Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 117: 117




Lò sưởi âm tường đốt lúc nửa đêm, hơi ấm vẫn còn, đến lúc sáng trong phòng vẫn ấm áp như ngày xuân, hai cơ thể xinh đẹp quấn quýt dưới chăn, một thì cố hết sức trốn tránh, mà có trốn thế nào cũng không thoát được, môi vẫn rơi vào trong miệng người đàn ông cố chấp, bị cưỡng ép cuốn vào sóng tình lạ lẫm.
Đỗ Vân Đường hôn khẽ lên khóe mắt ánh lên nước mắt của Trình Nhạc Thiên, thở dài một hơi, ôm chặt Trình Nhạc Thiên, dán sát vào người cậu áp mặt mình lên mặt cậu, “Đừng khóc.”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Đứng lên đi.”
“Giữa mùa đông, dậy làm gì?” Đỗ Vân Đường vòng tay ôm vòng eo nhỏ của Trình Nhạc Thiên, lắng nghe mùi hương trên cơ thể cậu, lâng lâng như bay lên trời, trong chăn vừa ấm áp vừa mềm mại, Đỗ Vân Đường không nỡ buông Trình Nhạc Thiên ra.
Nhạc Thiên rít gào trong lòng: Không dậy nữa là không kịp ăn bữa sáng tình yêu của A Lê đó anh hai!
“Đứng lên đi mà.” Nhạc Thiên khẽ đẩy đẩy cái đầu đang chôn trên vai mình của Đỗ Vân Đường, động tác rất nhẹ, thái độ lại rất kiên quyết, cả người muốn thoát ra ngoài.
Đỗ Vân Đường không ép cậu ở lại, nằm trên giường, co một chân lại, hai mắt nặng nề nhìn Trình Nhạc Thiên ngồi dậy, lộ ra tấm lưng với đường cong xinh đẹp, trên da thịt xanh ngọc lấm tấm điểm xanh xanh đỏ đỏ, Đỗ Vân Đường cúi người để lại một dấu hôn đỏ ửng trên xương bả vai Trình Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên nhảy vọt lên, vội kéo chăn qua phủ trên người mình, đi chân trần đứng trên sàn nhà màu son, sắc mặt cũng đỏ thẫm, kinh hoảng nói: “Vân Đường, đừng như vậy.”
Lời từ chối của cậu yếu mềm vô lực, Đỗ Vân Đường chỉ coi như mình đang thưởng thức vẻ đẹp yếu ớt của một đóa hoa yêu kiều soi nước, hắn nhảy xuống giường, vẫn cứ tr@n truồng như thế, không hề kiêng dè chút nào, Nhạc Thiên lui về phía sau một bước.
“Tôi đi lấy quần áo cho em.” Đỗ Vân Đường nhặt áo tắm bị ném dưới đất khoác lên, nói với Nhạc Thiên, “Lên giường đi, dưới đất lạnh.”
Nhạc Thiên bọc chăn im lặng cúi đầu.
Đỗ Vân Đường bước lên trước ôm Nhạc Thiên hôn một cái lên mặt cậu, “Ngoan nào.”
Tú tài gặp phải lưu manh, có lý cũng không nói lại, Nhạc Thiên quấn chăn rập khuôn từng bước ngồi lên giường, người cậu gầy yếu, toàn bộ cơ thể lún trong tấm chăn màu xanh biển, trông mà thương.
Đỗ Vân Đường anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đi tới lại đè lên người Trình Nhạc Thiên hôn một hồi rồi mới lưu luyến đi lấy quần áo cho Trình Nhạc Thiên.
Cửa phòng vừa đóng lại, Nhạc Thiên lập tức khoác chăn nhảy xuống giường, “Không biết bánh quy dưới đất còn ăn được không?”
Hệ thống: “…” Đã qua cả đêm rồi còn nhớ.
Nhạc Thiên đau lòng nhặt nhạnh mấy miếng bánh quy rơi đầy xung quanh ghế sofa, đưa lên mũi ngửi, vẫn là nồng nặc mùi sữa, tối hôm qua Nhạc Thiên mới ăn được nửa miếng bành quy, cực kỳ thơm ngon giòn xốp, vừa vào miệng lập tức tan, vì mới ăn được nửa miếng, nên càng thêm dư vị vô cùng.
Nhạc Thiên phủi phủi bụi trên bánh quy, dùng giọng nói như tráng sĩ chặt tay: “Hệ thống, tao ăn nha!”
Hệ thống: “… ăn đi, dù sao thì cũng chẳng chết được.”
Đồ ăn không sạch sẽ ăn không bệnh, Nhạc Thiên chả mấy quan tâm, trước đây còn ăn đồ bẩn hơn thế này nữa là, huống chi là do con gái làm, Nhạc Thiên xây dựng tâm lý xong, vừa há mồm định cắn xuống, cửa mở.

“Nhạc Thiên, em muốn mặc gì…” Sắc mặt Đỗ Vân Đường sầm xuống.
Miệng Nhạc Thiên vẫn còn há, vô cùng kinh ngạc nhìn Đỗ Vân Đường, sao Đỗ Vân Đường mới đó đã quay lại rồi!
Đỗ Vân Đường không nói một lời, áp suất quanh người giảm xuống mấy độ, chậm rãi đi tới trước mặt Trình Nhạc Thiên, nói với Trình Nhạc Thiên đang ngồi xổm dưới đất: “Đứng lên.”
Nhạc Thiên ngơ ngơ ngác ngác đứng lên, tay vẫn còn cầm miếng bánh quy.
Đỗ Vân Đường lấy cái bánh trong tay cậu ra, bình tĩnh bóp nát.
Con ngươi Nhạc Thiên nhất thời co rụt lại, ánh mắt không thể kiềm được hiện lên nét đau lòng.
Đỗ Vân Đường tức giận, thật sự không thể hiểu một con nhóc quê mùa thì có gì đáng để Trình Nhạc Thiên quyến luyến không thôi, đến ngay cả một miếng bánh quy mà con nhóc đó làm cũng không nỡ, hay chỉ bởi vì con nhóc đó là nữ? Là người vợ mà người lớn dưới quê định trước cho cậu?
Đỗ Vân Đường tuyệt đối không chịu chấp nhận chuyện mình không bằng một con nhóc nhà quê, hắn cần phải chứng minh mị lực của mình gấp, phương thức đơn giản thô bạo nhất là đè Trình Nhạc Thiên lên ghế salon hết hôn lại sờ một hồi.

Cơ thể Trình Nhạc Thiên gầy yếu, tối hôm qua đã không chịu không nổi rồi, sáng sớm hôm nay lại thêm hai lần nữa, Nhạc Thiên xin khoan dung rất thật lòng thật dạ, “Vân Đường, đừng đùa nữa…”
“Em nói xem, con nhóc đó có thể làm em sướng được như vậy sao?” Đỗ Vân Đường cắn làn da rất mỏng trên bả vai Trình Nhạc Thiên, vết cắn đỏ tươi rực rỡ.
Nhạc Thiên cắn môi rướn cổ lên, né tránh nói: “A Lê vẫn còn nhỏ.”
“Mười lăm năm trước, lúc tôi mới quen em, em cũng còn nhỏ.” Đỗ Vân Đường yêu thương sờ sờ vầng trán trơn bóng của Trình Nhạc Thiên.
Khi đó Trình Nhạc Thiên còn xinh đẹp hơn bây giờ nữa, xinh xinh xắn xắn như một cô gái nhỏ, trên cằm ngay cả một cọng râu cũng không có, khi ấy Đỗ Vân Đường không coi cậu như món đồ chơi, qua mười lăm năm làm bạn cũng chưa từng có suy nghĩ như thế.

Nhưng bây giờ đã vào lòng rồi, mê muội, cứ nhất định không phải Trình Nhạc Thiên là không được.
Trình Lê làm bữa sáng, đợi cả buổi mà không thấy xuống lầu, đang định đi lên tìm, thì Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên đã cùng đi xuống dưới.

Đỗ Vân Đường vẫn mặc bộ âu phục ngày hôm qua, rắn rỏi tự nhiên, Trình Nhạc Thiên thì mặc một bộ trường bào màu xanh mây trời, sắc mặt trắng như thoa phấn, hai mắt hơi sưng đỏ Đỗ Vân Đường đang một tay đỡ cậu.
“Trình ca ca, anh làm sao vậy?” Trình Lê bước lên phía trước lo lắng hỏi, nhưng bị một ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Vân Đường ngăn lại, “Không có chuyện gì.”
Trình Lê hơi co lại, ánh mắt rơi vào mặt Trình Nhạc Thiên.

Trình Nhạc Thiên miễn cưỡng nở nụ cười với, “Không có chuyện gì thật, hơi đói bụng thôi.” Tối hôm qua cậu thiếu một bữa bữa ăn khuya! Đói quá!
“Em đi múc mì.” Trình Lê chui lại vào nhà bếp.
Món Trình Lê chuẩn bị là mì râu rồng, cọng nhỏ như sợi tóc, nước lèo cuối cùng được hầm từ gà mẹ và chân giò hun khói hầm qua cả một đêm mới ra được nửa nồi, vừa đủ phần cho ba người, tối qua Trình Lê đã nói trước với Trình Nhạc Thiên rồi.
Nhạc Thiên nghe mùi thơm phảng phất quanh đầu mũi mà nuốt ngụm nước miếng, dùng đũa cuộn một cái bỏ vào miệng, lại suýt chút nữa muốn rớt nước mắt, con gái ơi, con gái ruột của cha!
Đỗ Vân Đường thấy vẻ thảm mưa sầu trên mặt cậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cầm đũa chậm chạp không nhúc nhích, chỉ có nghiêng mặt nhìn sang Trình Nhạc Thiên nước mắt lưng tròng ăn hết từng đũa này đến đũa khác.
Trình Lê cũng ăn một miếng, cười nói: “Trình ca ca, anh nói em đừng cho gừng vào, em dùng tía tô khử vị tanh, có được không?”
“Ừm, ngon lắm.” Nhạc Thiên đáp lại một tiếng rất thấp.
Trong lòng Đỗ Vân Đường nhất thời thấy dễ chịu hơn hẳn, quả nhiên là mỗi giây mỗi phút Trình Nhạc Thiên đều nhớ đến hắn.

Hắn luồn tay qua vuốt đùi Trình Nhạc Thiên một cái, Nhạc Thiên run lên, mắt liếc hắn, trên mặt Đỗ Vân Đường nở một nụ cười ngọt ngào, tay lại lần lên sờ thêm hai cái.
“Ăn cơm đi.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói, ông đây đang bận ăn, mấy người sờ nữa ông đây trở mặt.
Đỗ Vân Đường dịu dàng nói: “Được.” Đến lúc này mới chịu thu tay lại gắp một đũa đầu tiên.
Ăn sáng xong, Trình Lê đi chuẩn bị cho mèo ăn, Nhạc Thiên cầm khăn bông lau miệng, nói với Đỗ Vân Đường: “Anh đi mua một ít quần áo vật dụng cần thiết đi, tiền nằm trong cái rương ngay cửa ra vào.”
Bây giờ Đỗ Vân Đường đã làm quen được với thân phận “trai bao” của mình, duỗi tay kéo cánh tay Trình Nhạc Thiên, “Em đi với tôi.”
Nhạc Thiên: “…”
Đỗ Vân Đường thấy sắc mặt Trình Nhạc Thiên không bất ngờ lắm, khẽ cười, bóp bóp tay cậu, làm tư thế bẽn lẽn, hàng mày anh tuấn nhướng nhướng lên, “Không muốn đi với tôi? Chỉ muốn ở lại với con hồ ly tinh đó?”
Nhạc Thiên khó khăn nói: “Tôi đi với anh.”
Trình Lê ôm Bé Mèo Con đứng ngay cửa ra vào nói tạm biệt với Trình Nhạc Thiên và Đỗ Vân Đường hung dữ.

Thật ra cô không phải là một cô gái không biết gì, nhìn bóng lưng cùng rời đi của hai người khẽ thở dài, nói với Bé Mèo Con: “Trình ca ca dành hết tâm tư vào tên hung dữ đó rồi, không thèm để ý đến chúng ta gì hết.”

Bé Mèo Con chẳng cần biết là Trình Nhạc Thiên có thèm để ý đến mình hay không, ngáp một cái, chôn đầu trong cánh tay thiếu nữa bắt đầu say sưa ngủ.
Ông chủ tiệm may trong mấy ngày ngắn ngủi đã gặp Trình Nhạc Thiên mấy lần, vừa thấy mặt cậu trước hết cười rộ lên, “Ông chủ Trình, hôm nay còn đến mua yếm nữa hả?”
Đỗ Vân Đường: “…”
Nhạc Thiên: “…”
Sắc mặt của Đỗ Vân Đường nhất thời như “mây đen đè thành, thành muốn đổ” (1), hắn đứng bên cạnh Trình Nhạc Thiên, vừa khéo cao hơn cậu nửa cái đầu, chỉ hơi cúi đầu thì vành tai tinh xảo khéo léo của Trình Nhạc Thiên đã kề ngay bên mép môi.

Hắn cúi đầu cắn răng nghiến lợi: “Em còn tự mình mua yếm cho con hồ tinh đó?”
Nhạc Thiên: “Có nghe chưa, con hồ tinh kia.”
Hệ thống: “…” Bấm nút biến!
“Không phải cho A Lê, cho Bé Mèo Con.” Nhạc Thiên nhỏ giọng giải thích.
Sắc mặt Đỗ Vân Đường lúc này mới hơi bình thường trở lại, lặng lẽ vuốt v e một cái sau eo Trình Nhạc Thiên lấy làm cảnh cáo.
Đỗ Vân Đường hình thể rắn chắc vai rộng chân dài, có thể nói dáng người của người mẫu, thợ may vừa đo vừa tấm tắc tán thưởng, “Dáng của vị tiên sinh này đẹp thật đó.”
Đỗ Vân Đường nghiêng mặt sang bên đắc ý liếc nhìn Trình Nhạc Thiên một cái.
Thợ may cũng tươi cười nhìn thoáng Trình Nhạc Thiên, nói: “Dáng của ông chủ Trình cũng đẹp, hai người ai cũng có điểm đẹp, mỗi người đẹp một kiểu.”
Đỗ Vân Đường càng ngẫm càng thấy lời của người thợ may đó thú vị, trên mặt cũng nở nụ cười, chút khó chịu khi mới bước vào tiệm may cũng hoàn toàn tản đi.
Nhạc Thiên một hơi làm cho Đỗ Vân Đường mười bộ quần áo, áo sơmi áo khoác áo vest quần tây không thiếu gì cả, làm mấy bộ đó không thể không mất mười ngày nửa tháng.

Nhạc Thiên đành phải giống như với Trình Lê, mua trước cho Đỗ Vân Đường mấy bộ may sẵn có thể mặc được, chọn một vài cái đưa cho Đỗ Vân Đường đem vào trong thử.
Nhạc Thiên đứng chờ bên ngoài, nghe thấy Đỗ Vân Đường ở trong phòng thử gọi tên của mình, cậu buông áo khoác đang cầm trong tay, đi tới đứng cách tấm rèm dày nghẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thắt lưng vướng qua, em vào cởi ra giúp tôi.” Giọng nói trầm thấp Đỗ Vân Đường truyền ra.
Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi vén tấm rèm lên, Đỗ Vân Đường đứng ở trong mặc một cái áo choàng màu đen, thắt lưng bên vạt xéo lộn xộn, Nhạc Thiên bước lên tháo ra cho hắn, không khỏi nói: “Cậu Ba đến cả quần áo cũng không biết mặc nữa.”
Ngón tay khéo léo như ngọc luồn qua dây lưng bằng tơ lụa màu đen bóng, trong lòng Đỗ Vân Đường chợt động, bắt lấy tay Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên ngửa đầu sửng sốt, Đỗ Vân Đường nắm tay cậu đặt bên hôn một cái lên đầu ngón tay cậu, “Nhạc Thiên, em chăm sóc tôi như vậy, chỉ đơn giản vì tôi là bạn của em thôi sao?”
Nhạc Thiên quay mặt đi, thấp giọng nói: “Ở ngoài đường đừng nói linh tinh.”

Tuy là một tiệm may lớn, nhưng phòng thử đồ riêng cũng không lớn, hai người đứng trong đó miễn cưỡng vừa đủ.

Chân chạm chân trán chạm trán, Đỗ Vân Đường không do dự, dùng sức kéo tay Trình Nhạc Thiên, níu cậu vào lòng hôn cậu.
Hai người gắn bó như môi với răng, phát ra tiếng vang nhỏ vụn, vì không gian trong căn phòng thử đồ quá nhỏ nên càng có vẻ mờ ám hơn, tiếng chụt chụt bật ra khi miệng lưỡi quấn quýt.

Nhạc Thiên bị Đỗ Vân Đường ôm vào trong lòng, nắm áo sơ mi của hắn không dám lộn xộn, eo bị Đỗ Vân Đường siết lại không ngừng ngửa ra sau, cơ thể cậu dẻo dai, cong lại gần như móc câu vậy.
Đỗ Vân Đường hôn đủ rồi, cúi đầu nhìn xuống đôi môi đỏ tươi ướt át của Trình Nhạc Thiên, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Nhạc Thiên trừng mắt nhìn, nhẹ giọng đáp: “Không thích.”
Đỗ Vân Đường lại cúi đầu cắn nhẹ vào môi cậu, ghé vào bên môi cậu hỏi: “Có thích không?” Cứ như là Trình Nhạc Thiên lại nói ra đáp án hắn không thích, hắn sẽ lại tiếp tục cắn cậu vậy.
Nhạc Thiên trầm giọng nói: “Sao anh ngang ngược vậy hả?”
“Tính của tôi đó giờ vẫn vậy.” Hơi thở nóng rực của Đỗ Vân Đường phả trên mặt Nhạc Thiên, môi cũng càng lúc càng tiến tới gần, “Cuối cùng là có thích hay không?” Nhạc Thiên cứ ngửa rồi ngửa ra sau, chậm rãi nói: “…thích…” Hai cánh môi nóng bỏng đó lập tức phủ lên.
Đỗ Vân Đường đè cậu hôn một trận kịch liệt, khi kết thúc thì Nhạc Thiên đã ửng đỏ môi sưng lên, “Anh, sao anh lại như vậy…”
Đỗ Vân Đường nhếch miệng cười, mặt như thằng lưu manh, hắn dự tính ăn sạch Trình Nhạc Thiên, “Em nói thích, đương nhiên tôi phải làm tiếp rồi.”
Nhạc Thiên buông cánh mi xuống, không cãi với hắn, đẩy cánh tay của hắn một cái, gần như cầu khẩn nói: “Vân Đường, buông ra đi, được không?”
Đỗ Vân Đường buông  tay, hắn không có ý định ép Trình Nhạc Thiên quá gấp, Trình Nhạc Thiên ngoài mềm trong cứng, ép quá lại sinh chuyện, hắn thấy đã đủ rồi nên thôi: “Nghe em hết.”
Nhạc Thiên bước ra phòng thử riêng, chạm mặt với ông chủ tiệm may đi đến, tuy rằng Trình Nhạc Thiên cúi đầu, nhưng hai gò má ửng đỏ và bước chân ngổn ngang, mắt vừa nhấc lên là toác ra ý tình miên man.

Trong lòng ông chủ vẫn “lộp bộp” một tiếng, ông chủ Trình hôm nay thật kỳ lạ.
__
(1) “mây đen đè thành, thành muốn đổ”: gốc 黑云压城城欲摧, “Hắc vân áp thành thành dục tồi”, trích trong Nhạn Môn thái thú hành (雁門太守行) – Bài ca về thái thu ở ải Nhạn Môn của Lý Hạ (李賀), bản dịch của Nguyễn Khắc Phi.
Chi tiết thêm tại:
 
------oOo------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.