Căn tin trường đại học rất đông đúc, người người nhốn nháo rộn rộn ràng ràng. Quan Nhạc Thiên dẫn Hạ Quân lên căn tin của giảng viên trên lầu hai, trong phòng ăn gần như là thầy cô nào ai cũng chào hỏi với Quan Nhạc Thiên. Hạ Quân đi bên cạnh cậu im hơi lặng tiếng quan sát, thi thoảng cũng phối hợp với lời giới thiệu của Quan Nhạc Thiên gật đầu một cái hoặc là nở nụ cười.
Các mối quan hệ với đồng nghiệp của Quan Nhạc Thiên cũng rất tốt, tốt đến mức bất thường.
Một trường đại học như thế này có tận mấy khoa, dưới các khoa phân chia lích nhích ra mấy chuyên ngành, giảng viên trong trường rất nhiều. Không chung một khoa thì chính các thầy cô với nhau chắc cũng chỉ có đại hội giảng viên mới có thể gặp mặt một lần.
Thế nhưng, Quan Nhạc Thiên như là ai cũng quen biết.
Nhạc Thiên gọi ba món xào, cơm và canh thì được miễn phí, hai người ngồi trên một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ ăn cơm.
Khí chất của Hạ Quân đúng như lời Chu Việt từng nói, vừa nhìn vào là thấy tên nhà giàu cao ráo đẹp trai, cả người tỏa ra một mùi của kẻ ngâm mình trong tiền tài mà lớn. Nhạc Thiên nhìn hắn xắn tay áo khoác lên, một động tác nho nhỏ, giơ tay nhấc chân thôi cũng mang mùi của xã hội thượng lưu.
Nhạc Thiên: “Tên nam chính này có phải cũng giàu lắm đúng không?”
Hệ thống: “Có nam chính nào nghèo hả?”
Nhạc Thiên: “Mày nói toạc ra cho tao biết đi, cuối cùng là giá trị con người của hắn là gì.”
Hệ thống: “Gia đình hắn làm khai thác khoáng thạch.”
Nhạc Thiên: “! Tại sao tao chỉ là một dân làm công ăn lương tầm thường!”
Hệ thống: “…”
Hạ Quân phát hiện ra cho dù là hỏi gì Quan Nhạc Thiên đáp nấy, nhưng không chủ động, hắn không mở miệng, thì Quan Nhạc Thiên cũng chỉ yên lặng ăn cơm.
Hạ Quân cảm thấy phải dùng từ “nạp thức ăn” thì mới đủ chính xác để hình dung Quan Nhạc Thiên ăn cơm. Đều đều, máy móc, gọn gàng nhai nghiền thức ăn xong rồi lại nuốt xuống, chỉ vì để bổ sung năng lượng. Đôi môi nhạt màu mở ra đóng lại, tự nhiên mang một độ cong vô tình.
Có lẽ đối với cậu mà nói thì ăn thứ gì cũng không có khác biệt quá lớn, người này hẳn là rất khó cảm nhận được điều gì gọi là muốn ăn.
Hạ Quân vừa ăn vừa nghĩ, không nói một lời nào.
Đối với những nhiệt tình đến quá đáng trước đó và cả bỗng nhiên lạnh nhạt của Hạ Quân, Nhạc Thiên vẫn một lòng giữ nguyên hình tượng của mình. Hoàn toàn không thể nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của người ngoài đối với mình, chỉ giữ vững phong độ của mình trước sau như một.
Hạ Quân chỉ trải qua thăm dò thời gian ngắn, đã chắc chắn được tâm lý của Quan Nhạc Thiên có tồn tại thiếu hụt ở một mức độ nào đó, hơn nữa cậu đang hết sức ngụy trang bản thân mình.
Hạ Quân thấy cậu để đũa xuống, nói với Quan Nhạc Thiên: “Thầy Quan, tôi xem chỉ tay cho anh nhé.”
Nhạc Thiên: …đây không phải là motip làm quen kinh điển hay sao?
Nhạc Thiên mừng thầm trong lòng đưa tay phải ra.
Hạ Quân kéo tay cậu qua, phát hiện ra đốt ngón tay của Quan Nhạc Thiên có vẻ dài hơn lòng bàn tay. Lòng bàn tay của cậu thoạt nhìn trơn nhẵn, ngón tay cũng thế, gần như không có một vết chai nào.
Một tay Hạ Quân nắm lấy bàn tay của cậu, ngón tay đ è xuống đốt ngón tay Quan Nhạc Thiên. Ngước mắt lên nhìn về phía Quan Nhạc Thiên, phát hiện trên mặt cậu không có chút nào là khó chịu, vẫn ôn hòa cười khẽ, “Hạ tiên sinh nhìn ra được gì rồi?”
“Duyên gia đạo của thầy Quan hơi mỏng manh, “ Ngón tay Hạ Quân cẩn thận vuốt v e bàn tay của Quan Nhạc Thiên, “Chắc là người thân đã không còn trên nhân thế nhỉ?” Nếu như dùng súng thì hẳn phải để lại vết chai, nhưng tại sao ngón tay của người này trơn láng như vậy.
Quan Nhạc Thiên là cô nhi, trong tài liệu có ghi là từ ba tuổi cậu đã ở viện mồ côi.
Dù là nhắc đến quá khứ không mấy tươi đẹp, thì trên khuôn mặt của Quan Nhạc Thiên vẫn giữ nét cười khoan thai nhã nhặn, dường như không hề quan tâm đ ến việc thân thế của mình phơi bày. Trái lại còn khen: “Hạ tiên sinh hay thật đấy, tôi là trẻ mồ côi.”
Hạ Quân rút tay về, trên ngón tay vẫn còn đọng nhiệt độ trên đầu ngón tay Quan Nhạc Thiên. Ban nãy hắn vừa mới chạm vào mạch đập của Quan Nhạc Thiên, khi nói đến việc mình là trẻ mồ côi, nhịp tim của Quan Nhạc Thiên vẫn ổn định như cũ, không có một chút thay đổi nào.
Đối với người bình thường cho dù đã qua hơn hai mươi năm, trực tiếp đối mặt với thân phận mồ côi của mình cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, huống chi Hạ Quân còn là người hàng xóm mới quen biết được một ngày, sớm đã vượt mức tiêu chuẩn xã giao nên có rồi, người bình thường đáng lẽ đã từ chối ngay khi Hạ Quân đề xuất xem chỉ tay rồi.
Ngụy trang một cách quá là đơn điệu.
Hạ Quân dù gấp vẫn ung dung ngồi tại chỗ quan sát Quan Nhạc Thiên thu dọn bộ đồ ăn của hai người, rút hai tấm khăn giấy cẩn thận lau mặt bàn đến khi sạch bong, mới nói với hắn: “Hạ tiên sinh, tôi còn có công việc.”
“Hẹn gặp lại.” Hạ Quân mỉm cười nói.
Nhạc Thiên bình tĩnh đứng dậy từng bước một rời khỏi tầm mắt của Hạ Quân, lúc đi xuống cầu thang thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm, “Có phải cái tên đó đang nghi ngờ tao không?”
Hệ thống: “Cậu đoán xem?”
Nhạc Thiên không hiểu, “Cương quyết bật auto vậy luôn? Tao đâu có cảm giác là tao để lòi sơ hở nào lớn đâu ta, giờ mới qua có một ngày.”
Hệ thống: “Chắc là do mùi hương của sự bi3n thái không giấu được trên người cậu xông đến mũi hắn ta?”
Nhạc Thiên: …
Thật ra thì xế chiều nay Nhạc Thiên không có lớp, lịch trình buổi chiều của Quan Nhạc Thiên là đi tập thể hình, vì để không trông quá là bất hợp lý, Quan Nhạc Thiên lựa chọn đi bơi.
Trong bể bơi không có một bóng người, Nhạc Thiên ở bên trong chậm rãi bơi, “Tui là một con vịt nhỏ, yah yah yah yo.”
Hệ thống: “…”
Tố chất cơ thể của Quan Nhạc Thiên quá mạnh mẽ, bơi một tiếng đồng hồ trong bể bơi vẫn không biết mệt. Sóng nước chảy dọc theo cơ bắp duyên dáng trên người cậu, Nhạc Thiên ngụp đầu xuống thử nín thở, nín đến sáu bảy phút sau mới thấy hơi ngộp. Ngửa đầu lên gạt làn nước ra, liếc mắt nhìn thấy bóng người mặc đồ đen trên bàn, bất chợt cứng đờ.
Hạ Quân đút hai tay vào trong túi áo khoác, đôi chân dài vắt chéo nhau, nửa tựa vào tay vịn trên bờ, khóe miệng nhếch lên như có như không.
Nhạc Thiên: …anh hai, anh nghi ngờ em thật á, đừng cứ cố tình bắt nạt Quan Nhạc Thiên không hiểu nhân tình thế sự vậy chứ.
Quan Nhạc Thiên theo bản năng nở một nụ cười công thức hóa, “Hạ tiên sinh… khéo quá.”
“Đúng là khéo thật,” Hạ Quân rút một tay ra túi, chỉ chỉ con đường phía sau, “Đúng lúc đi ngang qua.”
Vì để che giấu tai mắt của người khác, nên Quan Nhạc Thiên bỏ tiền ra đặc biệt bao luôn cả bể bơi từ 1 giờ đến 3 giờ chiều, không ngờ là Hạ Quân vẫn xông vào.
Hạ Quân cắn chặt con mồi Quan Nhạc Thiên này không có ý định buông ra. Phong cách của hắn là từng bước từng bước một ép sát mãi đến khi đối phương tan rã, nhưng hắn tin rằng, có lẽ Quan Nhạc Thiên sẽ chống chịu được rất lâu.
Hắn vừa đi đến đã nhìn thấy Quan Nhạc Thiên đang nín thở dưới bể nước. Trong lòng âm thầm đếm giờ thay cho cậu, sáu phút ba mươi bảy giây, đồng thời khi Quan Nhạc Thiên ngoi lên mặt nước mà sắc mặt vẫn thong thả như trước, vậy đó hẳn chưa phải là giới hạn cuối cùng của cậu.
Bộ đội đặc chủng cũng không được đến vậy.
Giáo sư đại học?
Hạ Quân thật sự sắp bật cười thành tiếng. Ánh mắt của hắn rơi xuống bờ vai và lồ ng ngực đang lồ lộ ra của Quan Nhạc Thiên, trắng trẻo nhưng rắn chắc. Hắn tin chắc rằng chỉ cần Quan Nhạc Thiên muốn, thì cậu sử dụng hai cánh tay thoạt trông có vẻ mảnh khảnh đó vặn gãy cổ một người.
Quan Nhạc Thiên khi không đeo kính thì khí chất nhã nhặn vơi đi ít nhất hơn nửa, hỏi Hạ Quân: “Hạ tiên sinh cũng tới bơi?”
Hạ Quân bật cười, nét mặt đầy hứng thú đáp: “Không mang áo tắm, có để tôi để trần lặn không?”
Nhạc Thiên: Không những tui không để ý, thậm chí tui còn muốn mấy người lột quần luôn.
Quan Nhạc Thiên thản nhiên trả lời: “Không để ý.”
Hạ Quân chậm rãi cởi áo khoác xuống, mắt phượng hẹp dài dõi theo Quan Nhạc Thiên, ngón tay thon dài cởi cúc áo sơmi màu đen của mình. Ánh mắt của Quan Nhạc Thiên nhìn hắn không có bất cứ thay đổi nào, không né tránh cơ thể của một người đàn ông khác.
Hạ Quân cũng là một người có luyện tập, cơ bắp của hắn nổi rõ hơn Quan Nhạc Thiên một chút, vừa cởi ra một cái là có thể cảm nhận được sức mạnh nam tính ùa ra.
Hạ Quân vẫn nhìn chằm chập Quan Nhạc Thiên, ngay khoảnh khắc hắn cởi qu@n lót ra, ánh mắt Quan Nhạc Thiên vẫn chẳng hề dao động, đánh giá hắn không khác gì đánh giá một món đồ. Chỉ hơi lùi nửa bước về sau trong nước, dường như đang nhường chỗ cho Hạ Quân.
Nhạc Thiên: “Ôi đệt mọe, chưa cứng nữa mà đã to thế rồi…” Nếu không phải nhờ có ánh mắt trời sinh đã không cảm xúc của Quan Nhạc Thiên, thì chắc bây giờ cậu đã có thể dùng ánh mắt tuốt một phát cho Hạ Quân rồi.
Hạ Quân bước xuống nước, chậm rãi đến gần Quan Nhạc Thiên, Quan Nhạc Thiên vẫn có thong dong như thường, cúi đầu, ngụp xuống nước tiếp tục bơi.
Hạ Quân suýt chút nữa cười thành tiếng.
Người này thế mà lại làm cho hắn cảm thấy không hiểu sự đời đến có phần bị đáng yêu. Cứ như là một con sư tử đực ngơ ngác, hao tâm tổn sức ngụy trang bản thân thành động vật ăn cỏ, song không biết rằng trên miệng mình là răng nanh sắc bén.
Nhạc Thiên không ngừng bơi, cậu sợ mình ngừng là cứng liền. Cơ thể của Hạ Quân quá là đậm đà sức hút nam tính, đứng trong nước càng quyến rũ hơn gấp đôi, tâm trí của Quan Nhạc Thiên là kiểu của dã thú, chứ không phải bất lực.
Hai người bơi chưa được bao lâu, giờ của Nhạc Thiên đặt đã hết, cùng nhau bước lên bờ, quấn khăn đến nhà tắm hơi. Cả hai người quấn khăn tắm ngồi trong phòng tắm hơi, mồ hôi rất nhanh đã phủ kín hai cơ thể nam tính.
Nhạc Thiên nhắm mắt lại lùi ra sau, đột nhiên cảm thấy bụng mình tê rần, mắt mở ra, Hạ Quân đang táy máy tay chân vô tội nói: “Thầy Quan nhìn có vẻ gầy, mà cơ bắp không tệ nhỉ.”
Ánh mắt của Quan Nhạc Thiên ngay khoảnh khắc vừa mắt ra rất là kinh khủng, suýt chút nữa đã làm cho Hạ Quân hưng phấn.
Nhạc Thiên mỉm cười, “Hạ tiên sinh cũng không kém.”
Hạ Quân rụt tay về, nói: “Thầy Quan biết đánh nhau không?”
Kỹ năng đánh nhau của Quan Nhạc Thiên cũng là hạng đầu, trình độ của hắn mà gọi là đánh nhau thì hơi thiếu nhi, gọi là tàn sát còn tạm được.
Nhạc Thiên ngại ngùng nói: “Không biết, chỉ có một thân cơ bắp thôi.”
Hiện tại thì Hạ Quân đang có một nỗi kích động muốn đánh một trận với cậu. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua từ bả vai đến thắt lưng Quan Nhạc Thiên, thầm nghĩ, nếu như cơ thể này mà làm thành tiêu bản, chắc chắn rất đáng để sưu tầm.
Nhạc Thiên ngồi xe Hạ Quân cùng về chung cư.
Trên đường đi Hạ Quân vẫn còn không ngừng đặt ra câu hỏi cho cậu, Quan Nhạc Thiên trả lời tất cả, toàn bộ là giả. Khi nói dối thì mặt không đỏ tim không loạn.
Hai người từ biệt ngay cửa nhà.
Hạ Quân vừa vào cửa đã không kịp chờ đợi mở camera lên.
Trong camera, Quan Nhạc Thiên đang nghe điện thoại.
“Ừm, được.”
“Một lát nữa gặp.”
Quan Nhạc Thiên cúp điện thoại, lại đến tủ lạnh lấy sandwich ăn.
Quả nhiên, người này không có sở thích đặc biệt gì với đồ ăn, đối với cậu mà nói thì chỉ cần bổ sung thể lực là được.
Nhạc Thiên vừa ăn sandwich vừa rớt nước mắt trong lòng, “Hu hu hu, tao muốn ăn sườn lăn bột chiên.”
Hệ thống: “…”
Hôm nay trong căn tin vì để giữ hình tượng, Nhạc Thiên không dám gọi thịt cá. Thói quen ăn uống của Quan Nhạc Thiên chú trọng sức khỏe, cậu ngửi mùi sườn lăn bột chiên mà muốn ứa nước miếng.
Hứa Tâm Như nói phải đến thăm cậu, dù sao thì đối với cả hai người mà nói thì đều là công việc cả, giả người yêu.
Sau khi Nhạc Thiên ăn xong, Hứa Tâm Như đến.
Hạ Quân nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện trong màn hình, lập tức phóng camera, mắt tập trung vào biểu cảm trên khuôn mặt Quan Nhạc Thiên.
Nằm ngoài dự kiến của Nhạc Thiên là, dáng dấp mặt mũi của Hứa Tâm Như là kiểu thiếu nữ hết sức đáng yêu, trên mặt mang một chút mũm mĩm của trẻ con, hai mắt đen lay láy. Nhạc Thiên nhìn mà muốn nhũn cả tim.
“Làm việc vất vả rồi.” Hứa Tâm Như lấy một hộp giữ nhiệt trong túi mình mang đến ra, tươi cười nói: “Hầm canh gà cho anh này.”
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Tụi tao là người yêu giả thật hả? Cổ tốt với tao ghê.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Cô ta là nằm vùng.”
Nhạc Thiên: …em gái mặt mũi dễ thương như vậy rồi, mà sao tam quan còn ngay thẳng như thế nữa chứ, làm tốt lắm.
Nhạc Thiên nhận hộp giữ nhiệt, dịu giọng nói: “Không cần phiền phức như vậy.” Tiện tay bỏ hộp giữ nhiệt vào tủ lạnh.
Hạ Quân nhìn hai người ngồi trên ghế salon nói chuyện, bất kể là Hứa Tâm Như hay là Quan Nhạc Thiên, thì nụ cười trên mặt cũng giả tạo đến mức khiến hắn buồn cười.
So ra thì, bạn gái của Quan Nhạc Thiên hình như rất ghét cậu, tuy hai người ngồi cách nhau rất gần, thoạt nhìn rất tình cảm. Có điều tay trái của Hứa Tâm Như lại vô thức khó chịu rụt về phía bên phải của mình.
Rất rõ ràng, quan hệ của hai người không phải người yêu, nhưng lại giả vờ làm người yêu.
Hạ Quân nở một cười chắc thắng, bắt được anh rồi nhé.
Trước khi Hứa Tâm Như đi, đứng chỗ cửa ra vào ôm Nhạc Thiên một cái, ghé vào lỗ tai cậu: “7 giờ tối mai, Hồ Điệp Vịnh, Tất Chiêm Xuân.”
Nhạc Thiên bình tĩnh vỗ vỗ bờ vai của cô, trong bụng gào thét: “Á á á á á, hệ thống, phải làm sao bây giờ!!!”
Hệ thống: “Còn làm gì nữa, đi làm thôi, không phải cậu là công dân làm công ăn lương hết sức tầm thường à?”