Vĩnh Biệt Người

Chương 21: Phiên ngoại 3



Mộ Phỉ thất thần nằm trên ghế sô pha, trong phòng vang lên tiếng gầm thét cuồng loạn của một người đàn ông, tiếng khóc lóc thảm thiết đồng thời kèm theo đó là tiếng vang cực lớn không kém phần đáng sợ của đồ vật đập vào tường. Mặc dù y đã xịt thuốc ức chế và ngăn chặn pheromone trước khi ra ngoài, nhưng từng đợt bùng phát kinh hoàng của pheromone Alpha kia vẫn đè nén dồn dập khiến tim y nhức nhối không thôi, gần như không thở nổi.

… Lại tới nữa rồi.

Nói ra có thể bạn không tin, nhưng người đàn ông chẳng khác nào tên điên ở trong kia hơn nửa tháng trước… còn là chồng sắp cưới của y.

Y và Kỷ Thanh Nghiên quen nhau là do sự sắp đặt “có lòng”.

Anh trai của y hơn y mười tuổi, nhiều năm qua đều làm bác sĩ gia đình cho người ta, lúc mà y chưa phân hóa, anh trai được nhà họ Kỷ mời về làm bác sĩ chuyên môn do trình độ học vấn cao và kỹ thuật xuất sắc. Còn người nọ, Kỷ Thanh Nghiên, là “bệnh nhân” khó giải quyết nhất kể từ khi anh trai tiếp nhận chữa trị đến nay.

Anh trai y, người trước giờ luôn suôn sẻ trên con đường thầy thuốc kể từ sau khi tiếp nhận người bệnh này thì mỗi ngày về nhà đều thở dài không ngừng. Mà Mộ Phỉ là đứa con nhà họ Mộ lớn tuổi mới nặn ra được một mụn, thậm chí sau khi phân hóa còn là Omega duy nhất của thế hệ nhà họ Mộ bấy giờ – vì vậy lâu nay y vẫn luôn được cưng chiều hết mực. Thấy anh trai không còn để tâm đến mình, Mộ Phỉ không kìm được mà chạy đến chỗ anh trai để hỏi han, hòng thu hút sự chú ý của anh trai.

Anh trai y lúc đầu cũng không muốn nói nhiều, sau lại thấy y tò mò quá thể, rồi lại không chịu nổi sự tra hỏi bám riết của cậu em mà mình cưng nhất, cuối cùng hắn cũng kể cho y nghe chuyện của bệnh nhân mình mà đang chữa trị.

Anh trai giấu nhẹm tên của người kia, chỉ thay bằng “Cậu ấy”.

Cho nên từ khi y còn rất nhỏ đã nghe được câu chuyện của “Cậu ấy”.

Mặc dù được người nhà nâng trong tay mà trưởng thành, nhưng tính cách của y vừa ngang ngược lại vừa lạnh nhạt – y quá quen với việc người khác đối xử tốt với mình, song khi người ta bắt đầu chán y, y sẽ cố gắng làm sao để người ấy yêu mình, cái thứ cảm giác chinh phục mang cho y một sự thích thú và niềm mới lạ hiếm có; rồi chờ đến lúc người kia thật sự yêu y, chiều chuộng y, y sẽ bắt đầu hưởng thụ với sự cưng chiều của thú cưng mà y đã chinh phục được, đồng thời dần dần… mất đi hứng thú với người nọ.

Y đã nghe chuyện của “cậu ấy” từ rất lâu, đặc biệt là đoạn nói về việc người đó từ bỏ thế tục và quên mình để đi yêu một Alpha khác, điều này khiến y sinh ra sự ngưỡng mộ không giải thích được – câu chuyện tình yêu máu chó này y đã xem rất nhiều trên phim truyền hình, nhưng xét về trên thực tế thì cực kỳ ít, hầu hết những người y biết như cha mẹ, bạn bè, người thân… cuối cùng đều khuất phục trước thế tục, dành cả đời cho một người có pheromone phù hợp với mình, dùng thứ này để tránh tất cả mối quan hệ không xác định trong tương lai.

Huống chi là với một Alpha sẽ bị tra tấn đến chết bởi chứng rối loạn di truyền hiếm gặp của pheromone nếu người đó không ở cùng một Omega tương thích pheromone như này đây?



Chuyện tình yêu của “Cậu ấy” dừng tại thời điểm Mộ Phỉ vào đại học năm hai.

Vì ngưỡng mộ anh trai từ khi còn nhỏ cộng với sự “hiếu kì” tận sâu trong tim, y đã chọn con đường làm y tá. Anh trai kể rằng sau khi “cậu ấy” và người yêu của “cậu ấy” buộc phải chia tay, “cậu ấy” đã làm một cuộc phẫu thuật và vẫn đang ngủ say, nên Mộ Phỉ bèn dùng danh nghĩa thực tập sinh tình nguyện, năn nỉ được làm trợ lý cho anh trai mình.

Anh trai y biết tính tình y ngoài nóng trong lạnh, dù sao từ nhỏ đến lớn đều một tay hắn giúp y xử lý nhiều vụ tình cảm rắc rối rồi. Có điều khi trông thấy dáng vẻ phấn khởi bừng bừng kia của y, hắn do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Lần đầu tiên chính thức gặp “cậu ấy”, y không ngờ pheromone của hai người lại hợp nhau đến vậy.

Y vừa bối rối lại vừa hưng phấn đến cả người nóng lên.

Tận mắt chứng kiến ​​nhân vật chính của câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa kia, lại còn phát hiện đối phương có độ tương thích cao với pheromone của bản thân- cảm giác không kém gì khi là khán giả cuối cùng cũng có cơ hội sắm vai chính cùng thần tượng hâm mộ nhiều năm của mình, y hoàn toàn có thể thay thế nhân vật được diễn viên chính yêu điên cuồng ban đầu, vì nhân vật kia đã sớm rời bỏ cuộc chơi, biệt tăm biệt tích đâu mất rồi.

Tất nhiên anh trai cũng không ngờ được pheromone của hai người lại phù hợp đến vậy, nhưng thấy y vui vẻ như thế, cùng với việc không biết hắn đã bàn bạc gì với mẹ của “Cậu ấy”, vậy mà sau lại ngầm đồng y cho y tiếp cận người ta.

“Cậu ấy” còn đẹp trai hơn so với những gì y tưởng tưởng suốt mấy năm qua, ngay cả khi “Cậu ấy” vẫn còn chưa tỉnh mà y cũng nhìn ra đối phương là bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch.

Ngón tay của “Cậu ấy” nhúc nhích.



Anh trai nói cho y hay, “Cậu ấy” tỉnh rồi.



Y vừa phấn khích vừa hồi hộp, biết rõ anh trai tẩy não cho “Cậu ấy”vì chữa trị cơn rối loạn pheromone do bị ép chia tay của đối phương mà xóa đi ký ức liên quan tới người kia, nhưng y lại không biết người này có di tình biệt luyến* mà thích y hay không.

(*Di tình biệt luyến: Thay người yêu mới)

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của y, anh trai suy đi tính lại rồi tiến hành một ca tiểu phẫu cho y.

Anh trai chiết xuất pheromone từ những ống huyết thanh đầy ắp của người yêu trong quá khứ của “Cậu ấy” rồi chuyển dời lên người y.

Nhắc mới nhớ, mặc dù thời đại thuốc ức chế đang chiếm ưu thế, nhưng y vẫn là một Omega đặc biệt nhạy cảm với mùi, đặc biệt là mùi của Alpha – trước đây y chưa từng ngửi thấy mùi nào sảng khoái khoái thấm tận ruột gan, dịu dàng mềm mại mà không hề mang theo công kích, lại còn ấm áp tựa như cơn gió mùa thu… từ mùi pheromone Alpha như này cả.

Thì ra mùi hương của người yêu “Cậu ấy” là thế này.



“Cậu ấy” tỉnh rồi.

Đúng như dự đoán của tất cả mọi người, “Cậu ấy” vừa gặp y đã yêu.

Ý thức của “Cậu ấy” ngày càng rõ ràng, đối xử với y cũng ngày càng cưng chiều, y như lạc trong sương mù dày đặc, cứ như y thật sự đã trở thành duy nhất của “Cậu ấy”.

Bệnh tình của “Cậu ấy” cũng ngày càng tốt lên, tầng mây đen bám trên lông mày của anh trai suốt mấy năm qua cuối cùng cũng tan biến, y cảm thấy mình hệt như một anh hùng vĩ đại vậy.



Cơ mà… Cứ như vậy thôi sao?

Dường như y không có cảm giác chinh phục gì cả.

Mọi việc đều qua trôi chảy.

Lòng y dâng lên một sự hụt hẫng mơ hồ.

… Có điều, cảm giác được một ai đó nuông chiều quả nhiên rất thích.

Pheromone cũng hiếm khi mà phù hợp được như vậy.

Từ sau khi đến với nhau, y dần trở nên chán chường, tuy rằng “Cậu ấy” thay đổi rất nhiều cách thức để đối xử tốt với y, nhưng bởi vì thứ đồ y tưởng tượng quá lâu lại đến quá dễ dàng, vì thế thái độ hiện tại của y càng gần với thuần túy hưởng thụ hơn.

Đương nhiên y cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, không thể để mọi công sức của anh trai đổ sông đổ bể trong phút chốc được.

Mặc dù lớn nghe kể câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa kia mà trưởng thành, nhưng bản thân y vẫn bị những thói đời của xã hội ảnh hưởng tận sâu trong xương tủy – do được dạy dỗ trong một nền giáo dục truyền thống, y biết sự phù hợp của pheromone đối với Omega mang ý nghĩa cả tương lai hạnh phúc sau này của Omega đó, huống chi gia tộc của “Cậu ấy” cũng rất lớn, cho nên dù thế nào đi chăng nữa y vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Dù sao y cũng chả quan tâm mấy đến chuyện “Cậu ấy” có yêu mình thật lòng hay là không, bởi vì y biết cái thứ gọi là tình yêu này cũng chỉ là ảo ảnh do anh trai mình và mẹ người kia tạo ra mà thôi.

Độ phù hợp của pheromone mới là thứ vượt lên trên tất cả.

Còn về tình yêu, bạn thấy đấy, người ta nói quên là quên, nói không yêu là không yêu, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.



Mặc dù Kỷ Thanh Nghiên vẫn chưa đánh dấu y, nhưng do hai người ở chung với nhau thường xuyên nên trên người y cũng khó tránh khỏi việc bị bám mùi pheromone của Kỷ Thanh Nghiên – Đây được coi như là một trong những cách thức tự bảo vệ mình của Omega, đồng thời cũng thể hiện một điều rằng mình đã có Alpha phù hợp rồi. Bản thân y là Omega vốn đã có khứu giác và độ nhạy cảm suy yếu hơn bình thường, thêm vào đó hằng ngày đều phải xịt thuốc ức chế, thế nên y có cảm giác như thể tất cả mọi người xung quanh mình đều cùng một giới tính, y nghĩ cuộc sống sau này của mình chắc cũng sẽ cứ như vậy…

Điều này không hẳn là sợ hãi, nói đúng hơn là cảm giác chết lặng mà tuân theo số phận một Omega.

Y hãy còn trẻ, y không muốn mãi đắm mình trong thứ tâm trạng đó, vì vậy y cố hạn chế nghĩ về Alpha của mình hơn nữa.

Mộ Phỉ nhìn Alpha của mình gặp lại bạn cũ, sau này trở thành bạn cùng phòng với bạn cũ, trong lòng có đôi chút tò mò, thỉnh thoảng y lại vào xem thử, phát hiện tính tình của bạn cũ ấy vô cùng lạnh nhạt thế rồi nhanh chóng mất sạch hứng thú.

Du lịch gì đó cũng chẳng thú vị gì cả, cũng vẫn ở cùng nhau như vậy, chỉ thay đổi chỗ ở mà thôi.

Y biết mình nên hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng thời gian dần trôi, sự hài lòng đó ngày càng yếu đi, thay vào đó cảm giác trống rỗng to lớn sâu trong nội tâm bắt đầu gào thét… Cuộc sống của y nên cần thêm một số yếu tố kích thích mới được.

Anh trai luôn cảm thấy y còn quá nhỏ, còn nói với y rằng có lẽ tốt nhất là nên đánh dấu đi.

Thật ư?

Nhưng y không có tình cảm sâu nặng gì mấy với Kỷ Thanh Nghiên mà.

Đối với tình cảm sâu đậm kia của đối phương, thậm chí chỉ là một ảo giác không hơn không kém.

Alpha của y cầu hôn y.

Y bị cuốn hút bởi tất cả những điều bất ngờ và ý tưởng tinh tế trong buổi lễ cầu hôn hôm ấy, cuối cùng y cũng có một chút hy vọng hiếm có về cuộc sống trong tương lai.

… Chẳng qua cũng kéo dài không được bao nhiêu ngày.

Nửa đêm Mẹ Kỷ bất thình lình gọi một cú điện thoại đến nhà họ Mộ, y bị tiếng nói chuyện điện thoại của anh trai đánh thức, rồi rón rén chạy ra nghe lén, kế đó chỉ nghe được giọng khóc lóc gần như sụp đổ của mẹ Kỷ thông qua Microphone –

“Không phải cậu nói nó sẽ nhanh khỏe sao! -”

Đúng vậy, sự bất ổn dần hiện lên từ đáy lòng của y theo thời gian thực ra bắt nguồn từ một điểm.

— Từ đầu đến cuối y không hề quên, rằng Kỷ Thanh Nghiên là… người bệnh.

Sau này y mới biết được anh trai đã giấu y một chuyện vô cùng quan trọng.

Trước đó Kỷ Thanh Nghiên bị nghiện pheromone của một người khác nên các triệu chứng rối loạn di truyền sinh ra biến chứng khác – mà biến chứng này quá hiếm thấy, ngay cả anh trai y cũng không biết Kỷ Thanh Nghiên có thể rút khỏi phản ứng kích thích bởi pheromone của người đó lúc nào, để phần đời còn lại của cậu có thể bình yên bên Omega phù hợp của mình.

Tại thời điểm mà hầu hết mọi người đều cho rằng có lẽ Kỷ Thanh Nghiên đã khỏi bệnh thì người kia lại đi mất.

Thế là bệnh của Kỷ Thanh Nghiên lại tái phát lần nữa, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với bất kỳ lần nào trước đó. Pheromone bùng nổ đã kiểm soát toàn bộ tâm trí của cậu và biến cậu thành một người hoàn toàn khác – cậu đập phá gần như mọi đồ đạc trong nhà, trên tường đâu đâu cũng vấy máu từ cơn điên của cậu. Mẹ Kỷ vừa sốc vừa đau lòng, không thể không gọi người đến cưỡng chế tiêm thuốc cho cậu, tiêm xong rồi lại nhốt cậu vào phòng ngủ khóa trái cửa.

Và rồi dưới cơn kích động đó –

Cậu nhớ ra.

“Quan…”

“Anh Quan…”

“Sao có thể… để anh… một mình…”

“Sao, có thể… như vậy được…”



Từ trong phòng ngủ liên tục vang đến tiếng đàn ông gào khóc như kẻ điên, không nghe rõ là đang gào thét điều gì, còn Mộ Phỉ nửa đêm nửa hôm bị gọi đến trấn an đối phương thì chỉ trốn trong phòng khách yên lặng mà vùi đầu vào giữa hai gối.

Sự thật đã chứng minh rằng sự tồn tại của y cũng có tác dụng chút ít.

Đầu óc của Alpha kia cuối cùng cũng dần dần có đôi chút tỉnh táo, rồi lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”

Hết lần này đến lần khác, cậu chỉ lặp đi lặp đi mỗi hai chữ xin lỗi thế thôi.

Giọng người nọ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như còn lẫn với tiếng khóc nghẹn ngào.



Mộ Phỉ ngây người nghĩ đến một chuyện.

Hóa ra Alpha lạnh nhạt sống chung phòng trước đó là người yêu cũ của Kỷ Thanh Nghiên.

Vào lúc này, đột nhiên suy nghĩ của y đi lạc trọng điểm mà nghĩ về mùi hương nhẹ nhàng và tươi mát đến mức không giống mùi của Alpha mà y ngửi từ rất lâu trước đây.

Quả nhiên rất hợp với người ấy.

Cậu không biết mình đã ngủ quên trong góc từ lúc nào cho đến khi nghe thấy có người khẽ kêu tên mình.

“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ.”

Y thong thả mở mắt, ngẩng đầu liếc sơ qua kim đồng hồ, bây giờ là bốn giờ rưỡi sáng.

Giờ này ngay cả mẹ Kỷ cũng không thể trụ nổi.

Mộ Phỉ nuốt nước bọt, khẩn trương ừ một tiếng.

Người nọ nhẹ nhàng thở ra, lúc này giọng nói của cậu có vẻ đã bình thường trở lại: “Em lại gần cửa chút được không, mẹ anh kêu người nhốt anh lại rồi, bây giờ anh không thể… làm gì được cả.”

Dường như nhận ra được sự do dự của y, người nọ lại nhẹ giọng nói nhỏ: “Em yên tâm, anh sẽ không làm em bị thương đâu, anh chỉ muốn nhờ em giúp một chuyện thôi.”

Mộ Phỉ hiếm khi nghe được ngữ điệu mang ý cầu xin hèn mọn như vậy đến từ Alpha lúc nào cũng tự tin tỏa nắng kia.

Y trầm ngâm một chốc rồi bước tới.

“Đừng mở cửa.”

Động tác của Mộ Phỉ khựng lại.

“Trong phòng anh có lắp camera, nhưng anh biết loại camera kia không có âm thanh, bọn họ chê anh ồn ào quá.” Người đàn ông ấy cười chua chát, cậu nói tiếp: “Xin lỗi em, anh đã nhớ ra tất cả rồi, anh… muốn nhờ em giúp anh nghe ngóng tin tức của một người.”

Mộ Phỉ biết người cậu đang ám chỉ là ai.

“… Điện thoại của anh ấy, anh không gọi được. Anh muốn biết… anh ấy đã đi đâu.”

“Anh rất muốn gặp anh ấy, muốn nói câu xin lỗi với anh ấy, muốn nói với anh ấy…”

Cổ họng của người đàn ông ấy lại run run, tựa như cơn gợn sóng nhỏ bé của mặt nước tĩnh lặng, khiến cho người trước giờ vốn có ít cảm xúc hơn người khác như Mộ Phỉ nghe thấy cũng bất giác sầu não theo.

“… Nếu như, anh ấy còn chịu nghe.”

“Xin em… Phỉ Phỉ.”

– Hết phiên ngoại 3 –
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.