Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 159: 159




Ngày thứ ba sau ngày nghỉ tất cả chào đón một buổi huấn luyện thi đấu vào chiều.

Lần này quyền chỉ huy đổi, chuyển sang Trần Tuyết Thanh, trước khi bắt đầu huấn luyện, Nhạc Thiên gọi riêng một mình Dư Phi Tường ra đầu cầu thang nói chuyện.
Bốn người còn lại vô tình hay cố tình ngó sang chỗ hai người.
Tống Hòa đeo tai nghe lên, ngưỡng mộ nói: “Hình như huấn luyện viên rất coi trọng Dư Phi Tường.”
“Top nhà mình căng quá mà, phải vậy thôi.” Trần Tuyết Thanh xoa xoa tay, mấy ngày nay cùng Phương Chẩm Lưu làm đôi Mid Jungle leo rank.

Cảm giác tay của hắn rất nóng, nhưng dù sao thì đánh xếp hạng vẫn khác với đánh thi đấu, hắn hơi thấy căng thẳng, lòng bàn tay ứa cả mồ hôi.
Phương Chẩm Lưu không nói một lời, chỉ dùng khóe mắt liếc qua.

Tố chất cơ thể của Doãn Nhạc Thiên quá kém, lúc nào người cũng như còn chút máu nào, trông điệu bộ cũng chẳng có tinh thần gì, làm cho hắn vô thức thấy hơi lo.
Hai người nói xong, Doãn Nhạc Thiên vỗ vỗ vai Dư Phi Tường, Dư Phi Tường ngoài dự đoán của tất cả mọi người đột nhiên ôm nhào lên Doãn Nhạc Thiên một cái.

Doãn Nhạc Thiên bất ngờ rơi vào trong cái ôm gấu của Dư Phi Tường, nụ cười trên mặt có vẻ bất đắc dĩ, rồi lại vỗ vỗ vai hắn.
Tống Hòa yên lặng nói: “Tôi cũng muốn ôm huấn luyện viên.” Huấn luyện viên nhìn có vẻ rất mềm rất yếu ớt.
Dư Phi Tường hào hứng trở về, vào vị trí Đường trên: “Hôm nay tôi carry.”
Phương Chẩm Lưu yên lặng cắm bàn phím.
Huấn luyện thi đấu bắt đầu, trong lúc chọn tướng, đội đối thủ lập tức nhận ra KW có thay đổi.
“Sao Top bên kia lại đi chọn Sát thủ, giòn (máu mỏng) lắm.”
“Mid cũng chọn Sát thủ nữa?”
“Má, Jungle cũng Sát thủ luôn?”
FDS là đội tham gia huấn luyện thi đấu cùng với KW nhìn thấy đội hình của team đối thủ thì suýt nữa xỉu ngang luôn, ba thằng Sát thủ da giòn thì farm thế nào được? Phong cách của KW là sống chết bảo vệ Rừng, Đi rừng vừa vào giết lung tung, bốn vệ sĩ bảo vệ một người nồng cốt, nên bình thường bọn họ cũng điên cuồng nhằm vào Phương Chẩm Lưu là xong chuyện.
FDS hơi ngây ngẩn, đúng quy đúng củ chọn một đội hình tương đối là bảo thủ, cẩn thận bảo vệ của mình.
Game vừa mới bắt đầu được ba phút, Top của FDS bỗng nhiên thét lên một tiếng thảm thương, “Đậu má, nó điên rồi!” Khi hắn vừa dứt tiếng, cửa sổ game đã hiện lên thông báo Top của team đã bị đối phương giế t chết.

Top của FDS há hốc mồm, phong cách của Top của KW đâu phải thế này, chẳng phải là farm hèn sau khi ùa lên đập nhau thế mà chơi hết các kỹ năng rồi, hắn bị giết mà chưa kịp chuẩn bị gì.
“Không sao không sao, tôi lên lane Top bảo vệ cậu, cậu quan sát lane đi, tôi giúp cậugây áp lực cho cậu ta.” Jungle của FDS lập tức nói.
Trần Tuyết Thanh lập tức nhạy cảm nói: “Top cẩn thận, Jungle của đối phương đến rồi.”
Dư Phi Tường nhìn màn hình hết sức chăm chú, “Chỉ một thằng rừng?”
“Đúng, Mid Bot ở lane Top hết rồi, cậu nhớ cẩn thận chút đấy, bọn tôi không tiếp được cho cậu đâu, Tiểu Phương đang ở Blue của tụi nó cướp rừng rồi.” Trần Tuyết Thanh nói rất nhanh, tránh được một kỹ năng của Mid bên đối thủ, điều khiển tướng của mình tiến về phía trước đánh, làm cho Mid bên kia không thể rời khỏi lane đến hỗ trợ cho Top.
Dư Phi Tường cười khinh, hắn phải giống như những gì Doãn Nhạc Thiên nói với mình trước khi vào trận.
“Giai đoạn đầu cố gắng đánh ra ưu thế, tìm cơ hội giết riêng lẻ team kia.”
“Đối thủ không chịu được nữa, réo Đi rừng đến, cậu không phải sợ gì cả, đi tới show cho bọn họ thấy, tướng của cậu có không gian chơi một chấp hai.”
“Hai thằng đến thì giết luôn hai.” Nét mặt Dư Phi Tường lạnh lùng, hơi thở dồn lên trong phút chốc, cười lạnh nói: “Hôm nay cho tụi mày biết thế nào là Top là bố mày.”
“Đậu má! Thằng này nó không lùi!” Top của FDS vốn chỉ định ép cho Dư Phi Tường chạy vệ hoàn toàn không nghĩ là Dư Phi Tường thế mà lại dám một mình nhào lên, vọt thẳng đến trước mặt hắn bằng số máu còn lại, trong hốt hoảng vội tránh đi, màn hình đã đen.
Đi rừng bên FDS cũng sững sờ, “Đệt, tôi cũng đi không được…”
Mới khởi đầu đã Triple Kill Đường trên rồi, thành viên bên KW gào toáng cả lên, “Đỉnh!!! Vãi!!!”
“Nai xừ, ép đối phương đi, gây áp lực cho bọn nó, tôi tìm cơ hội kéo Tiểu Phương đến tiếp cậu.”
Một cái khởi đầu tam sát thượng đơn, KW bên này đội viên điên cuồng hò hét, “Trâu!!! Bức!!!” Trần Tuyết Thanh hưng phấn nói.
Vì ưu thế của Đường trên rất lớn, nên Phương Chẩm Lưu đã yên lặng giành trước Đi rừng của đối phương không ít, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là ưu thế của đồng đội.
Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Top thoải mái ép đi, tôi đến đây.”
Trận thi đấu huấn luyện này Dư Phi Tường chơi hết sức thoải mái, cuối cùng Top sát thần cũng đã trở lại!
Tống Hòa cũng thở phào nhẹ nhỏm, “Hai ngày nay sắp bị thằng AD đần trong xếp hàng làm ngu theo luôn rồi, Nguyệt Nguyệt của tôi vẫn là nhất, nào, Nguyệt Nguyệt, hôn cái nào.”
Thường Văn Nguyệt yên lặng làm động tác nôn ọe, “Hôm nay Top carry, tôi quyết định nằm thắng.”
Cùng “nằm thắng” Trần Tuyết Thanh bắt đầu giao lưu trước với Phương Chẩm Lưu, “Tiểu Phương, cậu phản hồi với tôi nhiều thêm chút đi, có vấn đề thì cứ gọi tôi, đừng một mình show thao tác.”
“Được, để tôi xem tình hình.” Phương Chẩm Lưu uống một hớp.
Bốn trận tập huấn, thắng cả bốn trận, KW thay đổi chiến thuật bất ngờ khiến cho đội đánh cùng họ không lần ra được đầu mối, có thể nói là ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau khi kết thúc, mọi người ngồi thành một vòng mở cuộc họp.
“Hôm nay Top carry, mạnh thật đấy, mạnh quá trời luôn, trận nào cũng một mình giết đối thủ.” Tống Hòa bắt đầu thổi phồng lên, hai tay nâng chai nước khoáng đã uống sạch dâng l3n đỉnh đầu, “Papa, xin nhận cúp của con.”

Dư Phi Tường với tay lấy chai nước đi, cười nói: “Không phải khách sáo, nghĩa vụ của cha mà.”
Tất cả mọi người cười ồ lên, dáng vẻ của Phương Chẩm Lưu vẫn bình tĩnh thận trọng như vậy, vẻ mặt nhu hòa.
Nhạc Thiên để bọn họ cười đùa trong chốc lát, rồi mới từ tốn nói: “Top carry được rồi, thì mấy lane khác định làm phế vật hết à?”
Các thành viên phút chốc yên tĩnh, mấy ngày nay huấn luyện viên không mắng chửi gì, suýt chút nữa đã quên mất cái tính của huấn luyện viên nhà mình rồi.
“Đánh thi đấu, chỉ biết dựa vào đồng đội mình để thắng thì đứa nào cũng là phế vật hết cả,” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Chỉ biết một mình chiến thắng thì cũng là cô nhi, tôi tin chắc là các cậu cũng nhận ra rồi, tôi mong team mình là một đội thật sự, không có cái chuyện dựa vào ai để thắng ở đây.”
“Một team có trung tâm rất dễ bị nhằm vào, các cậu cảm thấy chiến thắng hôm nay rất dễ dàng, sau này trận nào cũng để Dư Phi Tường giết sạch đối thủ đi? Có khác gì với việc các cậu ỷ lại Phương Chẩm Lưu không?”
“Dư Phi Tường rất mạnh, Phương Chẩm Lưu mạnh hơn, nhưng đó không phải là lý do cho các cậu nằm thắng.”
Phương Chẩm Lưu hơi run run, Doãn Nhạc Thiên vừa mới nói cái gì… hắn không nghe nhầm đó chứ?
Mắt Nhạc Thiên đảo qua tất cả mọi người, so với ngôn sắc bén mà cậu vừa nói ra, ánh mắt của cậu lại rất nhu hòa, “Ai cũng biết tôi là á quân SP, trung tâm trong team bọn tôi là Đới Đãng Vân, chỉ có một người làm nòng cốt đi đến á quân không phải là dễ dàng.

Bất kể là đối với team hay với thành viên đều là bất thường, áp lực của người cân team chính lớn, nhưng áp lực của những người còn lại còn lớn hơn.”
“Tôi mong các cậu giao lưu với nhau nhiều hơn, tự kiểm điểm mình xem, ngẫm nghĩ lại xem, mình có thể làm được gì cho cả đội đây, phải làm sao mới có thể làm cho đội không còn hạt nhân nữa, khi bọn họ quyết định nhằm vào một người đồng đội của mình thì mình nên làm gì,” Ánh mắt của Nhạc Thiên chuyển hướng sang Tống Hòa, “Nếu như AD của cậu không phải Thường Văn Nguyệt, thì cậu phải làm sao? Mấy ngày nay đánh xếp hạng, cậu có từng suy nghĩ về ý nghĩa thật sự của SP chưa, vật trang sức của AD sao.

Tôi không cho là vậy.”
“Thường Văn Nguyệt, kỹ thuật của cậu không có gì để bắt bẻ, nhưng cậu có biết vì sao mình giậm chân mãi một chỗ không tiến bộ không? Do cậu quá quen với Tống Hòa, đúng là Tống Hòa tốt thật, các cậu rất ăn ý với nhau.

Nhưng nếu như Tống Hòa vẫn luôn phải ở bên cậu ghì chặt nhau ở Đường dưới, thì sớm muộn gì Tống Hòa cũng hỏng, cậu cũng vậy,” Nhạc Thiên nhìn nhóm Đường dưới đang im lặng, ánh mắt xa xưa, trên mặt nụ cười nhàn nhạt, “Đường dưới là một thể, các cậu còn là bạn nối khố, chắc cũng hiểu rõ điều này.”
Cuối cùng thì Tống Hòa cũng hiểu được không phải là Nhạc Thiên muốn ép cậu ta và Thường Văn Nguyệt tách nhau ra.
Đúng thế, cậu ta đã quá quen với tên AD Thường Văn Nguyệt này rồi, thi đấu hay xếp hạng đều không thể rời bỏ được hắn, đổi sang người khác sẽ thấy lạ.

Là một đôi đi Đường dưới nổi tiếng dính nhau như sinh đôi với Thường Văn Nguyệt, trong bảng xếp hạng các Đường dưới giữa các câu lạc bộ, Tống Hòa và Thường Văn Nguyệt đúng quy đúng củ, không trên không dưới.

Dường như cả hai người họ cũng đã quen với trạng thái nguyên tắc như vậy.

Bất tri bất giác, cả hai cùng sa vào trì trệ.
Thường Văn Nguyệt nhìn Tống Hòa một cái, không biết tại sao Tống Hòa lại nhiên muốn nói “xin lỗi”, dường như do sự lười biếng của cậu ta đã làm liên lụy đến Thường Văn Nguyệt.
Có vẻ như Thường Văn Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của Tống Hòa, vỗ nhè nhẹ vào bả vai núng nính của Tống Hòa, thấp giọng nói: “Vợ chồng rồi, không ly hôn đâu, cố lên, chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực.”
Vành mắt Tống Hòa đỏ lên, cúi đầu “ừm” một tiếng.
Nhạc Thiên đứng dậy, “Nghỉ ngơi đi, Phương Chẩm Lưu đi theo tôi.”
Phương Chẩm Lưu yên lặng đứng dậy, trời bên ngoài đã tối rồi.

Bình thường thì Phương Chẩm Lưu sẽ chạy bộ, nhưng Nhạc Thiên đi cùng với hắn, chạy bộ biến thành tản bộ, Nhạc Thiên đút tay vào trong túi áo, bóng lưng hai người bị đèn đường kéo ra thật dài.
Nhạc Thiên nói: “Cậu là người mạnh nhất cả team.”
Phương Chẩm Lưu không ngờ là sẽ có ngày nghe được những lời như thế này xuất phát trong miệng Doãn Nhạc Thiên, hắn lạnh lùng nói tiếp: “Chẳng phải anh bảo tôi là quà tặng kèm sao.”
Dư Phi Tường nói hết những gì Doãn Nhạc Thiên nói với hắn cho Trần Tuyết Thanh nghe, Trần Tuyết Thanh nhìn thì có vẻ trầm ổn, thật ra là một tên miệng rộng, lúc giao lưu với Phương Chẩm Lưu đã tiết lộ ra từ lâu rồi.
Nhạc Thiên không có vẻ gì là xấu hổ khi bị vạch trần, cúi đầu mỉm cười, giọng khàn khàn nói: “Tôi trêu Dư Phi Tường thôi.”
Sắc mặt lạnh lùng Phương Chẩm Lưu hơi hơi dịu xuống.
“Người làm vương, ân trạch chạm đến thế gian (1), phải làm cho đồng đội đều phục mình, một mình thoải mái đánh không gọi là Trùm Đi rừng.” Nhạc Thiên cúi đầu nói.
Phương Chẩm Lưu cũng cúi thấp đầu, nhìn cái bóng một cao một thấp của hai người, chậm rãi đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Không hổ là nam chính, vừa khơi đã thông, Nhạc Thiên lặng lẽ giẫm vào điểm bóng hai người nối liền.
Phương Chẩm Lưu phát hiện ra, khẽ nhếch khóe môi trước hành vi hơi ấu trĩ của Doãn Nhạc Thiên, “Gần đây anh… đang cai thuốc phải không?”
“Ừm,” Nhạc Thiên nói, “Hút thuốc sẽ làm chậm tốc độ phản ứng.”
Mấy ngày nay tình trạng cơ thể của Doãn Nhạc Thiên tốt hơn trước đó một chút, Phương Chẩm Lưu cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhạc Thiên nói: “Ngày mai tôi có ít việc đi ra ngoài, huấn luyện thi đấu buổi chiều cậu tổ chức phục bàn.”
Phương Chẩm Lưu liếc nhìn cậu một cái, Doãn Nhạc Thiên vẫn luôn cúi đầu, hình như cậu rất quen cúi đầu, rõ ràng là trong video dáng vẻ rất hứng khới.
Sự ra đi của Đới Đãng Vân để lại đả kích quá lớn với con người này, tám năm rồi, mà anh ta vẫn không thoát được.
Phương Chẩm Lưu dừng bước lại, “Đi đón vợ con?”
Nhạc Thiên cũng ngừng lại theo, nghiêng mặt sang bên đáp: “Ừm.”
Phương Chẩm Lưu nhìn gò má tái nhợt nhu hòa của Doãn Nhạc Thiên, không nhịn được hỏi: “Con trai của anh tên là Doãn Niệm Vân?”
Nhạc Thiên: Sai rồi, là Đới Niệm Vân.
Nhạc Thiên lảng tránh vấn đề này, “Đi thêm hai bước là tôi lên rồi, cậu chạy tiếp đi.”
Nếu Phương Chẩm Lưu đã hỏi ra lời, thì sẽ phải hỏi đến cùng, “Có phải anh định ly hôn với vợ mình không?”

Nhạc Thiên hú hết cả hồn, không ngờ là trí tưởng tượng của Phương Chẩm Lưu lại phong phú đến vậy, cậu đến cưới còn chưa cưới, đã xếp sẵn cho cậu ly hôn rồi.
Vẻ mặt kinh ngạc của Doãn Nhạc Thiên trước mặt Phương Chẩm Lưu chính là ngạc nhiên sau khi bị nhìn thấu, Phương Chẩm Lưu dứt khoát kéo cánh tay của Doãn Nhạc Thiên lại đứng sang bên, hơi cáu hỏi: “Anh đặt cho con trai mình cái tên đó, có nghĩ đến cảm xúc của con trai anh không?”
Nhạc Thiên: …không phải tui đặt, Từ Tĩnh đặt mà.
Phương Chẩm Lưu thấy cậu không nói một lời, trong lòng càng thêm phiền muộn, “Anh thích Đới Đãng Vân là chuyện của anh, tại sao lại để con trai anh gánh vác tình cảm của anh chứ? Anh có thấy quá đáng không, ly hôn rồi, thằng bé lớn lên phát hiện ra sự thật sẽ cảm thấy như thế nào?”
Nhạc Thiên: …sạn hơi nhiều, tự nhiên thấy cạn cả lời, không ngờ Tiểu Phương chú em trông mày kiếm mắt sao, lại cảm xúc tỉ mỉ như vậy, liên tưởng cũng phong phú như vậy.
“Cậu nói linh tinh gì đấy,” Nhạc Thiên dở khóc dở cười, “Sao lại bảo tôi thích Đới Đãng Vân, chuyện không có cơ sở như thế sao cậu nghĩ ra được vậy?”
Phương Chẩm Lưu chất vấn: “Niệm Vân có ý gì?”
Nhạc Thiên không nói lời nào, cậu không thể nói thân phận thật sự của Đới Niệm Vân ra được, làm vậy sẽ phá hủy danh dự của Đới Đãng Vân.
Đới Đãng Vân đã thành thần trong mắt các fan, mà thần thì không được phép có bất kỳ thiếu sót nào.

Một khi để fan biết thằng bé là con của Đới Đãng Vân, bọn họ sẽ dùng ngôn từ còn tàn khốc hơn cả khi nhục mạ với Doãn Nhạc Thiên bây giờ, để công kích Đới Đãng Vân.
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi không cần phải giải thích với cậu, suy đoán của cậu sai, tôi cũng không định ly hôn
Phương Chẩm Lưu là đứa trẻ trong gia đình độc thân, chính hắn cũng biết không nên xen vào chuyện nhà của người khác, nhưng mà hắn không kiềm được, hắn hất cánh tay của Doãn Nhạc Thiên ra, thấp giọng nói: “Tốt nhất là anh không.”
“Cậu thật sự cả nghĩ quá rồi, Đới Đãng Vân là anh em tốt nhất của tôi, cậu cũng là game thủ, không hiểu sao?” Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói.
Phương Chẩm Lưu đương nhiên không hiểu, hắn làm game thủ hai năm nay, đồng đội đổi qua đổi lại, làm gì có tình anh em gì, tình cảm của hắn dành cho dì làm bếp còn sâu đậm hơn với đồng đội.
Nhạc Thiên vỗ vỗ cánh tay của hắn, “Các cậu phải trở thành một đội, thử xem đồng đội của mình thành anh em tốt đi, sau này cậu sẽ hiểu.”
“Vậy huấn luyện viên thì sao?” Phương Chẩm Lưu hỏi.
Nhạc Thiên ngẩn ra, bàn tay đang vỗ vào cánh tay của Phương Chẩm Lưu dừng lại, tay buông xuống sờ sờ vào viền quần mình, “Huấn luyện viên cũng có thể là anh em.”
Phương Chẩm Lưu nói: “ID của tôi trong game là forever.”
Nhạc Thiên nói: “Tôi biết, rất hay.”
“Biết là tốt rồi.” Phương Chẩm Lưu lạnh nhạt nói.
__
(1) kẻ làm vương, ân trạch chạm đến thế gian: 王者, 泽披天下 – vương giả, trạch phi thiên hạ.
Trùm Đi rừng gốc là 野王 – Dã vương.
 
------oOo------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.