Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 144: 144




Trương Nghiêm Chi bước ra chính điện, mặt trời đang từ từ leo l3n đỉnh, bóng người hắn chiếu nghiêng lên trường long uốn lượn quanh co trên vách đá ghập ghềnh lồi lõm xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trên trán Trương Nghiêm Chi ướt chút mồ hôi, một tay chống cột đá, hít sâu vài hơi.
“Thủ phụ đại nhân, ngài không sao chứ?” Nội thị đang canh giữ bên ngoài chính điện bước lên phía trước hỏi, sắc mặt Thủ phụ đại nhân nhìn qua có vẻ rất tệ.
Trương Nghiêm Chi hơi khoát tay áo một cái, khom người dựa thêm một lúc mới nhỏm dậy, ôn hòa cười nói với nội hầu: “Không sao, không sao cả.”
Nội thị thấy nụ cười dữ tợn của Trương Nghiêm Chi mà giật mình sợ hãi, thầm nghĩ hôm nay Thủ phụ đại nhân thật đáng sợ, rồi lặng lẽ cúi đầu.
Triệu Nhạc Thiên… Trương Nghiêm Chi không thể nói được lòng mình là tức hay là hận.

Chỉ cảm thấy người mình như rơi vào đống lửa cháy phừng phừng, có một luồng hơi nóng điên cuồng vọt lên từ trong lồ ng ngực, trong đầu chỉ toàn là gương mặt vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo của Triệu Nhạc Thiên, chơi? Coi hắn như đồ chơi? Trương Nghiêm Chi càng nghĩ càng tức giận, chỉ dùng hàm dưỡng và phong độ đã không cách nào khống chế lửa giận trong lòng, đi thẳng về phía Quan Sư Cung.
Quan Sư Cung, Nhạc Thiên cười híp mắt nhìn thấy Mẫn Trường An không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu.
Sáng sớm Mẫn Trường An cũng có tham gia nghị sự, cô là tân khoa Trạng Nguyên, bởi vì được chỉ định làm phò mã cho Triệu Nhạc Thiên, nên bây giờ rảnh rỗi chỉ được nhận một chức quan nhàn tản ở Hộ bộ, nhưng do cái tiếng phò mã, mà trong triều cũng có chỗ cho cô lên tiếng.
Sau khi nghị sự xong, cung nhân của Quan Sư Cung lập tức đến mời cô, nói trưởng công chúa muốn gặp mặt.
Trưởng công chúa giống y như trong ấn tượng của cô, váy lựu màu đỏ rực, mặt còn đỏ hơn cả váy, nghiêng người dựa vào tháp mềm vẫy vẫy tay với cô, “Ngươi đến đây, ngồi bên cạnh ta này.”
Mẫn Trường An tuy là nữ tử, đối mặt Triệu Nhạc Thiên vẫn có chút tay chân luống cuống, cùng tay cùng chân cứng đờ ngồi xuống chỗ cách Triệu Nhạc Thiên chừng hai thước.
“Tới gần chút, chẳng lẽ còn sợ ta ăn ngươi sao?” Nhạc Thiên mím môi cười nói, phấn hương rì rào hướng xuống rớt.

Mẫn Trường An tay chân tê dại, hơi nhích đến gần Triệu Nhạc Thiên thêm một chút nữa.

Nhạc Thiên nhìn gương mặt tuấn tú đỏ bừng của Mẫn Trường An, bụng bảo, đây thật sự là đứa con gái nam tính nhất của tui luôn đó, đẹp trai gì đâu.
Mẫn Trường An mặt đỏ tới mang tai, thấp giọng nói: “Thần còn có chuyện quan trọng ở Hộ bộ.”
Giọng của Mẫn Trường An cũng trầm thấp giống đàn ông hơn cả cậu nữa, nếu như lôi cậu và Mẫn Trường An ra ngoài, bảo trong hai người có một người là nam, mười người thì sẽ chín người chọn Mẫn Trường An, còn một người còn lại thì chắc bị mù.
“Ngươi ở Hộ bộ? Hộ bộ thì có chuyện gì được?” Nhạc Thiên cũng là người từng lăn lộn trong triều chính, Hộ bộ không phải là chỉ là bộ ngành chuyên về đơn vị liên quan thôi sao, việc ít tiền nhiều.

Mẫn Trường An cũng cay đắng trong lòng, chí cô đặt tại Hình bộ, vì mong lật lại bản án của phụ thân mình, tiếc là bị vây lại trong Hộ bộ, thế là lặng im không nói gì.
Nhạc Thiên vừa nhìn vẻ mặt của cô là biết ngay Mẫn Trường An hoàn toàn không muốn ở Hộ bộ.

Một cô gái như cô, nữ giả nam trang trăm cay nghìn đắng để vào triều chính, chắc chắn là có mục đích khác thường, nếu như không có ý tưởng gì, không bằng dứt khoát lập gia đình luôn đi, tại sao phải làm việc mạo hiểm lớn như vậy.
Tấm lòng cưng con gái của Nhạc Thiên bạo phát, cất cao giọng hỏi: “Ta biết rồi, ngươi không thích Hộ bộ đúng hay không?”
Mẫn Trường An vội nói: “Thần không có ý đó.”
“Ở trước mặt ta, ngươi có thể nói thật lòng, ” Nhạc Thiên phẩy phẩy ống tay áo, ngả người ra sau ngửa mặt lên, bình tĩnh nói, “Ngươi là phò mã của ta, muốn đi đâu cứ việc mở miệng, chỉ cần ngươi nói, tất nhiên là ta có bản lĩnh đưa ngươi đến.”
Mẫn Trường An chỉ hơi do dự trong chốc lát, lập tức nói: “Thực không dám giấu diếm, thần vẫn luôn muốn đến Hình bộ…”
“Được.” Nhạc Thiên đồng ý ngay tức khắc.
Mẫn Trường An trong lòng mừng như điên, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là sức mạnh đặc quyền, hận mình không phải là một nam nhân thực thụ, thì còn có thể báo lại Triệu Nhạc Thiên một hai, thành tâm thành ý nói: “Thần đa tạ công chúa, công chúa ngài thật sự là đại ân nhân của thần.”
Nhạc Thiên cười như không cười nhìn Mẫn Trường An mặt đỏ lừ lừ, trêu đùa nói: “Cho bổn cung thơm một cái?”
Hệ thống: “Tôi cảnh cáo cậu…”
Nhạc Thiên: “Biết rồi mà, nói miệng, nói miệng thôi.” Hệ thống thật đúng là ngăn cấm cậu tiếp xúc với nữ chính một cách nghiêm ngặt, quả nhiên là nam chính trong thế giới ngôn tình không phải người.
Mẫn Trường An ngượng ngùng vô cùng, dù sao thì cô cũng là nữ tử, bị nữ tử cầu ái vừa thấy e lệ lại vừa cảm thấy mắc cỡ, cúi đầu lắp bắp nói: “Công chúa đừng chọc thần mà.”
Nhạc Thiên bật cười ha ha.
Trương Nghiêm Chi ở ngoài điện nghe thấy tiếng cười không chút kiêng kỵ của Triệu Nhạc Thiên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Các cung tỳ lặng lẽ liếc nhìn Thủ phụ, bây giờ thì cung tỳ trong cả Quan Sư Cung này đều biết công chúa đối với Thủ phụ chẳng qua chỉ là “chơi đùa tí” thôi.

Trong lòng cũng âm thầm có một ít đồng tình với Trương Nghiêm Chi.
Có điều đồng tình thì đồng tình, chủ tử của các cô vẫn là trưởng công chúa, cung tỳ tiến lên trước ngăn lại: “Xin Thủ phụ đại nhân chờ một lát, công chúa đang đãi khách ạ.”
Trương Nghiêm Chi mặt không biến sắc hỏi: “Người bên trong là Mẫn Trường An?”
Cung tỳ nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy ạ.”

Trương Nghiêm Chi nói: “Ngươi đi báo một tiếng.”
Nét mặt cung tỳ lộ vẻ khó xử, sáng nay công chúa đã nói rất rõ với hoàng thượng, Mẫn Trương An là phò mã của công chúa, Thủ phụ đại nhân có đẹp trai hơn nữa thì vẫn phải xếp dưới, công chúa đang vui vẻ nói chuyện với phò mà, đi vào báo lại chẳng mất vui? Mà tính tình công chúa không phải là dễ chịu.

Thủ phụ cũng thật là, hà tất tranh giành tình nhân với phò mã, khó nhìn lắm á.
Trương Nghiêm Chi nhìn thấy một cung tỳ nho nhỏ của Quan Sư Cung mà cũng không để hắn trong mắt, trong lòng sắp tức muốn ọc máu, mà trên mặt vẫn không lộ gì, chậm rãi dằn cơn phẫn nộ xuống: “Vậy thì ta đứng ở đây chờ báo.”
Thời gian chầm chậm trôi qua, Trương Nghiêm Chi người như ngọc đứng ngoài điện, chỉ cảm thấy thời gian chờ đợi vô cùng dài lâu.

Mấy lần nghe thấy tiếng cười ở trong truyền ra, mới đầu là Triệu Nhạc Thiên cười nhiều hơn, sau đó thì hình như là Mẫn Trường An cũng cười.

Trong lòng Trương Nghiêm Chi vừa đoán xem hai người trong điện đang nói gì, vừa phải nôn nóng chịu đựng.
Mãi đến khi sự nhẫn nại của Trương Nghiêm Chi gần như đã đạt đến cực hạn thì cuối cùng Mẫn Trường An cũng đi ra, trên mặt vẫn còn mang ý cười chưa dứt.

Công chúa rất khác với cô, không có vẻ kiêu ngạo gì lại còn nói chuyện rất hài hước, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trương Nghiêm Chi sắc mặt tối sầm, mới đầu là giật mình hết hồn, rồi mới hành lễ: “Hạ thần bái kiến Thủ phụ đại nhân.”
Trương Nghiêm Chi từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô.

Khi mới gặp thì hắn chỉ mới liếc nhìn thoáng qua thôi đã biết ngay người này là nữ giả nam trang, có lẽ người ngoài chỉ thấy cô rất tuấn tú, nhưng từ hành động thói quen của cô Trương Nghiêm Chi đã nhìn ra đầu mối, nhất thời muốn cho cô và Triệu Nhạc Thiên ghép lại cho vui.

Giờ nghĩ lại, với tính của Triệu Nhạc Thiên không chừng chỉ cho Mẫn Trường An là là một thiếu nam đẹp đẽ, còn vui vẻ thích thú nữa là.
Trương Nghiêm Chi lạnh nhạt nói: “Hộ bộ bận chuyện, ngươi đi xuống đi.”
Mẫn Trường An vừa nghĩ đến chuyện sắp có thể được chuyển từ Hộ bộ sang Hình bộ, nét mặt không khỏi tươi lên, khom mình cúi đầu với Trương Nghiêm Chi, “Vâng ạ, hạ thần xin cáo lui.”
Trương Nghiêm Chi lập tức không kịp chờ nữa vọt vào Quan Sư Cung.
Nhạc Thiên nói chuyện với Mẫn Trường An một hồi, đang uống trà cho đỡ khát, thấy Trương Nghiêm Chi cau mày sải bước đi vào, vội nói: “A…, ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang định tìm ngươi.”

Trương Nghiêm Chi chẳng biết trong lòng mình nhiều ít, thầm nghĩ ngươi nói chuyện với Mẫn Trường An vui rồi, giờ mới nghĩ đến ta sao? Rồi lại cảm thấy suy nghĩ đó của mình như đang ghen tị vậy, vội vàng dứt ngay, nhưng lại tiếp tục nghĩ, mình sao có thể không bất bình cơ chứ, Triệu Nhạc Thiên dám coi mình như mấy thứ đồ chơi, thật sự đáng trách!
“Có thể mời công chúa dời bước vào trong điện không?” Trương Nghiêm Chi trầm giọng nói.
Các cung tỳ lại âm thầm dựng lỗ tai lại hóng chuyện, nghe thấy trưởng công chúa đồng ý, đồng thời còn đóng cửa bên trong điện lại.

Nhất thời thấy hơi ngơ ngác, hình như trưởng công chúa thân mật với Thủ phụ hơn.
Vừa vào bên trong điện, Nhạc Thiên còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Trương Nghiêm Chi đẩy vào vách tường, một tay đè trên vai.
Nhạc Thiên bị “kabe-don” mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt, “Trương Nghiêm Chi?”
Trương Nghiêm Chi thật sự khó có thể khống chế sắc mặt của mình, trầm giọng nói: “Thần nghe hoàng thượng nói đêm qua công chúa chỉ đùa giỡn với Nghiêm Chi?”
“Đêm qua xảy ra chuyện gì, ta đã không nhớ rõ, chỉ nhớ được chúng ta chơi đùa uống rượu ở Hàm Nguyệt lâu, thế không phải là đùa giỡn thì còn là gì nữa?” Mắt Nhạc Thiên đầy vô tội, gương mặt giấu đằng sau lớp phấn càng lộ vẻ oan khuất.
Nghe thấy lời đó, Trương Nghiêm Chi chẳng những không nguôi giận, mà lửa giận trái lại càng dữ dội hơn, “Triệu Nhạc Thiên, ngươi vẫn còn đùa với ta?”
Đôi mắt có thể phân rõ được gian trá trung thực của Trương Nghiêm Chi há lại không nhìn ra Triệu Nhạc Thiên đang nói dối sao?
Nếu đã bị phát hiện rồi, cánh mi dài của Nhạc Thiên buông xuống, lập tức biến thành bộ dạng chẳng sao cả, miễn cưỡng nói: “Trương Nghiêm Chi, cùng là nam nhân với nhau cả, đừng không chơi được như thế chứ.”
Lửa giận chôn trong lồ ng ngực Trương Nghiêm Chi thật sự sắp trào ra ngoài, cắn răng nói: “Chơi với Nghiêm Chi tận hứng rồi đến phiên Mẫn Trường An, thật sao?”
“Thế thì không phải rồi, Thủ phụ đại nhân anh tuấn vô cùng,” Nhạc Thiên duỗi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình ra chầm chậm vuốt v e mãng long năm móng trên ngực Trương Nghiêm Chi, nhỏ giọng thì thầm: “Mới chỉ như vậy thì sao ta chơi đủ được?”
“Triệu Nhạc Thiên!” Trương Nghiêm Chi khẽ quát một tiếng, lửa giận lan tràn, “Ngươi học cái thói ngả ngớn đấy từ đâu ra?”
“Ta thì sao nào? Nam không nam nữ không nữ, còn gì phải kiêng kỵ?” Một tay Nhạc Thiên đổi vuốt v e thành níu, nắm cổ áo Trương Nghiêm Chi kéo người hắn khom xuống.

Hơi thở của cả hai gần trong gang tấc, Nhạc Thiên cười giễu nói, “Chẳng lẽ Thủ phụ đại nhân không mang tâm thái đùa cợt tiếp cận ta sao? Đừng chối, ta giả dạng nhiều năm vậy rồi, đứng trước mặt ta, không ai vờ được đâu.”
Thì ra Triệu Nhạc Thiên ngay từ đầu đã nhìn thấu hắn rồi, chơi ưng mà không biết ưng đã sớm chuẩn bị mổ mình thương tích khắp người.

Lửa giận của Trương Nghiêm Chi trái lại dần giảm xuống, thấp giọng hỏi: “Ngươi cố tình chọc tức ta?”
“Đúng thì thế nào? Không đúng thì làm sao?” Nhạc Thiên ngửa đầu, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên, khinh thường nói, “Đừng tưởng rằng ngươi biết được bí mật của ta thì có thể áp chế được ta, ta ghét nhất…”
Lời còn chưa dứt, Trương Nghiêm Chi đã cúi người chặn miệng cậu lại.
Nhạc Thiên đầu tiên là cả kinh, sau đó cố sức đẩy ra kháng cự.

Trương Nghiêm Chi văn nhưng không nhược, Nhạc Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, bị hắn ôm siết vào trong ngực hôn đến sắp nghẹt thở.


Mùi thơm của phấn hồng quấn quanh hơi thở của hai người, hai tay Nhạc Thiên nắm mãng phục của Trương Nghiêm Chi, gần như muốn kéo rách mãng phục của hắn.
Môi hôn vừa dứt, trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn mỹ của Trương Nghiêm Chi cũng dính không ít son trên môi và phấn thơm trên mặt Nhạc Thiên, Thủ phụ đại nhân luôn luôn thanh quý nghiêm chỉnh mặt đỏ tươi càng tăng thêm sắc khí.

Nhạc Thiên bị hắn hôn đến son đỏ loang lổ, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế nói: “Trương Nghiêm Chi, ngươi bị ta mê hoặc?”
“Công chúa nói đùa, công chúa chơi, thì Nghiêm Chi cũng chơi giống vậy,” Một tay Trương Nghiêm Chi siết chặt vòng eo nhỏ của Triệu Nhạc Thiên, trầm giọng nói, “Thần nghĩ nếu như công chúa đã cởi mở như vậy rồi, thì hẳn sẽ không để ý.”
Dù eo Nhạc Thiên đã mềm nhũn rồi, nhưng miệng vẫn còn rất cứng, khinh thường nói: “Tất nhiên là ta không để ý, dù sao thì ta vẫn còn phò mã.”
Trương Nghiêm Chi khẽ cười một tiếng, “Mẫn Trường An là nữ nhân.” Muốn chơi với Mẫn Trường An, ngươi tìm nhầm đối tượng rồi.
Nhạc Thiên cười khẽ, “Nam nhân nữ nhân khác nhau chỗ nào? Bổn cung ăn sạch.”
Cơn giận mà Trương Nghiêm Chi mới vừa nén xuống lại xông lên nữa.

Sao tính tình của Triệu Nhạc Thiên lại như vậy, ngươi muốn đùa với người này, thì cậu lại còn không để tâm hơn cả ngươi, ngươi muốn ép buộc, thì cậu lại chẳng thèm đếm xỉa.

Có lẽ là do những ngày tháng như đi giày trên băng mỏng hơn hai mươi năm nay đã sắp dồn cậu đến phát điên rồi.
Trương Nghiêm Chi vừa thấy thương vừa thấy tức, chẳng biết là do d*c vọng chinh phục hay là thứ gì khác quấy phá, mà bây giờ đây hắn chỉ muốn làm một chuyện.
Nhạc Thiên còn đang gây hấn, thì bỗng nhiên bị Trương Nghiêm Chi ôm lấy bế ngang lên.

Cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt phút chốc hoảng loạn, nhưng lại vội che giấu: “Ngươi làm gì đó? Ta không sợ ngươi đâu.”
Trương Nghiêm Chi kịp bắt lấy hoang mang chợt lóe lên trong ánh mắt cậu, tự nhủ, thì ra Triệu Nhạc Thiên không phải thật sự không quan tâm như những gì cậu đã nói, trong lòng mới thấy hơi dễ chịu hơn một chút.

Sầm mặt ôm cậu ném thẳng lên giường, dứt khoát giật thắt lưng ngọc của mình ra, lạnh lùng nói: “Nghiêm Chi vui đùa cùng công chúa một chút.”
Nhạc Thiên không cam lòng nói với hệ thống: “A a a cái tên này quá là cầm thú! Tao mới make up xong lại hỏng nữa rồi!”
Hệ thống: …để ý lớp phấn đó dữ vậy.
 
------oOo------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.