Thời gian tôi nhìn thấy Thanh Nghiên càng ngày càng ít.
Dạo này cậu ấy thường xuyên đi tìm bác sĩ Mộ và Phỉ Phỉ, gần như mỗi ngày tận đến đêm muộn mới trở về.
Cơ thể của tôi gần đây cũng càng ngày càng không thoải mái, ngoại trừ lồng ngực đau nhức ho ra máu cộng với chán ăn thì đôi khi cảm giác hít thở cũng rất khó khăn. Chật vật nhất chính là một lần ở nhà, trong lúc đứng dậy thì bất thình lình mắt như nổ đom đóm, thậm chí bởi vì khó thở nên sinh ra một loại ảo giác giống như… Sắp chết.
Sau khi vất vả lắm mới dịu xuống được, cuối cùng tôi quyết định không còn dám bỏ lơ nữa.
Bấy giờ mới dành thời gian đi bệnh viện một chuyến.
Bởi vì tôi vẫn cho rằng trước đó lúc làm việc ở nước ngoài có bệnh viêm phổi cũ nên nên trực tiếp yêu cầu làm kiểm tra CT, cầm lấy kết quả báo cáo lần trước đồng thời không ngừng đi bệnh viện chẩn đoán, cuối cùng trong sổ khám bệnh ghi rõ ràng dòng chữ nhỏ “Ung thư phổi giai đoạn cuối”.
Bệnh nan y từ trước đến nay được xưng là “kẻ giết người thầm lặng”.
Nhìn thái độ của bác sĩ từ giải quyết việc chung đến dần tỏ vẻ thân thiết hơn, ông ấy bảo tôi tranh thủ thời gian nằm việc trị liệu, tâm trạng nhất định phải giữ cho thoải mái, ở cùng với người nhà, người yêu, bạn bè nhiều hơn…
Tôi như chết lặng mà mệt mỏi gật đầu theo tốc độ nói của ông ấy.
Bác sĩ cũng biết bệnh nan y này khó điều trị đến mức nào, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự thông cảm.
Người nhà, người yêu, bạn bè.
Trước đó đã nói, quan hệ giữa tôi và bố mẹ rất nhạt nhòa. Vì muốn có mấy ngày nghỉ đi khám bác sĩ nên tôi nói với hai người đó rằng người tôi không khỏe lắm, muốn đi khám bác sĩ, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng chỉ là bảo tôi tranh thủ đi khám, cơ thể khỏe lại thì quay về làm việc tiếp.
“Cũng không phải là trẻ con, hai bảy hai tám tuổi thì nên phấn đấu hết mình vì công việc đi, con là một Alpha đấy.” Bố tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép, thở dài: “Trước đây ở nước ngoài đâu có thấy con than khỏe hay không khỏe đi đâu?”
Sau khi phân hóa thành Alpha, yêu cầu của bố mẹ đối với tôi rất cao, hy vọng tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh là có thể tiếp quản công ty bọn họ gây dựng. Nếu như không phải có chuyện tôi và Thanh Nghiên, trong lúc hai người không biết, tôi đã quản lý thành công công ty trong nước, hoàn toàn không cần họ nhọc lòng.
Dường như Alpha đều có khả năng phục hồi và năng lực làm việc rất mạnh.
Nếu như tôi nói cho họ tôi đang mắc bệnh nan y, liệu phản ứng đầu tiên của họ là đau lòng hay tức giận đây?
Thế mà tôi thật sự không biết đáp án.
…
Bạn bè.
Tôi rất ít nói, từ trước đến giờ đều một thân một mình. Về sau ở chung với Thanh Nghiên thì càng quét sạch vòng bạn bè của mình, cơ bản là trừ công việc thì thời gian còn lại đều ở cùng Thanh Nghiên. Dần dà, những mối quan hệ bạn bè bình thường cũng biến thành quen biết xã giao.
Sau đó nữa, lúc ra nước ngoài cũng chỉ một mình, mỗi ngày đều làm việc, trong đầu chỉ nhồi nhét công việc và… Cậu ấy, thế thì làm sao có thời gian đi tìm bạn bè.
Còn về người yêu.
Tôi đã không còn người yêu từ lâu rồi.
Mà cho dù có, hiện tại người kia mỗi ngày đều đang bận bịu chuẩn bị tiết mục cầu hôn bí mật vì người trong lòng cậu ấy, mà có lẽ bây giờ tôi nói với cậu ấy chuyện này… Cũng rất mất hứng.
…
Tôi bỗng phát hiện, thì ra cuộc đời của tôi lại như vậy.
Tẻ nhạt, yên lặng như một bãi nước đọng.
Bong bóng duy nhất kia cũng tựa như hư ảo, cho tới bây giờ tôi vẫn không xác định được nó có từng tồn tại hay là không.
Cuối cùng tôi vẫn ném tờ xét nghiệm vào thùng rác.
Vừa hay người yêu cũ gọi điện tới, người ấy phấn khích như không thể chờ được mà chia sẻ với tôi chuyện đã cầu hôn thành công.
Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với cậu ấy một câu chúc mừng.
Cậu cũng nhẹ nhàng nói cảm ơn, nói tối nay sẽ gọi lại cho tôi, còn bây giờ đang ở chỗ Phỉ Phỉ.
Sau khi ngắt điện thoại, tôi kinh ngạc suy nghĩ, suy cho cùng làm gì có ai chịu nghe tôi chia sẻ tin tức vừa tuyệt vọng vừa đau lòng này đâu?
Trong mắt bố mẹ, tôi là một Alpha trưởng thành nên phải phụ trách sự nghiệp, nên gánh vác gia đình.
Trong mắt Thanh Nghiên, tôi là một bạn tốt chín chắn đáng tin, là đối tượng tốt nhất để giãi bày tâm sự… Mặc dù biết tôi có tình ý với cậu, nhưng biểu hiện gần đây của tôi quá thản nhiên nên cậu ấy đã có thể chia sẻ tiến triển trong tình cảm như bình thường, cũng có nghĩa hiện tại cậu ấy hẳn là có thể tiếp nhận…
Cuối cùng, người duy nhất biết tin tức này lại là người tôi âm thầm đấu đá nửa đời – mẹ Kỷ.
Lần này tôi kiên quyết muốn rời xa cậu ấy… Nếu nói khoảnh khắc cầm được giấy chẩn đoán trên tay còn có một chút do dự, rồi đến khi biết cậu và Phỉ Phỉ sắp đính hôn thì đến cùng tôi cũng ý thức được, Thanh Nghiên thật sự không cần tôi bên cạnh nữa.
Mẹ Kỷ một mực lo lắng vấn đề pheromone, nhưng tôi cảm thấy bà cũng không cần lo lắng quá.
Triệu chứng pheromone bị rối loạn của Thanh Nghiên đã rất lâu không còn xuất hiện, gần đây cậu ấy rất ít về nhà, cơ hội hai người chúng tôi tiếp xúc cũng không nhiều.
…
Hơn nữa, chờ sau khi đính hôn xong, cậu ấy có thể lập tức đánh dấu Phỉ Phỉ hoàn toàn.
Tôi nghĩ chắc hẳn tôi không chờ được đến lúc đó, cho dù là sinh lý hay tâm lý đều quá mức tàn khốc với tôi.
Tôi dường như đang trôi trong cõi u minh, mặc dù đã sớm xác định rằng tương lai sẽ có một ngày phải tạm biệt cậu, Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cách rời đi lại càng dứt khoát hơn so với tưởng tượng của tôi.
Nếu như Thanh Nghiên trước kia ở đây thì tốt rồi.
Trong giờ phút này, tôi điên cuồng hy vọng một giây sau cậu ấy có thể đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Thật ra không cần nói gì nhiều, chỉ cần một cái ôm ấm áp là đủ rồi, dù sao nói nhiều cũng chỉ lãng phí tinh thần hơn thôi.
Chỉ có cậu ấy mới đồng ý kéo tôi vào lòng mình, sẽ thật lòng đau khổ vì tôi mà rơi lệ, coi tôi thành người quan trọng nhất của cậu ấy.