Vĩnh Biệt Người

Chương 7



Tôi cảm thấy như mình đã đánh mất khả năng nói chuyện.

Kỷ Thanh Nghiên lái xe, tôi ngồi ở ghế sau, nhìn Thanh Nghiên cúi người thân mật cài dây an toàn cho Phỉ Phỉ.

Cổ họng đắng ngắt, tôi quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Kỷ Thanh Nghiên nghiêng sang hỏi tôi: “Quan Nghị, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.”

Tôi còn chưa quen được với xưng hô của cậu ấy thế này, người đơ ra một hồi rồi mới đưa địa chỉ khách sạn đã đặt trước trong điện thoại cho cậu ấy, đoạn nói: “… Cảm ơn.”

Kỷ Thanh Nghiên ngạc nhiên nói: “Anh ở khách sạn? Không về nhà mình hả?”

“Ừa.” Trước giờ quan hệ giữa tôi và cha mẹ nhạt như nước ốc, từ sau chuyện của Thanh Nghiên thì càng lạnh nhạt hơn, hơn nữa bây giờ tôi tay xách nách mang thế này không tiện mấy, định là xuống máy bay vài ngày rồi mới đến thăm bọn họ.

Thấy tôi không muốn nói nhiều, Thanh Nghiên cũng bặm môi lát sau lại liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu một cái.

Tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt thoáng hoang mang của cậu ấy, nhất định là cậu ấy cảm thấy không hiểu sao người có tính tình kỳ khôi như tôi mà cũng có thể làm bạn với mình lâu đến vậy.

*

Thật ra năm đó Thanh Nghiên thích tôi, tôi cũng thường cảm thấy khá lạ kỳ, cứ như đang trong mơ vậy.

Giờ đây nhìn lại, chỉ là tỉnh mộng mà thôi.

*

Phỉ Phỉ trông trạc tuổi Thanh Nghiên, nhưng tình cách thì lại vô cùng dễ ngượng, còn có thêm một Alpha như tôi ở đây, nên cậu ấy hầu như không nói gì, vừa lên xe đã ôm điện thoại chơi game.

Cho dù đang lái xe, Thanh Nghiên vẫn không quên dặn dò: “Phỉ Phỉ, đừng để màn hình gần mắt quá như vậy.”

Phỉ Phỉ bĩu môi phát ra mấy tiếng ậm ừ nhỏ xíu như đang làm nũng, lại có hơi bất mãn: “Biết rồi mà.”

Thanh Nghiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Nghe lời nào.”

Tôi ngồi đằng sau khẽ rụt lại, cảm thấy sự tồn tại của mình quá ngột ngạt.

Cách thức ở chung giữa Thanh Nghiên và Phỉ Phỉ giống hệt như tôi và Thanh Nghiên hồi đó, chỉ là giờ đây người mà Thanh Nghiên quan tâm đã là người khác mà thôi.

Cậu ấy thật sự thay đổi nhiều lắm.

Ghen ghét lẫn đau khổ đồng thời dâng trào trong tôi, tôi không ngừng tự an ủi mình, đây không phải là Thanh Nghiên đâu.

Thanh Nghiên của tôi sao có thể tìm người khác được.

Càng không có khả năng sẽ cưng chiều người khác trước mặt tôi thế này.

Sao cậu ấy nỡ để tôi chìm trong đau đớn chứ…

Thanh Nghiên thích mặc đồ thể thao, quần áo giày dép thường lấm lem sơn, khi thấy tôi không thoải mái cậu ấy sẽ lao vào hôn tôi, mặt mày hơn hở thề thốt nói pheromone không thể làm ảnh hưởng đến cậu ấy, Thanh Nghiên cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ thích bất kỳ ai nữa ngoài tôi …

Cuối cùng đã như mọi người mong muốn, cậu ấy trong hồi ức của tôi chết rồi.

Không ai thấu hiểu cả.

*

Lúc tôi kéo ba vali hành lý xuống xe, Thanh Nghiên có hỏi tôi mấy lần, hỏi thật sự không cần tôi giúp anh xách lên hả?

Tôi kiên quyết lắc đầu, vừa cười thật tươi vừa nói: “Một mình tôi được rồi, cảm ơn hai người.”

Giọng điệu của tôi cũng trở nên vô cùng khách sáo.

Kỷ Thanh Nghiên nhíu mày, tầm mặt lia qua tôi và mớ hành lý cũng cỡ vài lần, thấy thái độ kiên định của tôi đành thở dài: “Được rồi, có gì cứ tìm tôi nha.”

Cậu ấy cho tôi số điện thoại, tôi hãy cứ đứng im không nhúc nhích, sau khi thấy cậu ấy kiên nhẫn đọc lại lần nữa, tôi mới chợt hoàng hồn móc điện thoại ra.

Tạm biệt hai người xong, tôi quay người, vừa bước vào cửa khách sạn, bỗng dưng nghe thấy tiếng Phỉ Phỉ thì thầm than trách: “Anh ấy lạnh lùng thật…”

Hình như Thanh Nghiên có đáp lại gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.

Khoảnh khắc quay đầu lại, toàn bộ cân nặng của tôi không còn đọng lại chút gì, chỉ còn một thân xác lơ lửng giữa đất trời này.

Chiếc mặt nạ trên mặt tôi cuối cùng cũng bị xé ra một cách không thương tiếc. Tôi thậm chí không thể trưng ra biểu hiện như một người bình thường nổi, tôi mơ màng rút chứng minh thư ra thuê phòng, người trực ở quầy lễ tân của khách sạn không trả lời mà còn đưa khăn giấy ngược lại cho tôi: “Tiên sinh, anh có sao không? “

Tôi sửng sốt, đột nhiên trở về thực tại, tôi chợt nhận ra không biết nước mắt mình đã rơi từ bao giờ.

*

Tôi ngủ ở khách sạn hết một tuần, giữa chừng có về nhà ăn bữa cơm cùng cha mẹ, biếu quà xong rồi báo cáo tình hình công việc, họ quan tâm đến chuyện công ty hơn nên giục tôi nhanh lên, giục tôi chạy nước rút chừng hai ngày là có thể tiếp quản việc ở trong nước.

Tôi hiểu, nhưng thể xác và tinh thần tôi đều kiệt quệ nên xin nghỉ phép thêm hai tuần nữa, cha mẹ không hài lòng mấy song cũng không nói gì thêm.

Mẹ Kỳ chưa gọi cho tôi, chắc là đang cho tôi thời gian để điều chỉnh tâm lý.

Chỉ cần vừa mở mắt là tôi cứ ngỡ như mình đang thấy được mọi hành động thân thiết của Thanh Nghiên và Phỉ Phỉ, chỉ có đôi khi chìm vào cơn mơ mới có thể tìm lại được một Thanh Nghiên yêu tôi mà thôi.

Mấy ngày này ở khách sạn, người tiếp xúc với tôi nhiều nhất là nhân viên giao cơm, chỉ có thế.

Hầu hết thời gian của tôi đều ngồi thẫn thờ trước TV – tiếng người từ máy móc có thể giảm bớt cảm giác cô đơn của tôi đi đôi chút, mặc dù tôi cũng đang dùng sự cô đơn để chữa lành vết thương.

Không ngờ một tuần sau, Thanh Nghiên thật sự gọi điện cho tôi.

Giọng cậu ấy vẫn quen thuộc đến mức khiến lòng tôi run run, có điều giọng điệu lại lịch sự đến lạnh lùng: “Quan Nghị, dạo này anh có khỏe không?”

Tôi nằm bẹp trên giường, cầm tai nghe ngây người, khàn giọng nói: “Ừm, vẫn tốt.”

Đầu dây bên kia dừng một lát rồi nói tiếp: “Anh…vẫn còn ở khách sạn à?”

Tôi có chút chút vui vẻ, bèn cười nói: “Ừa còn.” Mấy hôm nay tôi không những không chính thức làm việc, chưa quyết định được sau này ở đâu mà còn lúc nào cũng mơ mơ màng màng, chẳng khác gì kẻ vô dụng.

Rồi câu tiếp theo của Thanh Nghiên hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi.

“Căn hộ chung cư tôi đang ở có phòng trống cho anh ở được này, anh muốn dọn qua đây không?”

– Hết chương 7 –
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.