Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 107: 107




Nồi lẩu bằng sắt trên chiêc bàn bằng gỗ đàn hương chạm khắc đang sôi sùng sục, một mùi hương đậm lan tỏa trong căn phòng, trên bàn bày rất nhiều đ ĩa đồ ăn kèm.

Ngọn lửa nhỏ bập bùng hâm nóng hai bầu rượu, mùi rượu hòa lẫn với mùi thịt thơm, khiến người ta không khỏi thèm thuồng đói bụng.
Nhạc Thiên cầm đũa mặt cứ đần thôi ra, trong lúc cậu đang làm nhiệm vụ thì Mạc Tiêu bất ngờ có người yêu, bởi vì nhiệm vị nên không thể quay về, Nhạc Thiên đành phải cạo đầu tự hủy tinh thần lực.

Rồi dứt khoát hi sinh trong phi thuyền luôn, cũng may là cậu chọn tự bạo, nếu không thì di thể vận chuyển về trọc đầu thì mất mặt cỡ nào chứ.
Nhạc Thiên đấm ngực giậm chân: “…pháo chia tay của tao!”
Hệ thống: “Cho nên lúc cậu quay đoạn di ngôn đau lòng như vậy là vì chuyện đó thôi à?”
Nhạc Thiên lau mặt, bình tĩnh nói: “Không thì sao?”
Hệ thống: “…” Không hổ là mấy người, đồ con voi chết tiệt.
Hệ thống: “Tôi còn tưởng là cậu thích Lộ Tinh thật lòng.”
Nhạc Thiên: “Tao rất thật lòng đấy, tao tốt với cậu ta thế cơ mà.”
Hệ thống: “…thôi được rồi.”
Thế giới này Nhạc Thiên tên là Trình Nhạc Thiên, hành nghề hát khúc, bắt đầu luyện từ năm sáu tuổi, mãi cho đến mười ba tuổi mới lên sân khấu, hát ròng rã mười lăm năm, nhận được là lời hò treo ngợi khen của cả sảnh đường, vang dội một góc trời Miên thành.

Trước mắt đã đến ngày hắn rửa tay gác kiếm, con dâu nuôi từ bé mà người nhà dưới quê chuẩn bị cho hắn cũng đã mười sáu, thu xếp gọn gàng là có thể thành hôn sống tiếp.
Nhạc Thiên: “Tại sao tao cứ cảm giác tao càng ngày càng cầm thú.” Đến cả con dâu nuôi từ bé cũng sắp xếp xong xuôi.
Hệ thống: “…” Đã cầm thú sẵn rồi mà.
Nhạc Thiên: “Nam chính là ai vậy?”
Hệ thống: “Lập tức tới ngay đây.”
Rèm cửa bị vén lên, một làn gió lạnh mùa động cuốn theo hoa tuyết đi vào, “Xin lỗi xin lỗi, tôi đến chậm, tự phạt ba chén trước.”
Nhạc Thiên theo tiếng nói nhìn sang, chỉ trông thấy một người đàn ông vóc dáng cao to mặc áo bành màu đen, đầu đội mũ phớt, trên cổ Tôi quàng một chiếc khăn len cashmere màu xanh nhạt quanh cổ, hắn tháo mũ và khăn quàng ra, quay mặt nở nụ cười với Nhạc Thiên đang ngồi cạnh bàn, trông đến là phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái.
Bên trong hắn mặc một cái áo gile len màu xám nhạt, áo sơmi trắng, cổ tay đeo một cái đồng hồ xịn vừa nhìn là biết có giá không nhỏ.


Hắn tùy ý xắn tay áo sơmi lên, vừa cười vừa tự nhiên ngồi xuống, “Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nay ông chủ Trình khách sáo quá.”
Nhạc Thiên hơi cười, Trình Nhạc Thiên là một thanh niên xinh đẹp, tam đình ngũ nhãn (1) phân chia rất vừa phải, đôi mắt to tròn đuôi mắt dài nhỏ, như mắt mèo vậy, trong mắt luôn có ánh nước sóng sánh đong đưa nhìn ai cũng có cảm giác quyến rũ vô cùng, là điển hình cho câu nói mồi câu kiếm ăn mà ông trời ban cho, “Sợ hôm nay ăn rồi, sau này không được nữa, nên ăn cho đủ luôn.” Giọng nói của cậu trong trẻo ngọt ngào, khiến người nghe choáng ngợp, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Đỗ Vân Đường cười sang sảng, “Trình Nhạc Thiên cậu hay lắm, hát mãi cũng hát đến chỗ tôi rồi, nhanh, mau uống ba chén với tôi nào.”
Nhạc Thiên mím môi cười, “Anh đến muộn, mà đòi tôi phải uống cùng, đúng là ngang ngược mà.” Nói thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn lấy ấm rượu đã hâm nóng ra, đứng dậy rót cho mình và Đỗ Vân Đường mỗi người một chén.
Đỗ Vân Đường nâng chén rượu lên, thở dài nói: “Đã mười lăm năm rồi.”
Nói đến mối quan hệ của Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên, cũng khá phức tạp.
Đỗ Vân Đường là một vị công tử nhà giàu, bây giờ đang là chủ ngân hàng.

Năm đó, lần đầu tiên Trình Nhạc Thiên được lên sân khấu, Đỗ Vân Đường kinh động như được gặp tiên, từ ấy buổi diễn nào cũng đi đến ủng hộ, không đến hai năm, hai người âm thầm trở thành bạn thân.

Có thể nói nếu như không có Đỗ Vân Đường hộ giá hộ tống, Trình Nhạc Thiên đã không thể giữ minh trong hát hí mười lăm năm trời.
Rất nhiều vị công tử ở Miên thành bao nuôi đào kép, Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên không phải như vậy, hắn rất tôn trọng Trình Nhạc Thiên, không có hứng thú về mặt đó, hai người là bạn thân thật sự.
Nhạc Thiên lại một lần nữa cảm nhận được sự ác ý đến từ hệ thống, để mình nối dây tơ hồng cho người anh em tốt và hôn thê của mình, Nhạc Thiên đáng thương gì đâu.
“Đúng thế, thời gian trôi qua nhanh thật,” Nhạc Thiên cầm chén rượu, hàng mi buông xuống hơi phập phồng, “Già rồi, không hát nổi nữa.”
Đỗ Vân Đường lắc lắc chén rượu, cười nói: “Tôi còn nhớ lúc cậu mới sân khấu, còn chưa dứt sữa, hát sai mấy câu.”
Nhạc Thiên liếc hắn một cái nhẹ như bay,”Vậy sao anh theo tôi?”
Đỗ Vân Đường nhướn mày bật cười, “Thấy cậu xinh xắn.” Hắn nói rất bình thản, chỉ là trêu chọc, hoàn toàn không mang ý gì khác.
Nhạc Thiên làm bạn với hắn mười lăm năm, cũng biết tính nết của hắn, trông thì có vẻ phong lưu, thực tế lại là người có nguyên tắc nhất, nâng chén rượu lên đứng lên nói: “Để cảm ơn sự chăm sóc của anh mấy năm nay, tôi mời anh.”
Đỗ Vân Đường vội đè cánh tay cậu xuống, “Ngồi xuống ngồi xuống, cậu nhìn mình mà xem, xa lạ như vậy, tổn thương đến tình cảm của chúng ta, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn anh đây, thì uống rượu giao bôi với anh đây này.”
“Cút đi.” Nhạc Thiên nhẹ giọng xùy xùy, giơ tay nâng chén của mình lên uống, “Có uống hay không.”
Đỗ Vân Đường cũng uống cùng, “Tự nhiên thôi.”
Hai người vừa ăn lẩu vừa nói chuyện phiếm, lượng ăn của Nhạc Thiên nhỏ, ăn một chút là ngừng, chuyên tâm trụng thức ăn cho Đỗ Vân Đường, miệng mồm Đỗ Vân Đường dính đầy dầu mỡ, còn không quên cười cậu, “Cô dâu nhỏ, từ từ thôi, anh ăn không hết.”
“Ăn nhiều vào, thì mới bịt được cái miệng hư hỏng đó của anh.” Nhạc Thiên nói, buông đ ĩa đồ ăn xuống, bưng cái làn đựng đậu phộng rang lên, bóc từng hột từng hột đậu phộng cho Đỗ Vân Đường nhắm rượu, Đỗ Vân Đường tính khí thiếu gia, ăn đậu phộng chỉ ăn độc mỗi đậu phộng, là cái kiểu mà trong vỏ đậu phộng chỉ có thể có một hạt đậu phộng, cũng không thích ăn vỏ lụa bên ngoài hạt đậu.
Nhạc Thiên bóc vỏ đậu phộng trước rồi để trong hai ngón tay vê vê, làm vỏ lụa tróc ra, cuối cùng mới bỏ vào cái đ ĩa trước mặt Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường nhấp một ngụm rượu, ăn một hạt đậu phộng, cực kì hợp lý, híp mắt nói: “Hầu hạ tốt vào, gia có thưởng.”

“Được thôi,” Nhạc Thiên cũng đã ăn một hạt, “Đồng hồ trên tay anh không tệ, thưởng tôi đi.”
Đỗ Vân Đường hơi sững sờ, “Cậu biết nhìn hàng đấy,” Thoải mái cởi đ ồng hồ trên tay đưa cho Nhạc Thiên, “Cầm đi chơi đi.”
Nhạc Thiên nhấp miệng cười, “Ai thèm thích cơ chứ, thứ anh mang rồi, thối chết đi được.”
“Miệng hư, phạt một chén.” Đỗ Vân Đường rót cho Nhạc Thiên một chén rượu, Nhạc Thiên không ngại, uống luôn.
Hai người uống uống một hồi đã hơi có chút men say, cùng đi vào buồng trong nằm vật xuống giường sưởi nói chuyện, Đỗ Vân Đường vắt chéo chân, giày da trên chân khắc goa tinh mỹ, nói với Nhạc Thiên: “Có kế hoạch gì không?”
Nhạc Thiên nói: “Có kế hoạch gì chứ, cứ sống tiếp thôi.”
“Ngôi nhà này cậu thuê ba năm rời, tôi thấy không tốt lắm, cửa vào hướng bắc nắng không chiếu vào được, giờ người ta đã sống ở dinh thự rồi, cậu cũng mua một căn đi,” Đỗ Vân Đường kéo bả vai Nhạc Thiên, hơi say, nói, “Chỉ cần cậu chịu kêu một tiếng anh trai ơi, thì tiền đấy tôi ra.”
Nhạc Thiên khẽ đẩy đầu của hắn một cái nhẹ, “Không có tiền thì tôi đi hát rong, không thèm cầu cạnh anh.”
Đỗ Vân Đường cười hì hì, “Ôi chao, tôi bảo cậu kêu một tiếng anh trai ơi, tôi mua choa cậu, được không nào?”
Nhạc Thiên khi say không hiện lên mặt, vẫn là dáng vẻ trắng nõn nước trong gợn sóng như trước, “Tôi có tiền.”
Đỗ Vân Đường đáp lại một tiếng thật nhẹ “có tiền thì tốt”, giọng nói dần nhỏ đi, như muốn ngủ thiếp đi.
Nhạc Thiên nhìn thoáng qua gò má của hắn, có cạnh có góc, bởi vì hốc mắt hơi sâu, ánh đèn rơi xuống mặt hắn, trùng điệp liên miên, điệu bộ cậu ấm kim tôn ngọc quý.
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Có phải Trình Nhạc Thiên thích Đỗ Vân Đường hay không?”
Hệ thống im lặng một hồi, “Có một chút.”
Trình Nhạc Thiên học hí từ nhỏ, những chuyện như thế từ sư huynh sư đệ đến thầy trò với nhau là nhiều nhất, Trình Nhạc Thiên trông thì có vẻ mềm mại nhưng tính tình lại bướng bỉnh, tuyệt không cho phép mình dính vào tật đấy.

Lúc được lên sân khấu, Đỗ Vân Đường suốt ngày lẽo đẽo theo hắn, ban đầu hắn thấy sợ, sợ Đỗ Vân Đường muốn chơi hắn.
Sau khi phát hiện ra Đỗ Vân Đường không mang suy nghĩ đó thì vừa là ngẩn ngơ vừa là mất mát, càng thêm là một chút hoảng sợ, rất sợ mình sẽ tự buông bản thân đắm chìm, trở thành một món đồ chơi.
Thông qua Đỗ Vân Đường, Trình Nhạc Thiên nhận ra mình hơi có khuynh hướng song tính luyến, nên mới muốn nhanh chóng thành gia lập thất cắt đứt tơ tình.

Vậy mà cuối cùng, người đàn ông hắn thích và hôn thê của hắn lại đến với nhau.
“Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng trách,” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói, “Thích mà không biết theo đuổi, lấy con gái nhà người ta ra làm bia đỡ đạn, cuối cùng thất bại ở cả hai bên, đáng đời.”
Hệ thống: “Lòng người phức tạp.”

Nhạc Thiên: “Hừ, nhưng mà tao thì đơn thuần, tao mãi mãi chỉ yêu —— thô, to, dài! Chỉ vậy thôi!”
Hệ thống: “…” Ha ha, con voi đơn thuần quá nhỉ.
Nhạc Thiên đứng dậy, cầm chăn định phủ lên cho Đỗ Vân Đường, ngay khi chăn đáp lên người hắn, thì Đỗ Vân Đường tỉnh lại, mắt nheo nheo lại, “Sao tôi ngủ thiếp đi rồi?”
“Men rượu lên rồi, thì ngủ thôi, tôi đi nấu chút canh, anh ngủ dậy rồi ăn, vừa hay.” Nhạc Thiên tiếp tục đắp kín chăn cho Đỗ Vân Đường, Đỗ Vân Đường cũng nghe theo khép mắt lại, “Vậy thì tôi ngủ một lát, vừa xuống tàu đã đến rồi, mệt chết đi được.”
Đỗ Vân Đường đối xử với Trình Nhạc Thiên quá tốt, chẳng trách Trình Nhạc Thiên thích hắn, đẹp trai nhà giàu lại tốt với mình, đổi lại là ai cũng sẽ phải động lòng mà thôi, chỉ là không biết tại sao hắn lại sáp vào với nữ chính được.
Nhạc Thiên nói: “Nữ chính đẹp lắm sao?”
Hệ thống: “Cũng được, đạt tiêu chuẩn nhan sắc của nữ chính trong truyện ngôn tình bình thường.”
Nhạc Thiên: “Vậy thì con bé đó có gì đặc biệt sao?”
Hệ thống: “Nữ chính nấu ăn cực kỳ ngon.”
Nhạc Thiên: “!!! Tao sẽ đón con bé lên ngay lập tức!!!”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên đã bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực ừng rồi, nhà dưới lòng đất ở thế giới trước cũng chỉ có mấy món ăn gia đình bình thường thôi.

Làm cậu nằm mơ cũng muốn nâng tầm sang món khác, nếu nữ chính có được bàn tay vàng như thế, tuyệt đối không thể để phí phạm được.
Đỗ Vân Đường ngủ một giấc tỉnh lại, trên cái bàn nhỏ bên giường có một bát canh giải rượu, bưng lên đến uống một hơi cạn sạch, cổ họng thông thoáng ngay tức thì.

Hắn vén mành lên đi ra ngoài, thấy Nhạc Thiên đang lau sạch vệt nước trên áo khoác cho mình, bèn cười híp mắt nói: “Đảm đang thế.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên lườm hắn một cái, “Mau mặc vào rồi biến đi, về trễ, Đỗ lão gia tử lại đánh ngươi bây giờ.”
Đỗ Vân Đường bước lên phía trước dang cánh tay ea, Nhạc Thiên mặc áo khoác cho hắn, cầm mũ và khăn quàng cổ đưa cho hắn, cẩn thận dặn dò: “Anh ngồi xe kéo về đi, lượn mấy vòng ở ngoài đường trước, đừng để lão gia tử phát hiện ra anh vừa xuống tàu đã đến chỗ của tôi.”
Đỗ Vân Đường mang mũ, cười nói: “Sao nào? Sợ lão gia tử đến đánh cậu nữa sao, cứ yên tâm, anh đỡ hết cho cậu.”
“Nói linh tinh gì đó, ” Nhạc Thiên nguýt hắn một cái, dáng mắt cậu dịu dàng đa tình, bị cậu lườm, người bình thường xương cũng phải nhun đi hơn nữa, “Chú tư nhà anh gần đây đang có mối làm ăn lớn, anh nhớ xem chừng một chút, đừng có mơ mơ màng màng cả ngày, bị người ta thịt cũng không hay.”
Đỗ Vân Đường khẽ cười một tiếng, “Tôi biết tất, chút trò vặt đó của nó lừa được ai đâu, không phải bận lòng hộ anh cậu đâu, mấy ngày nữa tuyết ngừng, tôi đi xem nhà với cậu.

Quyết định mua nhà cũng coi như sống cuộc đời mới, còn nữa, sau này cậu không đi hát hí nữa, có dự định làm công việc nào không, đã có nghĩ đến chưa?”
Nhạc Thiên rút khăn quàng cổ trong tay hắn ra, nhón chân, thô lỗ quấn hai vòng trên cổ hắn, “Anh có thấy phiền hay không? Chưa nghĩ, định ra đường tìm tên trai hoang nuôi.”
“Đừng ra ngoài tìm trai hoang, ở đây có sẵn rồi, anh đây nuôi cậu.” Đỗ Vân Đường xoa mái tóc mềm mại của Nhạc Thiên một cái, tranh thủ trước khi Nhạc Thiên định đánh mình, bước một bước dài ra cửa, đứng ngoài cửa thì xoay người lại cười với Nhạc Thiên, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Nhạc Thiên mỉm cười gật đầu với hắn.
Đóng cửa lại, Nhạc Thiên lập tức sụ xuống, Đỗ Vân Đường không dễ chơi rồi.


Nhìn thì có vẻ rất tốt với Trình Nhạc Thiên, nhưng từ thái độ của hắn thật sự chỉ coi Trình Nhạc Thiên là anh em tốt, anh em thành tình nhân không phải là chuyện mà ai cũng cũng chấp nhận được.

Huống chi Trình Nhạc Thiên đẹp như thế, Đỗ Vân Đường cư nhiên mười lăm năm không chút rung động, đúng là hay thật.
Nhạc Thiên ủ rũ cắm đầu vào giường.
Hiếm khi hệ thống được thấy cậu như vậy, còn chưa kịp cười trộm được bao lâu, Nhạc Thiên đã ló mặt từ trong chăn ra, “Hay là tao bỏ thuốc gian dâm với hắn?”
Hệ thống: “…cậu đừng kích động…”
Nhạc Thiên: “Đùa thôi, coi mày căng thẳng kìa, sao tao có thể là loại người như vậy được cơ chứ?”
Hệ thống: “…” Nó thật sự cảm thấy Nhạc Thiên có thể làm được.
Nhạc Thiên sờ sờ cằm, “Có thứ dược liệu tráng dương gì không?”
Hệ thống: “!!!” Nó biết ngay mà!
__
(1) tam đình ngũ nhãn: 三庭五眼.
Là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường.
Nguồn:
 
Cái tỷ lệ này đại loại là:
Chiều dọc khuôn mặt tính từ cằm đến đỉnh trán chia làm 3 phần: cằm đến chân mũi, chân mũi đến mày, mày đến trán.

Chiều ngang thì lấy 1 mắt làm đơn vị đo, x5 = chiều ngang mặt.

Nếu bạn có 3 phần chiều dọc bằng nhau, chiều ngang = 5 mắt thì chúc mừng, bạn có gương mặt tỉ lệ vàng rồi đó =))))
__
Thế giới này là Dân quốc nên tui có lôi bộ “Vương bất kiến vương” (sách xuất bản) ra đọc để tham khảo xưng hô thì thấy không có gì khác với hiện đại lắm, nên tui theo luôn, có gì mọi người góp ý thêm nha.
Vì sao lại để thế giới này là “Huynh đệ tốt” chứ không phải là “Anh em tốt”? Vì lúc des cover không nghĩ ra được cách typo chữ “anh em” =)))))
 
------oOo------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.