Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 213: Thế giới 14



Năm đầu Hồ An, Thừa Quang Đế Trịnh Nguyên Phong lên ngôi hoàng đế, phụng Đại Thành Đế Trịnh Khai Bình là thái thượng hoàng, ngoài ra còn phong Liên Hoa Thánh tăng là Quốc tây, đặc biệt bố trí thiên điện của Tử Thần Điện làm Liên Hoa Phật đường cúng kiếng. Trong một khoảng thời ngắn địa vị của tăng lữ trong nước cao hơn hẳn, đồng thời còn nổi lên phong trào thế gia công tử đến Vạn Phật Tự làm đệ tử tục gia trên danh nghĩa.

Trong tẩm điện của Tử Thần Điện, các cung nhân cúi đầu đứng yên, loáng thoáng chiếc giường màu vàng sáng, song lại không chỉ có mỗi bóng người của Thừa Quang Đế, mà dường như có hai người đang quấn quít. Tấm rèm buông xuống gờn gợn như sóng nước, tiếng khóc mềm mại yêu kiều không ngừng vọng ra vào trong tai cung nhân.

Thình lình có một tiếng kêu khóc dịu dàng bật ra từ trong màn, mặt các cung nhân chợt hơi đỏ lên, giờ đã là ngày hè, dù trong tẩm điện có dùng băng nhưng trán các cô vẫn toát mồ hôi.

Chỉ chốc lát sau, Thừa Quang Đế Trịnh Nguyên Phong tr@n truồng bước xuống từ trên giường, xách cẩm bào lên tiện tay khoác lên người, ngồi xếp bằng trên giường, tùy ý nói với cung nhân: “Chuẩn bị nước tắm rửa.”

Các cung nhân đáp lại, lần lượt lui ra.

Trịnh Nguyên Phong xoay người lại vén màn lên, mỉm cười nói với Nhạc Thiên vẫn còn hơi th ở dốc trên giường: “Liên Nô, từ từ thôi, trẫm có thể đợi ngươi.”

Mặt mày Nhạc Thiên ửng đỏ, hai mắt rưng rưng, đôi môi sưng đỏ do bị Trịnh Nguyên Phong gặm c ắn run rẩy nói: “A Man, giúp ta đi…”

“Lại xin ta nữa sao?” Trịnh Nguyên Phong nâng cằm Nhạc Thiên lên, Nhạc Thiên đã tự giác hé môi mình ra nghênh đón nụ hôn của Trịnh Nguyên Phong. Trịnh Nguyên Phong cười khẽ một tiếng, cúi đầu m*t nhẹ hạt môi khéo léo giữa môi trên của cậu, nhỏ giọng thì thầm, “Tính tình của người đúng là không biết là cứng hay mềm nữa.”

Từ sau khi bị Trịnh Nguyên Phong lấy “nuôi” phật châu một lần rồi, thì hắn cứ thích dùng phật châu giày vò người này bật khóc. Mới sáng sớm đã dùng phật châu trên khay để bắt nạt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên không thể chịu được, khóc đến mức sắp khô nước mắt, tiếng khóc mà các cung nhân nghe thấy là do đó mà ra.

Sau khi phóng túng xong, phật châu vẫn được để lại.

Cả người Nhạc Thiên chẳng có đủ sức, chỉ có thể nước mắt mông lung năn nỉ Trịnh Nguyên Phong giúp mình, giữ phật châu cả một đêm còn đỡ, ban ngày còn phải mang hết ngày nữa, thì cậu thật sự không xuống giường nổi.

Theo ngón tay đang từ từ lấy phật châu của Trịnh Nguyên Phong, mỗi lần rút ra một đoạn là Nhạc Thiên run lên một hồi. Mùi hoa sen ngập trong màn, Trịnh Nguyên Phong rút phật châu ra quấn quanh cổ tay mình, cúi người thơm lên môi Nhạc Thiên một cái, Nhạc Thiên ậm à ậm ờ nói: “Không, không muốn nữa…”

“Liên Nô, ngươi đã sắp nước tràn Kim Sơn rồi… còn bảo không muốn sao?” Bờ môi nóng rực của Trịnh Nguyên Phong chầm chậm rê đến tai của Nhạc Thiên, khẽ ngậm vành tai mỏng manh của cậu, nương thế đó xong chuyện. Nhạc Thiên chỉ nhẹ giọng rên một tiếng, hai tay đã thành thói quen quàng lên vai Trịnh Nguyên Phong.

Bồn tắm đã được các cung nhân chuẩn bị xong xuôi, nhưng hồi lâu vẫn không thấy hoàng đế đến, các cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ vừa xấu hổ vừa kinh hoảng chờ đợi.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng hoàng đế cũng đến, trên người mặc cẩm bào, ôm trong lồ ng ngực một người nhỏ nhắn xinh đẹp, long bào màu vàng sáng phủ bên trên, giọng điệu lạnh tanh: “Tất cả lui ra.”

Các cung nhân lo sợ tát mét mặt mày lui xuống, chỉ biết giả vờ như không biết con người đã tỏa hương trong lòng Trịnh Nguyên Phong là ai.

Trịnh Nguyên Phong tắm rửa cho Nhạc Thiên xong, thì tinh thần phấn chấn vào triều, dặn dò cung nhân trông coi Nhạc Thiên. Bây giờ sau khi trải qua điều dưỡng thì Nhạc Thiên đã từ từ bắt đầu dùng thức ăn mặn, Trịnh Nguyên Phong làm giống như là tập cho cậu quen với thuốc ngọc vậy, dần dần làm quen với thức ăn mặn. Đầu cũng bắt đầu nuôi tóc, giờ chỉ mới lưa thưa lú nhú, như là lông tơ.

Chỉ có mỗi tăng bào là giữ lại.

Đồ ăn sáng nhiều vô số kể xếp đầy cả một bàn, tỏa ra mùi hương thơm phức.

Cung nhân đứng bên hầu hạ dùng bữa, dù người trước mặt mặc tăng bào, lại khác rất xa với hình ảnh đoan trang nghiêm túc của mấy tháng trước. Giữa mày là nét quyến rũ khuynh thành câu hồn đoạt phách, sắc mặt trầm tĩnh nhìn cả bàn đồ ăn mặn, vẻ mặt khó xử, ngồi yên rất lâu.

“Thánh tăng… món nguội (1) này chỉ có sữa bò, coi như một món mặn nhẹ.” Cung nhân nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ biết dùng chút sức mọn của mình để thánh tăng ăn không quá khó khăn.

Nhạc Thiên mắc hội chứng khó chọn cảm kích nhìn qua cung nhân đó một cái, cảm ơn em gái nha, món nào tui cũng muốn ăn hết, đang không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cung nhân hơi đỏ mặt, thoáng lui về sau nửa bước.

Dùng hết đồ ăn sáng xong, Nhạc Thiên bắt đầu “đọc kinh”, à không phải, xem phim con heo.

Lần nào Nhạc Thiên cũng ngồi đó nhắm mắt môi mấp máy lung tung, đều là đang xem phim chung với hệ thống.

Nếu như có người đọc được khẩu hình của cậu, chắc chắn sẽ biết được những gì cậu đang nói thật ra là “đu đu, đỉnh đỉnh, tư thế này… chậc chậc, hay đấy, tối nay thử với Tiểu Man xem sao”.

Hệ thống: …dù sao thì đại đa số cũng là bôi nhòe gạch men hết cả, nó coi một hồi cũng quen, còn có cảm giác như là xem anime pixel vậy ha ha ha hơ hơ hơ.

Chờ Nhạc Thiên xem hết một bộ phim thì Trịnh Nguyên Phong cũng gần như kết thúc buổi lâm triều. Trên đường về Tử Thần Điện, vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong rất nặng nề, phải lần phật châu trong tay áo mới gắng gượng dằn ép được lửa giận trong lòng. Trở về trong điện, nhìn thấy Nhạc Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường mềm, nhắm mắt cúi đầu khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt Trịnh Nguyên Phong cũng không kiềm được hiện lên ý cười.

Trên mặt ngón tay trượt đi mà qua, Nhạc Thiên mở mắt, “A Man.”

Trịnh Nguyên Phong nắm chắc phật châu trên cổ tay, ngồi bên cạnh cậu, đá ủng lên giường, cũng ngồi xếp bằng, “Đang đọc quyển nào?”

Nhạc Thiên: Quan Thế Âm tọa liên.

Nhạc Thiên bình thản nhìn hắn, “Ngươi đang khó chịu trong lòng.”

“Liên Nô, ngươi vẫn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của ta…” Trịnh Nguyên Phong kéo Nhạc Thiên qua, nửa ôm cậu vào lồ ng ngực mình, gác cằm trên trán cậu từ từ cà cà, “Thật ra, ta không hề muốn làm vua.”

Nhạc Thiên: “Trên đời này luôn luôn có rất nhiều việc không thể làm gì được.”

Trịnh Nguyên Phong cụp mắt, “Ta có tính là việc không thể làm gì được của ngươi không?”

Nhạc Thiên chậm rãi trả lời: “Không.”

Một tay Trịnh Nguyên Phong khẽ vuốt lên mái tóc mới mọc được nửa tấc của cậu, thấp giọng hỏi: “Vậy ta là gì?”

Nhạc Thiên hơi chớp mắt, vẻ mặt khó quyết định, khẽ cau mày, trông như rất tập trung suy tư.

Trong khoảnh khắc cậu im lặng, tim Trịnh Nguyên Phong cũng từ từ leo cao.

Nhạc Thiên từ từ nói: “Ngươi là A Man.”

Đáp án này, không đến nỗi khiến Trịnh Nguyên Phong cảm thấy đau đớn song vẫn không làm hắn khuây khoả được, giống như thái độ của Nhạc Thiên dành cho hắn vậy, không cao không thấp, không có gì đặc biệt cả. Trịnh Nguyên Phong mỉm cười, “Ngươi nói đúng, ta là A Man.”

Trịnh Nguyên Phong cúi đầu hôn lên môi Nhạc Thiên, cất cao giọng nói: “Cùng A Man phê tấu chương nào.”

Trong mắt của Nhạc Thiên, ngôi vị hoàng đế này Trịnh Nguyên Phong chiếm được rất dễ dàng. Nhưng kỳ thật Trịnh Nguyên Phong thân là một hoàng tử có nửa dòng máu của người Hồ, nên ngôi vua này giành được không chỉ mất thời gian công sức mà muốn giữ lại càng là khó càng thêm khó.

Mỗi ngày trong triều chỉ quan viên đấu đá lẫn nhau đã có thể bày ra vô số án kiện. Trịnh Nguyên Phong vừa thấy đống tấu chương đó đã thấy phiền rồi, mất kiên nhẫn ném sang bên, rồi một đống tấu chương hối thúc hắn thêm người vào hậu cung, bộ Lễ còn trình luôn cả danh sách lên.

Trịnh Nguyên Phong vừa không kiên nhẫn định vứt đi, tay giơ lên rồi lại thả xuống, đưa đến trước mặt Nhạc Thiên đang ngồi ngay ngắn kế bên, “Liên Nô giúp trẫm tham mưu chút nào?”

Nhạc Thiên nhìn lướt qua nội dung trên sổ gấp, ánh mắt đảo qua danh sách, khi tới một chỗ nào đó thì đột nhiên vẻ mặt hơi sầm xuống.

Trịnh Nguyên Phong thấy sắc mặt cậu thay đổi, tự nhiên thấy vui vẻ trong lòng, bèn buông nhẹ giọng hỏi: “Có chỗ nào không đúng?”

Nhạc Thiên chỉ chỉ vào “Phan Thù” trong danh sách – con gái của một học sĩ hàn lâm, “Đây là vị hôn thê của ta.”

Lần này đến phiên Trịnh Nguyên Phong đổi sắc mặt trong tức khắc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Một hòa thượng như ngươi, lấy đâu ra hôn thê!”

Nhạc Thiên: …tui làm hòa thượng, chẳng phải còn có chồng luôn đấy thôi?

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Mệnh cách của ta đặc biệt, cần phải có một hôn ước thế tục để trói chân, nếu không sẽ sớm về chốn cực lạc.”

Trịnh Nguyên Phong đập bàn quát: “Toàn là bậy bạ!”

Nhạc Thiên ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Người xuất gia không nói dối.”

Trịnh Nguyên Phong không biết quá nhiều về quá khứ của Nhạc Thiên, đến hôm nay mới biết cậu thế mà còn có một mối hôn sự nữa, phút chốc tức tới mức không biết nói gì. Nhạc Thiên lại trông đến là vô tội, càng làm cho Trịnh Nguyên Phong ngay cả giận cũng chẳng biết xả vào đâu, hắn tức tối nói: “Ngươi đã từng gặp cô ta chưa?”

Nhạc Thiên gật đầu, “Lúc nhỏ có gặp một lần.”

Trịnh Nguyên Phong: “Đã từng nghĩ đến chuyện thành hôn chưa?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Cuối cùng rồi ta cũng sẽ có một ngày phải về cực lạc, hôn ước với cô ấy chẳng qua chỉ để giúp ta giữ chân lại đời này mà thôi, không ý nghĩa thực chất.”

Tuy nói thì nói thế, song Trịnh Nguyên Phong vẫn rất tức, lửa lòng cháy lan ra phừng phừng, ngay cả tấu chương cũng chẳng xem nổi nữa. Kéo Nhạc Thiên ngồi lên đùi của mình, đôi mắt xanh óng ánh nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên, trầm giọng hỏi: “Vậy thì ngươi và ta, có phải cũng không có chút ý nghĩa nào không?”

Tất nhiên là không phải,” Nhạc Thiên bình tĩnh nói, “Ta đến độ ngươi.”

Trịnh Nguyên Phong: “Ta không muốn nghe câu đó.”

Nhạc Thiên khó hiểu hỏi: “Thế ngươi muốn nghe gì?”

Trịnh Nguyên Phong cũng không biết mình muốn nghe gì nữa, hoặc chăng nên nói là hắn không biết từ trong miệng của Nhạc Thiên ngoại trừ “A Di Đà Phật” với “Ta đến độ ngươi” ra thì còn nói được câu nào làm hắn vui đây nữa.

Trịnh Nguyên Phong mỏi mệt tựa vào trước ngực cậu, thấp giọng nói: “Kêu tiếng ca ca ơi cho ta nghe đi.”

Nhạc Thiên: “…” Tiểu Man, cưng đang nghĩ cái quần què gì vậy.

Trịnh Nguyên Phong siết thật chặt eo của cậu, “Kêu đi.”

Khóe môi Nhạc Thiên giật giật, “…ca ca ơi.” Nhóc con đần độn.

Môi Trịnh Nguyên Phong nhếch lên, vẻ mặt lại chẳng vui vẻ hơn là bao, nói như là thở dài: “Ngươi có biết rằng tình cảm ta dành cho ngươi…”

Nhạc Thiên nghe thấy được, thản nhiên đáp: “Biết.”

Trịnh Nguyên Phong đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn Nhạc Thiên, trong mắt thoáng có chút mong chờ, “Ngươi biết cái gì?”

Nét mặt Nhạc Thiên bình tĩnh, “A Man đối với ta là tình yêu nam nữ.”

Cách lý giải hơi có khoảng sách song cũng gần gần đúng rồi, Trịnh Nguyên Phong vẫn thấy cực kỳ vui vẻ. Hắn vốn tưởng rằng Nhạc Thiên không hiểu gì cả, thì ra cậu hiểu… Trịnh Nguyên Phong nâng mặt Nhạc Thiên lên hôn mạnh một cái vào môi cậu, vui vẻ nói: “Liên Nô, ngươi thật sự thông minh.”

Nhạc Thiên không hề bị lay động, chắp tay niệm một câu phật hiệu, “Mọi nỗi phiền não sinh ra, ắt đều do si mà ra, điều A Man nên làm là buông bỏ.”

Trịnh Nguyên Phong vui chẳng được một lúc, nhiệt tình đầy ngập lại lập tức bị dập tắt, vẻ mặt từ từ trở nên khó coi, “Liên Nô, ngươi biết ta yêu ngươi, nên chỉ muốn nói mấy câu đó với ta thôi sao?”

Nhạc Thiên cụp mắt lẳng lặng nhìn hắn, mở miệng chậm rãi nói: “Thường xuyên tu tập Giới – Định – Tuệ (2), tức sẽ dứt tham sân si, sắc và người rồi chẳng qua chỉ là hồng nhan bạch cốt, không có gì để phải lưu luyến.”

Tim Trịnh Nguyên Phong lạnh đi từng chút từng chút một theo giọng nói bình tĩnh của Nhạc Thiên, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, “Sáng nay lúc đôi chân dài của Liên Nô lắc lư bên hông trẫm, tiếng rên êm tai vô cùng, sướng muốn bay lên tới trời. Với Liên Nô mà nói, cũng là không có gì lưu luyến?”

“Kh0ái cảm trên cơ thể chỉ là hư vô trong phút chốc,”  Nhạc Thiên chấp tay hành lễ, ngẩng đầu ngóng nhìn hư không nói, “Tinh thần siêu thoát mới là đắc đạo thật sự.”

Hệ thống: …cậu nói cái đéo mẹ gì vậy…

Trịnh Nguyên Phong bị chọc giận, bàn tay hất tung tấu chương trên ngự án, đè cậu lên trên bàn, tức giận nói: “Trẫm lại muốn xem xem kh0ái cảm trẫm cho ngươi rốt cuộc là hư vô hay là chân thực.”

Nhạc Thiên sớm đã quen chuyện giường chiếu với Trịnh Nguyên Phong, Trịnh Nguyên Phong không phí bao nhiêu sức đã thuận lợi đi vào hẻm nhỏ. Nơi sáng sớm vừa được sủng hạnh trơn trợt ấm áp, vừa mới đi vào thôi đã khiến người ta sướng như bị ngậm cắn, chỉ muốn nhanh chóng cử động.

Trịnh Nguyên Phong cố tình giày vò Nhạc Thiên, từ từ đè lên chỗ khiến cho Nhạc Thiên dễ dàng run rẩy nhất, vốn chỉ lướt qua là thôi, làm Nhạc Thiên không được tận hứng.

Không bao lâu, người Nhạc Thiên run bần bật, nước mắt trong mắt từ từ chảy xuống, cắn môi phát ra tiếng ngâm khẽ khó nhịn.

Bàn tay Trịnh Nguyên Phong khẽ vuốt lên mái tóc ngắn mềm mại của cậu, những lúc như thế này, ngay cả vuốt tóc dường như cũng đặc biệt có cảm giác, Nhạc Thiên không khỏi “a” một tiếng.

“D@m đãng thật…” Trịnh Nguyên Phong chậm rãi ra vào, động tác từ tốn khiến người ta không chịu nổi, Trịnh Nguyên Phong châm biếm nói, “Liên Nô, ngươi nói đây là hư vô, vậy sao eo còn đong đưa xinh đẹp như thế?”

Hai tay Nhạc Thiên nắm lấy ngự án, quay mặt sang, khóe mắt ửng đỏ, đôi môi run run nói: “A Man… tha cho ta đi…”

“Trước giờ ngươi bảo ta tha cho ngươi, đều bảo ta dừng lại, lần này cũng giống như vậy sao?” Trịnh Nguyên Phong cố ý dừng tại điểm đó không nhúc nhích, cúi người vẻ mặt xấu xa nhìn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên mở to mắt, mũi đã đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Không phải.”

Trịnh Nguyên Phong thấp giọng dụ dỗ: “Vậy là cái gì?”

Mùi hoa sen đang dần mềm mại lan tỏa, nồng nặc chui vào trong mũi Trịnh Nguyên Phong, Trịnh Nguyên Phong cũng đã sắp nhịn không nổi, chỉ muốn dùng sức dạy dỗ cho người trước mặt một bài học. Ngay khi hắn sắp nghỉ ép hỏi thì Nhạc Thiên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: “Thương ta đi… A Man…”

__

(1) món nguội: gốc là清风饭 – thanh phong phạn, tên của đồ ăn nguội.

(2) Giới – Định – Tuệ: 戒定慧

Giới Định Tuệ có trong “Tam Vô Lậu Học”. “Tam” là ba. “Vô” là không. “Lậu” có nghĩa là phiền não. Do vậy, “tam vô lậu học” là ba môn học giúp chúng ta vượt khỏi sự trói buộc của mọi phiền não, hoàn toàn tự tại, đưa đến giác ngộ, chứng nhập quả vị giải thoát hoàn toàn.

Giới Định Tuệ là nếp sống đạo hạnh và trí tuệ được tập trung và đề cao trong Kinh Pháp Cú, một nếp sống hướng thượng mang lại hạnh phúc cho bản thân mình và cho người khác. Giới Định Tuệ là đạo hạnh của cả người xuất gia lẫn người tại gia.



Trong Đạo Phật, “Giới” có nghĩa là những điều luật để phòng ngừa và tránh cho thân thể, lời nói và tâm ý khỏi phạm điều quấy, đồng thời dứt dừng điều ác (phòng phi, chỉ ác) hoặc ngưng điều ác và làm điều thiện (chỉ ác, tác thiện).



“Thiền định” là do ghép chữ Phạn “Thiền na” với chữ Nho “Định lự”. Thiền na hay định lự hoặc Thiền Định là tu tập bằng phương pháp tập trung tư tưởng, tâm trí vào một đối tượng duy nhất không cho tán loạn, để tâm trí được vắng lặng và mạnh mẽ, hầu quan sát và suy xét một vấn đề cho đến cùng cực và do đó nghiệm ra được chân lý.



Từ thiền định, người tu tiến dần đến trí tuệ. Mục đích của Đạo Phật là diệt khổ và đem vui cho mọi loài, nhưng phải là người có trí tuệ mới biết được con đường đưa đến an lạc và hạnh phúc, đến bờ giải thoát và giác ngộ. Do vậy vai trò của trí tuệ chiếm cứ vị trí then chốt trong mọi lời dạy của Đức Phật. Chúng ta có thể nói Đạo Phật là đạo của người trí, là đạo của tuệ giác.

__

Mé, gõ thôi mà thấy ngại giùm á chừ ư.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.