.
Chu Nguyên Quần đứng tại chỗ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người đi vào trong thang máy, vẻ mặt hòa nhã đã hoàn toàn sầm xuống.
Trì Nhạc Thiên thích đàn ông đẹp đẽ, vệ sĩ bên người đổi hết người này đến người kia, đều chọn theo mẫu hình cao lớn anh tuấn. Nhưng Chu Nguyên Quần biết sự thưởng thức của Trì Nhạc Thiên đối với những người đàn ông đó chỉ dừng lại ở mức như đối với vật sưu tầm mà thôi, ánh mắt của hắn khi nhìn bọn họ không có độ ấm.
Chu Nguyên Quần không hiểu Tần Sinh có điểm gì đặc biệt, mà lại khiến Trì Nhạc Thiên nhìn với con mắt khác, hắn đi theo Trì Nhạc Thiên sáu năm rồi, quá rõ mọi nhất cử nhất động suy nghĩ của Trì Nhạc Thiên. Trì Nhạc Thiên hẳn đang có ý muốn giữ lại Tần Sinh.
Ngày nào Tần Sinh cũng sẽ đứng ngay đầu đường chờ Trì Nhạc Thiên như đi làm chấm công. Nhìn Trì Nhạc Thiên đi làm rồi nhìn Trì Nhạc Thiên tan tầm, chờ đến khi đoàn xe đi khuất khỏi tầm mắt, hắn mới đội nón hoodie lên rời đi.
Gần mười giờ đêm, Nhạc Thiên mới bước ra khỏi cao ốc, đảo mắt nhìn sang góc phố bên trái. Vóc người cao lớn mặc quần jean mang giày thể thao, áo hoodie màu xám trông rất bình thường, nghiêng người đứng dưới ánh đèn đường đổ ra một cái bóng dài thật dài trong đêm đen.
Bước chân của Nhạc Thiên chuyển sang trái, Chu Nguyên Quần vừa định đi theo, song bị bàn tay giơ lên của cậu cản lại, lui về chỗ cũ.
Nhạc Thiên đi tới trước mặt Tần Sinh mới phát hiện ra là hắn đang hút thuốc.
Tần Sinh “vội vàng” dập thuốc, cúi đầu nói: “Ông chủ.”
Nhạc Thiên cười nói: “Biết hút thuốc rồi à?”
Tần Sinh: “Ông chủ thích.”
Nhạc Thiên: “Tôi thích là cậu làm theo?”
Tần Sinh: “Vâng.”
Nhạc Thiên ngước mắt lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Tần Sinh: “Đi theo ông chủ có thể thay đổi cuộc đời của tôi, đó là cơ hội duy nhất của tôi.”
Nhạc Thiên gật đầu, vẻ mặt hiện lên ý thưởng thức, “Tần Sinh, cậu rất có nét của một người bạn cũ hồi xưa của tôi.”
Tần Sinh biết Trì Nhạc Thiên đang nói tới ai, là Lâm Phác – người đứng thứ hai trong tập đoàn. Vẻ bề ngoài cùng khí chất của hắn rất gần với Lâm Phác, tuy không giống hoàn toàn, nhưng hắn có thể cố gắng bắt chước theo Lâm Phác.
Cho dù Trì Nhạc Thiên có lạnh lùng vô tình đến mức nào đi nữa, thì hắn luôn có một thứ mà con người không thể tránh được —— thói quen. Lâm Phác theo hắn giành quyền từ thời không có gì trong tay, còn gánh tội ngồi tù thay hắn, nên đối với Trì Nhạc Thiên mà nói, Lâm Phác là người tiện tay với hắn nhất từ trước đến giờ.
Lúc này, Tần Sinh đã phát hiện ra rồi.
Cho dù Trì Nhạc Thiên có lòng nghi ngờ, song với một con người tự phụ như vậy, thì lúc nào cũng sẽ thử một lần trước xem sao. Chỉ cần Tần Sinh có thể vượt qua được thử thách của Trì Nhạc Thiên, là sẽ có khả năng trở thành một “Lâm Phác” thứ hai, tất nhiên hắn sẽ không gánh tội thay Trì Nhạc Thiên. Điều mà hắn định làm là thu thập chứng cớ phạm tội của Trì Nhạc Thiên, tự tay tiễn Trì Nhạc Thiên vào tù.
Chu Nguyên Quần đứng đằng xa nhìn hai người đang đứng dưới ngọn đèn đường, Trì Nhạc Thiên vói tay ôm cổ Tần Sinh. Bóng người cao lớn khom xuống, cánh tay rắn rỏi vòng quanh vòng eo thon được áo vest sẫm màu che phủ.
Trước đó Chu Nguyên Quần không để ý kỹ, giờ đứng từ xa loáng thoáng nhìn qua, càng nhìn càng cảm thấy Tần Sinh trông quen quen, giống ai nhỉ?
Hình như hai người đó đang rất tập trung vào nụ hôn, Chu Nguyên Quần đút tay trong túi quần gõ gõ theo nhịp, suy nghĩ trong đầu chạy vùn vụt, bỗng nhiên có một khuôn mặt lướt qua.
—— Lâm Phác.
Đúng là dai như đỉa mà.
Chu Nguyên Quần hờ hững thầm nghĩ, đã chết mất xác rồi mà mẹ nó còn gây chuyện được nữa.
Nhạc Thiên dẫn theo Tần Sinh đi đến trước xe, Chu Nguyên Quần nở nụ cười vui vẻ với Tần Sinh, “Tôi biết cậu sẽ quay lại mà.”
Tuy Tần Sinh chỉ thoáng liếc nhìn thôi, nhưng lại nhìn thấy căm ghét chôn sâu trong đáy mắt Chu Nguyên Quần một cách rõ ràng. Nhưng hắn nghĩ là suy đoán của mình đúng rồi —— Chu Nguyên Quần có tình cảm không bình thường đối với Trì Nhạc Thiên – ông chủ của mình.
Tần Sinh gật đầu, “Ông chủ rộng lượng, chịu tha thứ cho tôi.”
Nhạc Thiên đã lên xe, mất kiên nhẫn nói: “Nói linh tinh gì đấy, lên xe đi.”
Tần Sinh nhanh chóng bước vào, Chu Nguyên Quần đứng bên ngoài, mỉm cười đóng của cửa xe cho cả hai rồi ngồi xuống ghế trước.
Tấm ngăn trong buồng xe đã một thời gian dài không được sử dụng, Nhạc Thiên không có ý định mở tấm ngăn lên, câu cổ Tần Sinh ôm hôn say sưa.
Tiếng hôn hít rất lớn, Chu Nguyên Quần ngồi trên ghế phụ kế bên tài xế vừa nghe vừa nở nụ cười đầy ẩn ý.
Mặc dù Nhạc Thiên không cương được, nhưng khi hôn thì cơ thể vẫn cảm nhận được cảm giác tê dại, song suy cho cùng thì vẫn không chạm được ngưỡng nên khá là ấm ức. Cơ mà ngẫm lại thì được nam chính vừa đẹp trai vừa biết điều như thế này hầu hạ mình, thì còn đòi cái xe đạp gì nữa.
Nhạc Thiên bắc đầu lạc quan hơn hẳn.
Còn hệ thống thì chỉ cần cậu không đóng cảnh nóng bị đánh gạch men với nam chính là nó sẽ xem như không thấy gì hết, cũng lạc quan chung.
Lần này trở về, Tần Sinh rất cẩn thận, Nhạc Thiên bảo hắn hôn mình, hắn không dám bước qua Lôi Trì (1) nửa bước, chỉ thận trọng ôm eo Nhạc Thiên, trúc trắc đáp lại môi hôn của Trì Nhạc Thiên. Nụ hôn của Trì Nhạc Thiên giống như con người của cậu vậy, đầy cám dỗ và nguy hiểm, như một quả bom có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhạc Thiên vừa tách khỏi môi của hắn, đã cúi đầu nhìn xuống quần jean của Tần Sinh, cười trêu đùa: “Hôm nay cậu mặc đồ trẻ trung nhỉ.”
Tần Sinh cúi đầu, “Ngoại trừ đồ vest đi làm ra, thì tôi chỉ có quần áo như thế này.”
Trong lòng Tần Sinh căng thẳng, biết rằng nếu như không trả lời được câu hỏi này thì có khả năng sẽ bị Trì Nhạc Thiên quăng xuống xe ngay lập tức, hắn thì thào đáp: “Định lực của tôi không đủ.”
“Ha.” Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, ngửa đầu buông hắn ra, ngã vào lưng ghế xe, đôi chân dài mở ra, hờ hững nói, “Đúng là chẳng có định lực gì cả.”
Tần Sinh thoáng liếc qua quần tây không ôm cũng không rộng của Nhạc Thiên, quả nhiên phát hiện ra không hề có chút dấu hiệu nổi lên nào.
Chu Nguyên Quần ngồi ở ghế trước không nói một lời.
Sau khi đến Trì trạch, Chu Nguyên Quần xuống xe mở cửa cho hai người. Tần Sinh bước xuống trước, như thường lệ nâng tay lên che đầu cho Nhạc Thiên, động tác của hắn có phạm vi lớn hơn trước kia, trực tiếp đẩy Chu Nguyên Quần ra. Chu Nguyên Quần ngước mắt lên, như cười như không liếc nhìn Tần Sinh một cái, Tần Sinh thờ ơ không động lòng, làm bộ như không nhìn thấy.
Chu Nguyên Quần tiến lên trước một bước, đi tới bên cạnh Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì ngày mai rồi nói.” Nhạc Thiên tùy ý nói.
Chu Nguyên Quần nói: “Rất quan trọng.”
Nhạc Thiên dừng bước lại liếc hắn một cái, “Vậy cậu lên lầu năm chờ tôi.”
Chu Nguyên Quần gật đầu, lại đảo mắt sang Tần Sinh, dứt khoát bước lên trước.
Nhạc Thiên quay mặt sang hướng Tần Sinh nói: “Cậu đi lên trước đi, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi.”
Mặt Tần Sinh hơi đỏ lên, hai bàn tay giấu trong ống tay hơi dài nắm chặt, “Vâng.”
Phòng họp trên lầu năm là nơi duy nhất không có camera theo dõi, Trì Nhạc Thiên và Chu Nguyên Quần có chuyện gì quan trọng cần nói thì đều diễn ra ở đây.
Chu Nguyên Quần một mực chờ Trì Nhạc Thiên lên, lập tức nói: “Ông chủ, tôi nghi ngờ tên Tần Sinh đó có vấn đề.”
Đôi mắt hoa đào đằng sau tròng kính phản chiếu ánh nhìn bén ngót, Nhạc Thiên cởi cúc áo vest, rồi thả lỏng cà vạt trên cổ áo, “Chuyện này là chuyện quan trọng mà cậu muốn nói?”
Chu Nguyên Quần hơi cười, “Ông chủ, thế này còn chưa đủ quan trọng sao?”
Bên khóe miệng Nhạc Thiên hơi giật giật, cười một cách quái dị, nói: “Người bên cạnh tôi được bao nhiêu người không có vấn đề? Rận nhiều rồi không sợ ngứa, đến bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu, vật tẫn kỳ dụng thôi.”
Yết hầu Chu Nguyên Quần căng chặt, Trì Nhạc Thiên trước mặt thật sự quá quyến rũ, mình ta vô địch muốn làm gì thì làm. Chu Nguyên Quần dằn tiếng th ở dốc trong cổ họng, thấp giọng nói: “Ông chủ, từ trước đến nay… tôi chưa từng có vấn đề.”
__
(1) Lôi Trì: 雷池, tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngữ ‘足下无过雷池一步’không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.