Sau một ngày bận rộn làm việc ở Đông hán xong, Nhạc Thiên còn phải tranh thủ chạy về cung trước khi trời tối để dỗ con nhỏ, nỗi khỗ của những ông bố đơn thân mấy ai thấu đâu?
Điều duy nhất là cho Nhạc Thiên thấy vui là Chu Sở Sở đang ở Tử Thần điện sống cũng không quá tệ.
Lâm Nhạc Thiên là hoạn quan, trông thì áo gấm hoa lệ tay nắm quyền hành, nhưng thật ra là hoàn toàn phụ thuộc vào ân sủng của đế vương, chính hắn cũng hiểu điều đó, nên hắn nghĩ trăm phương ngàn kế để diệt trừ những kẻ đối chọi với mình, sát hại trung lương không tiếc tay, vì để khống chế được hoàng đế, mà cố ý nuông chiều nuôi dưỡng hoàng đế thành kẻ tùy hứng ỷ lại hắn.
Nói thẳng ra là, mượn tay thiên tử điều khiển chư hầu.
Nhưng bây giờ Nhạc Thiên lại không thể làm như thế.
Địa vị trên cậu chỉ có một mình Tông Diễn, cũng chỉ có Tông Diễn mới giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ đúng quy cách, thế nhưng với cái nết như vậy thì làm sao mà Tông Diễn có thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế đó được tám năm đây?
Suy cho cùng thì Lâm Nhạc Thiên xuất thân bần hàn, tầm mắt quá mức hạn hẹp, thật sự nghĩ là chỉ cần dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc là nắm giữ được triều chính.
Cứ coi như là có thể kiểm soát được Ung triều đi, Lãnh quốc giáp biên giới với Ung triều cũng sẽ không bỏ qua cho một đất nước hoạn quan lộng quyền.
Nói không chừng tầm ba năm hay năm năm nữa, Tông Diễn và cậu đã game over rồi, đến lúc một tên thái giám như cậu, dưới mình không có gì, thì chẳng khác nào thịt cá mặc người cắt xẻo hay sao?
May mà Nhạc Thiên xuyên đến sớm, Lâm Nhạc Thiên vẫn còn chưa làm nhiều chuyện quá đáng, trong triều vẫn còn rất nhiều trụ cột.
Kế hoạch nuôi dưỡng minh quân triển khai (×) —— Kế hoạch nuôi sừng bắt đầu (√)
Nhạc Thiên: Tui khổ quá mà…
“Thiên tuế gia, đã tới Tử Thần điện rồi.” Tiểu thái giám nên ngoài nhẹ giọng nói.
Có con cái là tự nhiên áp lực nặng thêm! Nhạc Thiên đau đầu vuốt trán, nắm lò sưởi trong tay, Nhạc Thiên xuống kiệu, nhờ tiểu thái giám đỡ mình vào trong điện, đám cung nữ thái giám thấy cậu vẫn hành lễ như thường.
“Tiểu Lâm tử!”
Tông Diễn vội vàng chạy ra, lại nhào đầu vào lòng Nhạc Thiên, Nhạc Thiên yếu ớt suýt chút nữa đã bị tiểu hoàng đế tông ói máu, miễn cưỡng nói: “Bệ hạ, nghiêm chỉnh nào.”
Tông Diễn mặc kệ, ngẩng đầu lên bĩu môi, “Tiểu Lâm tử, dạo gần đây ngươi ít ở chung với trẫm quá, trẫm chán lắm.”
Nhạc Thiên vuốt ve ngọc quan của Tông Diễn, Tông Diễn không nghe theo, kéo tay Nhạc Thiên áp lên mặt mình, híp mắt như chú cún con được chủ nhân cưng nựng.
“Bệ hạ, tay nô tài lạnh, ” Nhạc Thiên không đành lòng nhìn nữa, quyết đoán rút tay về, đặt lên lò sưởi lại, “Truyền thiện đi.”
Nhạc Thiên chỉ đích danh Chu Sở Sở hầu thiện, đứng một bên gần như tay cầm tay chỉ dạy cho cô, tuy Chu Sở Sở tuổi còn nhỏ nhưng xinh xắn lanh lợi, làm việc rất bài bản, trong lòng Nhạc Thiên rất vui, ánh mắt nhìn Chu Sở Sở cũng dịu dàng hơn hẳn.
Nhạc Thiên: “Con gái của papa giỏi quá!”
Hệ thống: Coi nữ chính như con gái mình, cậu cũng được lắm đấy.
Nhưng Tông Diễn lại không vui, đập đũa ngọc, sầm mặt nói: “Tiểu Lâm tử, trong mắt ngươi còn có trẫm sao?”
“Nô tài đặt bệ hạ trong lòng mình, Sở Sở là đứa trẻ tốt, có con bé hầu hạ ngài, những lúc không ở bên ngài, nô tài không cần phải quá lo lắng cho bệ hạ nữa, rất mong bệ hạ thương cảm cho.” Nhạc Thiên nhặt đũa ngọc lên lại, cung cung kính kính đưa cho Tông Diễn, ánh mắt đa tình như nhuộm mưa thu, chậm rãi nói: “Bệ hạ, mời dùng bữa.”
Tông Diễn được vuốt lông, ngoan ngoãn ăn.
Trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, mùi thơm cứ nhắm thẳng vào trong lỗ mũi Nhạc Thiên, Nhạc Thiên suýt chút nữa đã chảy nước miếng, cậu đứng không nổi nữa.
“Khụ khụ.” Nhạc Thiên che miệng khẽ ho hai tiếng, Tông Diễn lập tức sốt sắng nói: “Tiểu Lâm tử, ngươi làm sao vậy? Có phải lại nhiễm phong hàn không?”
Nhạc Thiên khoát tay áo một cái, “Đa tạ bệ hạ quan tâm, chỉ là gió đêm thổi qua nên cổ họng hơi ngứa thôi.”
“Đêm nào ngươi cũng tới tới lui lui, sao mà không trúng gió cho được? Thân thể ngươi vốn đã yếu,” Tông Diễn lo lắng nói, “Nhanh truyền thái y!”
Thái y vừa đến, sau khi bắt mạch, vẫn lặp lại mấy câu cũ, gì mà thể hư khí đoản, nội hàn ngoại cảm, nói tóm lại là thân thể Lâm Nhạc Thiên yếu, kiêng cái này cử cái kia, cần phải tẩm bổ, tĩnh dưỡng.
Tông Diễn gấp đến độ đỏ mặt lên, Chu Sở Sở bên cạnh cũng cắn môi trừng mắt, trong lòng rất lo.
Nhạc Thiên thuận thế ho hai tiếng, động viên hai đứa nhỏ, “Bệnh cũ, bệ hạ không cần lo lắng.”
Tông Diễn cắn răng nói: “Đều do trẫm!”
Tông Diễn là đứa con nhỏ nhất của tiên đế, xuất thân cậu ta không cao, tuổi cũng nhỏ, vốn là một vị hoàng tử tầm thường khó có cơ hội được đăng nhất, lên được ngôi vị hoàng đế hoàn toàn là dựa vào Lâm Nhạc Thiên nâng lên, Lâm Nhạc Thiên vì để khống chế Tông Diễn, từng diễn vở kịch “nhảy xuống nước cứu người, để lại nguồn cơn bệnh tật”, khiến cho Tông Diễn vô cùng quan tâm thân thể của Lâm Nhạc Thiên.
“Bệ hạ nói chuyện cẩn thận.” Giọng điệu Nhạc Thiên hơi nặng chút, làm như không muốn nghe thấy Tông Diễn tự trách.
Chu Sở Sở bên cạnh im lặng nãy giờ, bỗng nhiên tiến lên trước quỳ xuống thưa: “Bệ hạ, nô tỳ có một lời muốn nói.”
Tông Diễn phất tay, “Nói đi.”
Chu Sở Sở giương mắt nhìn Nhạc Thiên một cái, thấy Nhạc Thiên không có ý muốn ngăn trở, đánh bạo nói: “Đêm nào thiên tuế gia cũng phải bôn ba qua lại giữa hoàng cung và Đông hán, thật sự rất mệt, xin bệ hạ ban ân, cho thiên tuế gia tá túc bên ngoài.”
Good job! Không hổ là con gái của papa! Vừa thông minh lại hiểu chuyện! Nhạc Thiên thật sự rất muốn dựng ngón tay cái với Chu Sở Sở, nhưng ngoài mặt vẫn trầm tĩnh như nước, đệm thêm một đợt ho nữa.
Tông Diễn bản theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghe Nhạc Thiên lại ho khan nữa, tim chợt mềm.
Lâm Nhạc Thiên đã giúp đỡ mình trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, vẫn luôn tin tưởng mình, mình là trời của hắn, làm sao có thể để hắn chịu khổ?
Tông Diễn khó khăn nói: “Ngươi nói có lý, Tiểu Lâm tử, sau này nếu như bận đến tối, thì cứ ở lại Đông hán luôn không cần hồi cung .”
“Nô tài tạ ơn ân điển của bệ hạ.” Nhạc Thiên thuận thế hành lễ.
Đạt được mục đích rồi, ố dè.
Ở trong cung thật sự vừa ngột ngạt vừa mệt mỏi, gần như là phải nghiêm chỉnh mỗi giây mỗi phút, còn phải dỗ trẻ con nữa, Đông hán thì không giống vậy, địa bàn của cậu, luật của cậu .
Tông Diễn đắm chìm trong nỗi bi thương Tiểu Lâm tử phải ngủ ở bên ngoài, cậu ta nắm tay áo Nhạc Thiên, ngầm mang ý cầu xin, hàm xúc nói: “Tiểu Lâm tử, tối nay ngươi ngủ với trẫm được không?”
…nếu như cưng lớn thêm bảy tám tuổi nữa thì anh rất tình nguyện… Nhạc Thiên mỉm cười kéo tay áo lại, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối trả lời: “Bệ hạ, làm vậy không hợp quy củ.”
Vẻ mặt Tông Diễn suy sụp.
“Bệ hạ, ngày mai nô tài tặng ngài một món quà lớn, được không?” Nhạc Thiên cười híp mắt nói.
Tông Diễn vẫn suy chuyển, “Trẫm không dễ dụ vậy đâu.” Lại nhịn không được hỏi: “Là gì?”
Nhạc Thiên vẫn cười như trước, “Bí mật, nô tài muốn cho bệ hạ một niềm vui bất ngờ.”
Lúc Nhạc Thiên đi thì lại dặn dò Chu Sở Sở một phen, nói hết những sở thích sở ghét tính tình của Tông Diễn cho Chu Sở Sở nghe, Chu Sở Sở cẩn thận ghi nhớ, “Thiên tuế gia, ngài yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng!”
Con gái ngoan hu hu hu, Nhạc Thiên lại mặt lạnh xoa xoa khuôn mặt nho nhỏ của Chu Sở Sở, lập tức bị hệ thống cảnh cáo: “Chú ý hành vi của cậu.”
Nhạc Thiên giận dữ, “Tình thương của cha, tình thương của cha mày hiểu không?”
Hệ thống: “Ha ha.”
Ngày hôm sau, món quà lớn của Nhạc Thiên được dâng đến trước mặt Tông Diễn —— đại học sĩ Hàn Lâm viện Dương Khiêm Ích + tướng quân Phủ Viễn, Ngạc Thái.
“Chúng thần phụng mệnh Cửu thiên tuế đến giảng dạy cho bệ hạ.”
Tông Diễn: “…”
Nhạc Thiên ngồi trên cỗ kiệu đi về phía Đông hán thảnh thơi lật tấu chương, con trai ngoan, mời con hưởng thụ phần lễ vật bổ túc ba năm học văn năm năm học võ nhé.