Gió chợt nổi lên, gợn mặt ao nước xuân, mặt nước lấp loáng sóng nước, soi bóng khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn như đóa phù dung.
Da thịt nhợt nhạt quá mức ẩn ẩn phát sáng, ngũ quan tinh tế như được tỉ mỉ phác họa điêu khắc thành, tinh xảo đến gần như không chân thật, sắc môi rất nhạt, hàng mi đen dày như cánh quạ che ngoài đôi mắt phượng, khiến dung nhan gần như yêu dị hiện lên một vẻ đẹp dịu dàng an tĩnh.
Tuy đương là ngày xuân, nhưng chủ nhân của khuôn mặt phù dung lại khoác áo lông trắng rất dày, đôi tay mảnh khảnh như ngọc nâng một cái lò sưởi tay sơn son mạ vàng hoa văn rồng phượng, đầu ngón tay trắng nõn đến xanh xao, cúi đầu nhìn mặt nước, đăm chiêu.
Tỳ nữ thị vệ đứng thành hàng sau lưng, người trước mắt dù mang nhan sắc tuyệt thế nhân gin, nhưng không một ai trong họ dám ngước nhìn lên thân thể của người đó dù chỉ một lần.
Đằng xa, một thái giám đội mũ lông công màu đỏ vội vàng chạy đến, quỳ xuống phía sau người đó, hành lễ, nói: “Thiên tuế gia, bệ hạ tỉnh rồi.”
Hồi lâu, một tiếng “ừm” không mang chút tình cảm nào truyền đến.
Nội tâm Nhạc Thiên phát điên gào lên: “Tại sao giọng tao ẻo lả như vậy hả?!”
Hệ thống: “Bởi vì cậu là thái giám.”
Nhạc Thiên: “… mày đồ không có mẹ…”
Thái giám đội mũ lông công sau lưng cậu mồ hôi đã rơi như mưa, một lúc sau mới nghe một câu ngắn gọn—— “Cho người hầu hạ đi.”
“Vâng.” Thái giám đang quỳ phía sau hơi kinh ngạc, hai ngày thiên tuế gia làm sao thế nhỉ, trước đây ngài ấy chưa bao giờ cho phép người ngoài nhúng tay vào hầu hạ.
Vỏ bọc này của Nhạc Thiên tên là Lâm Nhạc Thiên, là một nhân vật chạm vào là bỏng tay của Ung triều hiện nay, y tâm cơ thâm trầm quyền khuynh triều dã, môn đồ tay chân trải dài khắp từ trên xuống dưới Ung triều, đến cả đương kim thiên tử cũng bị hắn khống chế trong tay, chính xác là kẻ dưới một người trên vạn người.
Thân phận của hắn chính là người được hoàng đế sủng ái nhất —— thái giám giữ ấn Tư Lễ Giám kiêm quản Đông Hán, xưng là “Cửu thiên tuế” .
Nhạc Thiên tức đến mức chỉ hận không thể quăng cái lò sưởi trong tay vô hồ, gầm thét với hệ thống: “Cút mẹ mày đi thái giám!”
Hệ thống lý lẽ ngay thẳng khí hùng: “Có sai ở đâu đâu? Không phải là ai gặp cậu cũng phải quỳ xuống? không phải là nắm quyền to quyền khuynh triều dã? Hệ thống bọn tôi chưa từng nói dối.”
Nhạc Thiên: “Tao không muốn nói chuyện với cái loại hệ thống không có mẹ như mày.”
Hệ thống chột dạ nói: “Cơ thể này của cậu không bị cắt, mà chỉ có yếu sinh lý thôi.”
Nhạc Thiên: “Mày câm miệng!” Còn tệ hơn nữa đó, được không?
Lâm Nhạc Thiên đã gần ba mươi tuổi, gương mặt lại xinh đẹp như thiếu nữ, người gầy da trắng, bởi vì bị yếu sinh lý, nên đã được người nhà đưa vào cung từ khi còn nhỏ, đã nếm không biết bao nhiêu gian khổ, dù bây giờ thân phận tôn quý, thân thể vẫn luôn không tốt, chỉ cần hơi hơi nổi giận, đôi gò tái nhợt lập tức đỏ ửng lên nhàn nhạt, như đóa hoa phù dung nở rộ.
“Thiên tuế gia, trời đã nổi gió rồi, nô tài đỡ ngài đi vào nhé?” Thái giám theo hầu đằng sau thấy sắc mặt cậu phiếm hồng, vội vàng bước lên.
Nhạc Thiên không nói một lời, mím môi chậm rãi tự đứng lên, bước chân từ từ giẫm lên đá cuội trên đường, cậu muốn tự đi con đường của mình!
Sau khi đi chừng mấy chục bước, Nhạc Thiên xiêu vẹo ngã lên người tiểu thái giám bên cạnh, nhờ cậu ta đỡ mình đi, mặt cậu không đổi sắc, trong lòng vừa giận vừa tức, mắng hệ thống: “Mẹ nó, cái cơ thể tan nát này có trụ được đến khi nữ chính lớn lên không đấy?”
Hệ thống thề với trời, “Yên tâm, loại bug đó sẽ không xuất hiện đâu.”
Nhạc Thiên nghi là hệ thống đã ngàn chọn vạn tuyển mới tìm ra được thế giới này để báo thù cậu.
Trong thế giới này, Lâm Nhạc Thiên không chỉ là một tên thái giám, mà còn là một tên thái giám rất biến thái, hắn thích bé gái, còn nữ chính thì là một bé loli xinh xắn đáng yêu, năm nay mới tám tuổi, đã bị tên điên biến thái Lâm Nhạc Thiên bắt về nuôi, định chờ cho nữ chính hơi lớn một chút rồi chậm rãi hưởng dụng.
Nhạc Thiên đến đây rồi, chắc chắn là không có chuyện làm lolicon, cậu có thể không làm biến thái, nhưng vì cậu không phải biến thái, nên cậu nhất định phải chờ cho nữ chính lớn rồi, mới tìm lão Vương cắm sừng mình được!
Con gái ở Ung triều đến mười sáu mới tính là trưởng thành, nói cách khác Nhạc Thiên nhất định phải làm thái giám tám năm!
Nhạc Thiên: …muốn chớt…
Bởi vì thân thể của Lâm Nhạc Thiên vô cùng mảnh mai, chậu than đặt trong phòng đang chầm chậm cháy, sưởi ấm từng góc phòng, Nhạc Thiên bước vào bên trong, mới hơi thấy dễ chịu, cơ thể này quá sợ lạnh, ngày xuân tháng tư đối với cậu mà nói cũng khó chịu y như trời đông giá rét vậy.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Tất cả lui xuống đi.”
Thái giám, tỳ nữ đứng khắp phòng lặng yên lùi ra ngoài.
Chờ cho cửa đã được khép lại, Nhạc Thiên mới thả lòng người hít một hơi, ôm lò sưởi tay vào lòng mất hình tượng ngã phịch lên giường, nằm co người lại.
Lâm Nhạc Thiên nắm giữ triều chính, tính cách nội liễm, là một tên gian thần biến thái trăm phần trăm, trước mặt người ngoài lúc nào cũng giả vờ giả vịt, chỉ có những lúc không người Nhạc Thiên mới có thể hơi thả lòng.
Nhạc Thiên còn chưa kịp thở dài hai hơi, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của tiểu thái giám, “Thiên tuế gia, bệ hạ muốn gặp ngài.”
Mẹ, thằng nhóc lắm chuyện, hoàng đế Ung triều Tông Diễn năm nay cũng chỉ lớn hơn nữ chính Chu Sở Sở có hai tuổi, mười tuổi tròn, trong ký ức của Nhạc Thiên đó là một đứa trẻ ngờ nghệch, vô cùng ỷ lại và tin tưởng tên gian thần hoạn quan Lâm Nhạc Thiên.
Kiệu Cửu Long Bàn Vân hơi lắc lư, có tám người tỳ nữ mỹ mạo theo hầu trước sau, kế bên là tám thái giám cơ thể cường tráng nâng lọng vàng sáng mà chỉ hoàng đế mới được dùng, cung tỳ thị vệ trong cung nhìn thấy chiếc kiệu đó từ đến từ phía xa, đã cúi đầu tránh người, dập đầu hành lễ.
Lâm Nhạc Thiên xuất thân bần hàn, sau khi đắc thế càng trắng trợn không kiêng dè, làm rất nhiều chuyện qua vượt khuôn phép, nhưng cậu lại nắm quyền cả cung, không một ai dám can ngăn.
Trong điện Tử Thần, Tông Diễn xõa tóc, đang đứng nổi giận trên long sàng, không ngừng cầm gối mềm ném vào các cung tỳ trước mặt, “Các ngươi là cái thá gì! Cút! Tiểu Lâm tử đâu! Trẫm muốn Tiểu Lâm tử hầu hạ!”
“Tiểu Lâm tử!” Tông Diễn ngước lên thấy Lâm Nhạc Thên, tầm mắt lập tức không nhìn lọt người ngoài, đi chân đất nhảy xuống long sàng, nhào về phía Lâm Nhạc Thiên, đâm đầu vào trong ngực cậu, ngẩng đầu vui vẻ oán giận nói: “Ngươi đi đâu vậy? Trẫm tỉnh lại không thấy ngươi đâu, trong lòng hốt hoảng.”
Lâm Nhạc Thiên vóc người thon dài, Tông Diễn mười tuổi chỉ mới cao đến ngực cậu, cậu duỗi tay phủ nhẹ lên đầu chó của tiểu hoàng đế, Nhạc Thiên sâu thẳm nói: “Bệ hạ, đến lúc ngài nên trưởng thành rồi.”
Mau mau lớn lên rồi cắm sừng ông đây nhanh đi.
Vì để ngăn cản nam chính chà đạp cậu, hệ thống đúng là đã hao tâm tổn sức hết mức, dám sắp xếp cho cậu nuôi con trai.
Tông Diễn ngẩng đầu lên, vị hoàng đế trưởng thành trong tô vàng nạm ngọc có gương mặt non như cục bột, đôi mắt to tròn đen lay láy, trong mắt ngập tràn quấn quýt ỷ lại, và cả cố chấp sâu sắc, “Nhưng mà trẫm vẫn muốn ở bên cạnh ngươi, trẫm không thể rời khỏi ngươi một khắc nào.”
Nhạc Thiên tay chỉnh lại đuôi tóc hơi nhếch lên của Tông Diễn, dịu giọng nói: “Nô tài hầu hạ bệ hạ rửa mặt.”
Trong tấm gương mờ như nước, Tông Diễn nhìn đôi tay như ngọc của Lâm Nhạc Thiên đang khéo léo tung bay cột tóc cho mình.
Sau khi gài xong một cây trâm ngọc cuối cùng, Nhạc Thiên ôn nhu nói: “Bệ hạ, xong rồi, truyền thiện đi.”
Tông Diễn nhảy xuống ghế vàng Bàn Long, lại dang tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nhạc Thiên, tựa lên trước bụng cậu hít một hơi thật sâu, “Tiểu Lâm tử, ngươi thơm quá, dùng bữa cùng với trẫm được không?”
“Bệ hạ, như thế là không hợp quy củ, ” Nhạc Thiên vỗ nhè nhẹ lên tay Tông Diễn, tiếng nói như đang thở dài, “Đừng làm khó kẻ tôi tớ.”
Tông Diễn chôn đầu trong lòng Nhạc Thiên, một lúc sau mới chậm rãi buông tay, vẻ mặt ủ rũ, “Làm hoàng đế chán quá đi.”
Cậu ta vừa dứt lới, cung nữ thị vệ thái giám đang đứng trong điện cứng người, chỉ hận không thể cắt bỏ tai mình.
Nhạc Thiên dắt tay Tông Diễn, nhiệt độ lạnh lẽo trên cậu làm Tông Diễn phát sợ, hai tay Tông Diễn vội vàng chụm lấy tay Nhạc Thiên, hà hơi thổi. rầu rĩ nói: “”Tiểu Lâm tử, tay ngươi lạnh quá, lò sưởi tay đâu rồi?” Quay đầu hung dữ nói với đám người hầu: “Một đám nô tài chó chết! Sao không chăm sóc chủ tử các ngươi cho cẩn thận!”
“Bệ hạ, ” Nhạc Thiên chậm rãi ngồi thấp xuống đối diện với Tông Diễn, mắt mày trên khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp cong lên thành một nụ cười khẽ, “Trong cung này chỉ có một mình ngài là chủ tử, đừng nói linh tinh.”
Tông Diễn chỉ mím môi không nói lời nào.
Nhạc Thiên rút tay vẫy vẫy gọi thái giám sau lưng, nhận lò sưởi tay, cùng giữ với Tông Diễn.
Trên mặt Tông Diễn có vẻ ngờ vực, lại nghe Lâm Nhạc Thiên từ từ nói: “Lò sưởi của nô tài là ân điển mà chỉ có bệ hạ mới có thể ban được, bệ hạ một ngày là vua, nô tài mới có nhành cây bám vào, bệ hạ, ngài là trời của nô tài.
Trong đôi mắt phương xinh đẹp ẩn tình sáng rực, cõi lòng Tông Diễn bất chợt ngập tràn nhiệt huyết và sức mạnh, hào tình vạn trượng (có chí khí, hào khí) nói: “Được! Có trẫm đây, không ai dám bắt nạt ngươi!”
Nhạc Thiên híp mắt cười, dụ dỗ nói: “Sau này không được nói mấy câu như “chán” đó nữa, được không?”
Dịu dàng chăm sóc của Lâm Nhạc Thiên chỉ dành cho một mình Tông Diễn, bước từ trong điện ra, lập tức lạnh mặt, lạnh nhạt nói với thái giám Tổng quản Tử Thần điện: “Hầu hạ không đến nơi, đi lãnh mười hèo.”
Thái giám Tổng quản run như cầy sấy đáp: “Nô tài lĩnh thưởng.”
Nói gì thì nói, quyền lợi của Lâm Nhạc Thiên thật sự rất lớn, trong hoàng cung này, so với tiểu hoàng đế nhỏ tuổi vẫn còn thích chơi, thì các cung nhân càng sợ hãi vị Cửu thiên tuế Lâm Nhạc Thiên âm tình bất định đó hơn, hắn mới chính là hoàng đế thật sự.
Nhạc Thiên: Vẫn không vui!
Nhạc Thiên vẻ mặt âm trầm ho hai tiếng, nhờ thái giám đỡ lên kiệu, rèm chen gấm trắng viền chỉ bạc rũ xuống, giọng nói êm dịu của Nhạc Thiên từ bên trong truyền ra, “Bắt đầu từ ngày mai, cho Sở Sở đến Tử Thần điện làm tỳ nữ thiếp thân hầu hạ bệ hạ.”
Mặt âm trầm vui trời có chút ho hai tiếng, do thái giám đỡ lấy lên kiệu liễn, trắng bạc gấm diện dầy màn buông xuống, trong đó truyền đến Nhạc Thiên thanh âm êm ái, “Từ mai, sạch sẽ đến tử thần điện thiếp thân hầu hạ bệ hạ.”
Thái giám Tổng quản vừa bị ăn hèo nơm nớp lo sợ đáp: “Vâng ạ.”
Chu Sở Sở là tân sủng của Cửu thiên tuế, người trong cung ai cũng hay biết được hoặc nhiều hoặc ít, chỉ là không biết Lâm Nhạc Thiên làm vậy là có ý gì.
Nhạc Thiên ngã nghiêng ngồi trong kiệu, ôm chặt lò sưởi trong tay: sừng cần phải chăm bón từ nhỏ.
Sau khi trở về, Nhạc Thiên lần đầu tiên được diện kiến nữ chính của thế giới này, Chu Sở Sở.
Cung tỳ dẫn người đến, Chu Sở Sở vừa xuất hiện trong tầm mắt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lập tức sáng mắt.
Má ơi, bé loli đáng yêu quá chừng!
Mặt như trứng ngỗng, da thịt trong trắng lộ hồng như được đúc từ ngọc, khảm thêm một đôi mắt hạnh, xinh xắn hoạt bát, khi cười rộ lên hai bên khóe miệng còn có hai cái lúm đồng tiền mờ mờ, cô còn quá nhỏ, không biết địa vị của Lâm Nhạc Thiên đáng sợ ở đâu, nhìn thấy Lâm Nhạc Thiên thì thướt tha hành lễ một cái, vui vẻ nói: “Thiên tuế gia, ngài nhớ con hả.”
“Đến gần chút.” Nhạc Thiên hữu khí vô lực vẫy vẫy tay.
Cung tỳ khẽ đẩy một cái, Chu Sở Sở ngập tràn sức sống nhảy nhót đến trước mặt Nhạc Thiên, láu lỉnh nằm nhoài lên đầu gối Nhạc Thiên, chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: “Thiên tuế gia, ngài thật đẹp.”
Nhạc Thiên: “Dễ thương quá! Muốn cạp một phát chết luôn á!”
Hệ thống khiếp sợ: Lời phát biểu nguy hiểm gì vậy? Nó cứ tưởng là voi là động vật tương đối hiền lành?
Nhạc Thiên bị manh đến tâm can run rẩy, hận không thể ôm lấy nữ chính bóp bóp nựng nựng mấy phát, nhưng vì để giữ hình tượng biến thái, vẻ mặt cậu vẫn rất lạnh lùng băng giá, “Từ ngày mai, ngươi đến Tử Thần điện hầu hạ bệ hạ.”
Vẻ mặt Chu Sở Sở như sấm sét giữa trời quang, “Thiên tuế gia, ngài không cần con nữa sao?”
Nội tâm Nhạc Thiên: Huhu, sao papa có thể mở miệng nói không cần con được chứ cục cưng, ngoài mặt thì vẫn thờ ơ lạnh nhạt như trước: “Đi đi.”
Chu Sở Sở cắn môi, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu nói rất khí phách: “Thiên tuế gia ngài yên tâm, con nhất định sẽ hầu hạ bệ hạ thật tốt, để giúp thiên tuế gia củng cố địa vị trong cung!”
Con gái có chí hướng thì rất tốt, nhưng tiếc là con chỉ có thể gắng cắm sừng papa thôi.
Sau khi cho Chu Sở Sở lui ra rồi, Nhạc Thiên cũng cho lui hết người hầu, kiên định nói với hệ thống: “Tao đã quyết rồi! Phải bảo vệ con gái của tao một cách tốt nhất! Phải cho con bé làm hoàng hậu!”
Hệ thống muốn nói gì đó, lại nhịn được, chỉ cần Nhạc Thiên có thể không làm trò nữa mà chịu ngoan ngoãn làm nhiệm vụ là đủ rồi.